Lời này vừa nói ra, Cố Cửu Tư trầm mặc không lên tiếng.
Sau này khi Liễu Ngọc Như nhớ lại, thật ra lời này có hơi mờ ám. Chỉ là khi đó hai người họ đều không nghĩ đến những chuyện này, trong chuyện tình cảm bọn họ đều không có kinh nghiệm, vì vậy Liễu Ngọc Như chỉ muốn khuyên hắn cảm thấy áy náy trong lòng, mà Cố Cửu Tư cũng chỉ nghĩ, lời nói này của Liễu Ngọc Như cũng đúng, thứ mà hắn khiến người ta đánh mất, dù sao cũng phải kiếm về cho người ta.
Chỉ là…. Vượt qua Diệp Thế An, đối với Cố Cửu Tư mà nói thì có hơi khó khăn.
Từ nhỏ hắn đã lớn lên dưới cái bóng của Diệp Thế An.
Khi còn bé cơ thể hắn không được tốt, một ngày thì đã có hơn nửa ngày uống thuốc, mặc dù hắn học gì cũng nhanh nhưng đọc sách trong thời gian dài lại dễ bị đau đầu. Khi đó hơn phân nửa công tử ở thành Dương Châu cùng nhau học tập, mỗi lần bắt đầu học thuộc vào mỗi buổi sáng, hắn chỉ nhìn qua thôi là đã có thể đọc ra một cách lưu loát, chưa từng có chữ nào mà hắn nhìn qua rồi mà không đọc được.
Nhưng thầy giáo sẽ không hỏi hắn vì sao không đọc, đó là tư thục tốt nhất ở thành Dương Châu, là thầy giáo nghiêm khắc nhất, ông ấy chỉ trực tiếp mắng hắn không chú ý.
Diệp Thế An ngồi phía sau hắn, mỗi lần hắn bị bêu xấu là Diệp Thế An liền đứng lên, lưu loát đọc tiếp. Thế là thầy giáo tới nhà muốn nói chuyện rõ ràng với phụ mẫu hắn.
Phụ mẫu không đành lòng mắng hắn, nhưng cũng sẽ thường xuyên khen ngợi: “Diệp Thế An thông minh như vậy à.”
Lúc đầu hắn còn trốn trong chăn khóc, Giang Nhu thấy hắn khóc thì đau lòng chết đi được, vội vàng khuyên hắn: “Bảo bối đừng khóc nữa, không bằng thì không bằng, nhà chúng ta cũng không dựa vào đọc sách để kiếm sống, con vui vẻ là được rồi.”
Giang Nhu cảm thấy mình đang an ủi con, nhưng những lời này rơi vào trong lòng Cố Cửu Tư liền trở thành tấm màn che cho hắn.
Hắn không dám so sánh với Diệp Thế An, cũng không muốn so, dù sao phụ mẫu hắn cũng nói, hắn vui vẻ là được rồi.
Bây giờ Liễu Ngọc Như lại khen như thế, trong lòng hắn có một chút sợ hãi. Thế nhưng lần đầu tiên trong đời có người thừa nhận hắn, nói hắn có thể giỏi hơn Diệp Thế An, hắn không đành lòng khiến nàng thất vọng, thế là kìm nén một lúc lâu, cuối cùng hắn nói: “Ta…. Ta thử một chút vậy.”
Nói xong hắn vội vàng nói: “Nàng đi ngủ trước đi, ta lại đi đọc sách thêm một lúc.”
Liễu Ngọc Như nhẹ gật đầu, Cố Cửu Tư liền rời đi. Ấn Hồng tiến lên đỡ Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như đứng dậy dặn dò: “Ngươi bảo phòng bếp hầm một bát canh lê cho thiếu gia, ta nghe thấy giọng nói của chàng có hơi khàn, để chàng nhuận họng.”
“Tiểu thư tốt với hắn như vậy làm gì?” Ấn Hồng có chút bất mãn, đỡ nàng đến bên giường: “Người chính là quá lương thiện rồi, nếu không phải tại hắn thì hiện tại người đã là Diệp thiếu phu nhân rồi, sao có thể ở đây rảnh rỗi vậy chứ? Người đây là xuất giá sao? Đây rõ ràng là có thêm một đứa con!”
“Chỉ toàn nói bậy!” Liễu Ngọc Như dùng quạt tròn gõ nhẹ lên đầu Ấn Hồng một cái, nàng ngồi bên giường, thở dài nói: “Ấn Hồng, sau này đừng gọi là tiểu thư nữa, gọi là thiếu phu nhân đi.”
Ấn Hồng bĩu môi không nói lời nào, Liễu Ngọc Như giương mắt nhìn nàng ta, hiểu rõ: “Ta biết ngươi bất bình thay ta, thế nhưng con người phải nhìn vào ưu điểm. Thật ra Cố Cửu Tư có cả vạn biện pháp để trị ta, nhưng Cố gia cũng được, Cố Cửu Tư cũng tốt, bọn họ đều không làm như vậy, ngược lại lại không ngừng nhượng bộ ta, đây không phải là vì ta có nhiều năng lực mà là vì bọn họ nhường ta. Sở dĩ bọn họ nhường ta cũng là vì bọn họ có lòng tốt. Có thể đi đến hôm nay thì không ai trong Cố gia ngu cả, ngay cả Cố Cửu Tư, khi chàng ở bên ngoài ngươi có thấy chàng để ai bắt nạt chưa?”
Ấn Hồng lẳng lặng lắng nghe, Liễu Ngọc Như nhìn cành liễu nhẹ nhàng lay động ở bên ngoài: “Hôn sự này, cho dù là Trương Nguyệt Nhi giở trò xấu, phụ thân ta tham tài, nếu trút tất cả sự giận dữ lên Cố gia, bây giờ làm mưa làm gió nhưng có ai có thể nhẫn nhịn cả đời chứ? Qua một khoảng thời gian, Cố gia đối xử tốt với ngươi, ngươi thì thù hận bọn họ, đương nhiên họ sẽ có biện pháp. Không bằng cứ đặt những chuyện này xuống trước, ăn cơm của Cố gia, mặc áo của Cố gia, cũng không cần có quá nhiều suy nghĩ khác.”
Ấn Hồng thở dài, trên mặt nàng ta lộ ra một chút buồn phiền: “Cũng có lý, thế nhưng nô tỳ nghĩ lại thì vẫn thấy buồn cho người. Dù sao Diệp đại công tử… So với cô gia vẫn tốt hơn nhiều lắm….”
Giọng nói nàng ta ngày càng nhỏ, Liễu Ngọc Như nghe thấy lại không khỏi cười nói:
“Ngươi đừng nói như vậy.”
Nàng ôn nhu nói: “Diệp đại công tử có cái tốt của Diệp đại công tử, nhưng cô gia cũng có cái tốt của cô gia. Những chuyện khác ta không nói, ta hỏi ngươi, nếu như chuyện hôm nay xảy ra trên người Diệp Thế An, ngươi cảm thấy có thể không?”
Nếu như Liễu Ngọc Như xách đao đi chặn đường Diệp Thế An, sợ là Diệp Thế An về nhà sẽ viết một phong hưu thư, làm sao còn ngồi xuống tủi thân nói chuyện với nàng như thế chứ?
Ấn Hồng ngẩn người, Liễu Ngọc Như cười nói: “Cô gia có vẻ hung ác nhưng thật ra tính tình so với Diệp đại công tử không biết tốt hơn bao nhiêu đâu. Ngươi nhìn thân thủ của cô gia xem, nếu như thật sự ra tay thì làm gì mà không chạy được? Chẳng qua là chàng không muốn làm gia đinh trong nhà bị thương cho nên mới thu tay lại. Hơn nữa, cô gia thông minh hơn so với tưởng tượng của ngươi nhiều, ngươi suy nghĩ một chút xem, chàng bỏ ra bao nhiêu thời gian để đọc xong ? Sợ là còn chưa đến một khắc, Diệp đại công tử còn không có trí nhớ này. Chỉ là chàng không để ý mà thôi,” Liễu Ngọc Như phe phẩy cây quạt: “Nếu như để ý thì sợ là chàng còn thông minh hơn Diệp đại công tử nhiều.”
Hắn thông minh hơn Diệp Thế An nhiều.
Cố Cửu Tư quay lại lấy đồ đứng sững sờ ở cửa, hắn ngây ngô nghe thấy câu nói này, Mộc Nam ở bên cạnh nhìn dáng vẻ này của hắn thì nhất thời có hơi khó hiểu, nhỏ giọng nói: “Công tử?”
Cố Cửu Tư giơ tay lên, ra hiệu “Đừng lên tiếng”, hắn qua cửa sổ lặng lẽ nhìn bên trong một chút, ánh đèn bên trong ôn nhu, nữ tử ngồi trên giường, nụ cười điềm tĩnh lại dịu dàng, giống như gió đêm ngày xuân, nhẹ nhàng lướt qua hai má hắn, dừng lại trong đôi mắt hắn.
Hắn lẳng lặng nhìn một lúc rồi đứng thẳng lên, vẫy vẫy tay về phía Mộc Nam, dẫn Mộc Nam về thư phòng.
Hắn châm đèn, lật sách, hắn lẳng lặng xem sách, đột nhiên hắn cảm thấy —— lần này là hắn thật lòng mà không phải là miễn cưỡng, muốn đền bù cho Liễu Ngọc Như.
Nàng là một cô nương tốt.
Hắn nghĩ như vậy, dù sao hắn cũng nên để nàng sống tốt một chút.
Ngày hôm sau, lúc Liễu Ngọc Như thức dậy đã là giờ Mão.
Sau khi Liễu Ngọc Như dậy thì hỏi thăm Ấn Hồng bên cạnh: “Hôm qua đại công tử không về phòng sao?”
Ấn Hồng cắm trâm cho Liễu Ngọc Như: “Tối hôm qua đại công tử ngủ ở thư phòng.”
“Dậy chưa?”
“Chưa,” Ấn Hồng nín cười: “Sáng sớm Mộc Nam đã đứng ngoài cửa, nói là gọi không dậy, mời người qua đó.”
Liễu Ngọc Như nhẹ gật đầu rồi đi đến thư phòng.
Trong thư phòng, Cố Cửu Tư nằm ngủ trên giường, dùng chăn che qua đầu, hít thở nặng nề lại kéo dài, có vẻ ngủ rất ngon.
Mộc Nam khó xử đứng bên cạnh nói: “Thiếu phu nhân, nô tài đã gọi nhiều lần rồi, công tử đều không nghe….”
“Không sao.” Liễu Ngọc Như mỉm cười: “Bưng chậu nước tới đây.”
Thế là sáng sớm ngày hôm đó Cố Cửu Tư đã biết, cái gì gọi là thể hồ quán đỉnh*. (*: Tưới sữa tươi lên đầu | Phật giáo: truyền thụ trí tuệ; giúp người triệt để giác ngộ | chợt có giác ngộ, có gợi ý; bỗng nhiên hiểu rõ | cảm giác mát rượt thoải mái.)
Lúc hắn bị giội nước tỉnh, cả người ngu ngơ, hắn vừa mở mắt ra đã nhìn thấy nụ cười của Liễu Ngọc Như ở đối diện.
“Lang quân, ngủ ngon không?”
Cố Cửu Tư theo bản năng mở miệng muốn mắng người, nhưng hắn lại nghĩ tới dáng vẻ của cô nương tối hôm qua ngồi bên giường phe phẩy cây quạt, một mạch nghẹn lại trong miệng, vẻ mặt thay đổi chóng mặt.
Tất cả mọi người xung quanh bị dọa mà run lẩy bẩy, Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Cũng được.”
Nói xong hắn đứng dậy, lấy cái khăn ở bên cạnh lau mặt, sau đó thay một thân trường sam trắng, lấy dây vải có chữ “Chăm chỉ” cột lên đầu, tràn đầy lòng tin nói: “Liễu Ngọc Như, ta nhất định sẽ vượt qua Diệp Thế An!”
Liễu Ngọc Như hơi kinh ngạc, sau đó nàng vội nói: “Lang quân có suy nghĩ như vậy thật là không thể tốt hơn!”
“Liễu Ngọc Như,” Cố Cửu Tư nghiêm túc nhìn nàng: “Chờ đến khi ta vượt qua Diệp Thế An, giúp nàng kiếm một cái Cáo mệnh, khi đó, có phải chúng ta không còn thiệt thòi nữa, nàng có thể tìm kiếm hạnh phúc của nàng, ta có thể tìm kiếm hạnh phúc của ta?”
Liễu Ngọc Như nghe thấy lời này thì khóe miệng nén cười, chuyển động cây quạt nói: “Đó là đương nhiên.”
Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, vỗ vỗ vai nàng: “Nàng yên tâm, thứ nàng mất đi, ta đều sẽ tìm về cho nàng!”
Nói rồi Cố Cửu Tư tràn đầy ý chí đi ra khỏi cửa phòng.
Đầu tiên là hắn rửa mặt, sau đó là dùng cơm, bởi vì thời gian của thầy giáo đã xác định rồi, hắn dậy trễ nên chỉ có thể vừa vội vàng đi học vừa vội vàng ăn gì đó.
Liễu Ngọc Như đi theo sau lưng hắn, giúp hắn tính toán thời gian.
Buổi sáng nhà nho dạy hai canh giờ, sau khi học xong Cố Cửu Tư mới nghỉ xả hơi một lát, Liễu Ngọc Như vội sai người mang đồ ăn đến, vừa gắp thức ăn cho Cố Cửu Tư vừa nói: “Lang quân, chàng ăn nhiều một chút, buổi chiều còn có giờ học, trước lúc đó chàng hãy làm một chút bài tập trước, nếu không thì buổi tối sẽ không kịp. Mau ăn đi, dù sao cũng đừng để đói.”
Cố Cửu Tư bị ép ăn cấp tốc, bắt đầu làm bài tập. Sau đó liền nghênh đón thầy giáo buổi chiều….
Một ngày trôi qua, lúc Cố Cửu Tư làm xong bài tập trở về phòng, cả người đã hoàn toàn đi không nổi nữa, Liễu Ngọc Như đỡ hắn, tinh thần sáng láng nói: “Lang quân kiên trì thêm chút nữa, chàng còn có một phần Luận ngữ phải đọc.”
“Không đọc nổi nữa….” Cố Cửu Tư gần như muốn khóc: “Liễu Ngọc Như, nàng để cho ta đi ngủ đi, ta thật sự chịu không nổi nữa, đọc không nổi nữa….”
“Cố Cửu Tư, chàng tỉnh táo lại một chút!” Liễu Ngọc Như gầm thét một tiếng, Cố Cửu Tư lập tức giật mình một cái, đứng thẳng người.
“Có thể đọc không?” Liễu Ngọc Như nghiêm túc nhìn hắn, sự đói khát và sợ hãi xông lên đầu, Cố Cửu Tư điên cuồng gật đầu: “Có thể.”
Cố Cửu Tư đọc sách mà ngủ.
Liễu Ngọc Như nghe thấy một tiếng “Đùng” vang lên, đầu Cố Cửu Tư đập vào bàn, nàng nhìn dáng ngủ của Cố Cửu Tư cực kỳ giống một đứa trẻ. Lông mi hắn rất dài, trong đêm đen có hơi rung lên.
“Đùi cừu nướng….” Hắn lẩm bẩm một tiếng.
Liễu Ngọc Như cười khẽ, nghĩ đến lần nhốt hắn đó đã có hơi ảnh hưởng lớn đến hắn.
Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn, ôn hòa nói: “Lang quân, dậy thôi.”
“Liễu Ngọc Như….” Cố Cửu Tư mơ màng mở miệng: “Xin lỗi….”
Liễu Ngọc Như hơi sững sờ, nàng nhìn nam nhân như đứa trẻ trước mặt này, trong chớp mắt, đáy lòng bị sự mềm mại lấp đầy.
Nàng đột nhiên cảm thấy, gả vào Cố gia, gả cho nam nhân này, có lẽ cũng không phải là một chuyện xấu. Tuy Cố Cửu Tư công tử bột không có tài cán gì nhưng so với Diệp Thế An, ít nhất thì hắn tốt hơn một chút.
Hắn có lòng.
Quen biết với Diệp Thế An nhiều năm như vậy, đối với Diệp Thế An mà nói, có lẽ nàng chẳng qua chỉ là một “Ngọc Như muội muội” của gia đình lui tới nhiều năm mà thôi, nhỉ?
Nàng cười nhẹ dùng quạt gõ gõ Cố Cửu Tư, ôn nhu nói: “Dậy.”
Cây quạt gõ đau Cố Cửu Tư, hắn “Híz” một tiếng, ôm đầu ngẩng đầu lên, bất mãn nói: “Nàng làm gì vậy?”
“Đứng dậy, đi ngủ đi.”
Cố Cửu Tư xoa chỗ bị nàng gõ, mất hứng nói: “Còn chưa đọc xong đâu.”
“Không đọc nữa.” Liễu Ngọc Như đứng thẳng người lên: “Cho chàng nghỉ, đi ngủ đi.”
Nghe thấy thế, mắt Cố Cửu Tư lập tức sáng lên, hắn vui vẻ đứng dậy, đi theo Liễu Ngọc Như nói: “Đây là chính nàng nói đấy, ta không có lười biếng.”
Liễu Ngọc Như cười nhìn hắn một cái, thấy mắt hắn sáng lấp lánh, nhịn không được lấy tay chọt trán hắn, sẵng giọng: “Nhìn tiền đồ của chàng này.”
“Này, nàng đừng cứ mãi đánh đầu ta, đánh ngu rồi thì nàng không được Cáo mệnh phu nhân đâu!”
Liễu Ngọc Như không để ý tới hắn, kêu hắn đi lên phía trước, Cố Cửu Tư ngẩn người, sau khi do dự một lúc thì hắn nói: “Ta vẫn là ngủ ở thư phòng thì hơn.”
“Hả?” Liễu Ngọc Như nhíu mày, nhưng rất nhanh nàng đã hiểu ra. Hắn vẫn nghĩ đến có một ngày bọn họ sẽ tách nhau, cho nên hắn muốn hết sức không chiếm tiện nghi của nàng. Nàng thở dài: “Lang quân, tháng đầu tiên sau khi thành thân chàng đã ở riêng, thanh danh của ta không xong rồi.”
Cố Cửu Tư bị nàng nói như vậy thì nhíu mày, hắn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: “Vậy ta ngủ dưới đất.”
Liễu Ngọc Như: “…..”
Nói cứ như nàng rất muốn cho hắn lên giường vậy.
“Được thôi.”
Liễu Ngọc như thờ ơ nói: “Mặt đất cũng lớn, chàng muốn ngủ thế nào thì ngủ.”
Ban đêm, Cố Cửu Tư vô cùng vui vẻ trải chăn nệm nằm dưới đất, lúc vẻ mặt hắn hạnh phúc ngủ dưới đất, Liễu Ngọc Như cũng không biết làm sao, đột nhiên rất muốn đánh hắn một cái.
Nàng cũng không che giấu.
Có lẽ ở trước mặt Cố Cửu Tư, nàng đã hoàn toàn không muốn che giấu nữa.
Thế là nàng liền lấy cái gối bên cạnh, bỗng nhiên đập về phía Cố Cửu Tư.
Cái gối nện lên mặt Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư không nhúc nhích, dường như nằm cứng đơ.
Liễu Ngọc Như hừ lạnh một tiếng, nằm dài trên giường đắp chăn lại.
Cố Cửu Tư nghe thấy nàng ngủ rồi mới cẩn thận lấy cái gối trên mặt xuống.
Tâm tình của nữ nhân quả nhiên là nắng mưa thất thường, cuộc sống tương lai của hắn, có thể thấy là có bao nhiêu khó khăn rồi.
Ngày tháng về sau, mỗi ngày Cố Cửu Tư đều tái diễn cuộc sống đọc sách, đọc sách, đọc sách bi thảm. Cứ ngơ ngác trôi qua, mỗi ngày hắn gào khóc không đọc sách nữa, Liễu Ngọc Như liền cổ vũ hắn: “Chàng phải cố gắng, lang quân, nhất định phải vượt qua Diệp Thế An.”
Vượt qua Diệp Thế An.
Vượt qua Diệp Thế An.
Vượt qua Diệp Thế An.
Câu nói này vang vọng mỗi ngày, Cố Cửu Tư liền bắt đầu thường thường chú ý đến thành tích của Diệp Thế An.
Mấy ngày sau công bố kết quả thi Hương, tất cả học sinh đều vội vàng đến xem, Cố Cửu Tư không tham gia cuộc thi nhưng còn căng thẳng hơn là tham gia, mới sáng sớm hắn đã sai Mộc Nam đi nghe ngóng tin tức. Liễu Ngọc Như chỉ thấy hắn đứng ngồi không yên, cũng không biết là đang căng thẳng cái gì.
Chờ đến giữa trưa, cuối cùng Mộc Nam cũng về, Cố Cửu Tư trông thấy Mộc Nam về thì đã nghênh đón từ xa, Mộc Nam chạy tới, thở hổn hển, Cố Cửu Tư vội la lên: “Thế nào? Diệp Thế An thi thế nào?”
“Giải…. giải Nguyên….”
Mộc Nam thở hổn hển, sắc mặt Cố Cửu Tư tái đi, Mộc Nam sợ hắn nghe không rõ nên nói lại một lần nữa: “Hạng nhất, giải Nguyên!”
Nghe thấy thế, mười mấy ngày nay dậy sớm thức khuya, mỗi ngày buồn phiền, tất cả đều nổ tung vào thời khắc này, Cố Cửu Tư cũng không nhịn được nữa, hai mắt trợn lên, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Tất cả mọi người xung quanh xông tới, lớn tiếng gọi: “Công tử! Người sao rồi công tử!”
Cố Cửu Tư ngơ ngác, cực kỳ bi thương.
Hắn sao rồi?
Hắn muốn chết.
Hạng nhất!!
Hạng nhất thi Hương, tương lai Diệp Thế An còn có thể hạng nhất thi Hội, hạng nhất thi Đình, hạng nhất hạng nhất, mãi mãi hạng nhất.
Hắn liều cả cái mạng nhỏ này sợ là cũng không đuổi kịp….