Đọc truyện Full

Chương 35

Lý Du hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, Thôi Thị lờ mờ nhìn hắn

Lý Du nghiêm túc nói: “Ngươi thành thật trả lời ta đi.”

Thôi Thị mờ mịt trả lời: “Nhị Lang đương nhiên anh tuấn, danh xưng ngọc diện lang quân không phải giả, không phải ngay đến Thánh thượng cũng phải nói là ngài tuấn tú sao?”

Lý Du nửa tin nửa ngờ lần mò mặt mình, có vẻ rơi vào trầm tư

Thôi Thị thấy vẻ mặt hắn không đúng, bà ấy hoang mang hỏi: “Nhị Lang sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này?”

Lý Du lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm bà ấy rất lâu mới nói: “Vừa rồi Nhan Tú nói sở dĩ A Anh không muốn quay về Tần Vương phủ, là vì ta tự mình đa tình, từ đầu đến cuối nàng chưa từng đặt ta trong lòng, cho nên dù có phải làm đào nô cũng dứt khoát trốn đi.”

Lời này vừa thốt ra, Thôi Thị liền phản bác: “Sao có thể?” Lại nói, “Đó là vì nàng ta ghen tị với Ninh Anh, cho nên mới buột miệng không đắn đo.”

Lý Du im lặng không nói

Thôi Thị tiếp tục nói: “Ninh Anh vào phủ đã sáu năm, những gì học được đều dùng để hầu hạ ngài, ngài chính là bầu trời của nàng, là người mà nàng có thể dựa vào. Ngài cho nàng cái ăn cái mặc, cho nàng cuộc sống yên ổn, cho nàng yêu thương, lại chưa bao giờ hà khắc với nàng, làm sao nàng có thể không đặt ngài vào trong lòng?”

Nghe xong những lời này, Lý Du cảm thấy trong lòng thoáng dễ chịu hơn chút, sắc mặt dịu đi: “Ngươi nói cũng có lý.”

Thôi Thị: “Lão nô cảm thấy, nàng không muốn trở về hơn phân nửa là vì tâm cao khí ngạo, vì giận dỗi, nhớ đến lúc ngài đưa nàng ra ngoài, dáng vẻ ấy quả thật đã bị tổn thương, cho nên hiện tại mới không muốn quay đầu.”

Lý Du bốn bỏ năm lên, bấy giờ mới cảm thấy những lời này hợp với lý lẽ bình thường

Thôi Thị rót nước cho hắn: “Tâm tư của Nhan Tú kia người sáng suốt đều biết, thấy ngài vì Ninh Anh mà chịu dày vò như vậy, trong lòng chắc chắn không thoải mái, sinh lòng ghen ghét nên mới nói lời l.ỗ mãng.” Tạm dừng chốc lát bà ấy lại nói tiếp, “Nàng ta nói Ninh Anh không đặt ngài ở trong lòng, đơn giản là muốn để cho ngài chết tâm, không còn xoắn xuýt mà suốt ngày nghĩ đến Ninh Anh nữa, nàng ta hơn phân nửa là cố ý.”

Sau một loạt phân tích, Lý Du mới bị bà ấy thuyết phục

Hắn đương nhiên không tin Ninh Anh không đặt hắn ở trong lòng, hắn có tài có mạo, phẩm hạnh đoan chính, lại không phong lưu giống phụ thân nhà mình, ngoài tính nết kiêu căng đôi chút thì không còn tật xấu nào khác

Ninh Anh làm sao có thể không đặt hắn vào trong lòng được, nàng rõ ràng yêu chết hắn rồi, bị thương thấu tim gan nên mới muốn chạy trốn

Tất cả mọi người xung quanh đều cho là như vậy, không phải là ảo giác của một mình hắn

Lý Du cảm thấy Nhan Tú chắc chắn là ghen tỵ như lời Thôi Thị nói nên mới nói lời không đắn đo như vậy

Được Thôi Thị an ủi, trong lòng hắn bấy giờ mới sảng khoái hơn chút. Ban ngày ở trong cung lăn qua lăn lại một ngày, cảm giác mệt mỏi bội phần, lúc này bèn lệnh cho người hầu chuẩn bị nước ấm tắm rửa

Thôi Thị vội vàng đi sắp xếp

Chờ Lý Du thoải mái tắm rửa xong, hắn mặc bộ đồ vải la, chân giẫm guốc mộc tiến vào phòng ngủ

Bình thường loại vải này đều là đồ bình dân mặc, thuận tiện cho làm việc, ngày hè Lý Du rất thích mặc, nguyên nhân bởi vì thời tiết nóng nực, loại vải này mặc lên người mỏng tanh thoáng khí lại mềm mại, rất được hắn yêu thích

Có lẽ là chợt nhớ tới cái gì đó, ma xui quỷ khiến thế nào hắn đi sang phòng bên, chống nạnh đứng ở cửa nhìn chằm chằm cách bày trí trong phòng, sắc mặt cực kì ngưng trọng

Trong phòng vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lúc Ninh Anh rời đi, tất cả mọi thứ đều không có ai chạm qua

Hắn yên lặng đánh giá rất lâu, lại vô cùng tự kỷ đi đến trước gương đồng Ninh Anh để nhìn ngắm mặt mình

Khuôn mặt trong gương môi hồng răng trắng, mi dài đến tận tóc mai, một đôi mắt hồ ly tự mang phong tình, ngũ quan vô cùng xuất chúng, hiển nhiên là ngọc diện lang quân danh xứng với thực

Ninh Anh thường xuyên khen hắn đẹp, lúc thân thiết cũng thích hôn khuôn mặt này của hắn, thích dùng đầu ngón tay phác họa đường nét hình dáng của hắn, có thể thấy được nàng thật sự rất thích nó

Từ nhỏ đến lớn Lý Du chưa từng hoài nghi mị lực của bản thân, y phục tinh tế, ăn uống điều độ, dáng vẻ đoan chính, luôn chú trọng chi tiết, cố gắng đạt tới sự hoàn mỹ nhất

Quanh năm suốt tháng kiên trì tạo ra được tư thái tuyệt mĩ này, thân thể hắn cũng được đắp nặn không tệ, eo ra eo, chân ra chân, gần như đi đến đâu cũng được mọi người chú ý, là tiêu điểm giữa đám đông

Về mặt sự nghiệp hắn thuận buồm xuôi gió, tương lai tiền đồ như gấm, trong cuộc sống cũng là người người vây quanh hắn, không hề gặp chút trắc trở

Kết quả Nhan Tú lại nói cho hắn biết, nữ nhân một mực ở bên cạnh hắn hầu hạ hắn từ đầu đến cuối chưa từng đặt hắn vào trong lòng, đây quả thật là chuyện vô cùng nhục nhã

Vô cùng nhục nhã!

Lý Du cảm thấy Nhan Tú đang khiêu chiến tự tôn của hắn, giới hạn của hắn

Để có thể nhận được đáp án xác thực, hắn càng thêm kiên định ý muốn tìm Ninh Anh trở về

Nhất định phải tìm được người trở về!

Cùng lúc đó, bên Trường Xuân Quán phu thê Lý Cánh cũng đang thảo luận chuyện của Nhan Tú, Thu Thị hỏi qua nha hoàn bên cạnh Nhan Tú mới biết rõ ràng chân tướng sự việc

Lý Cánh bất đắc dĩ nói: “Đã nói với nàng rồi, tính tình Nhị Lang không dễ hầu hạ, nàng cứ không nghe.”

Thu Thị ảo não nói: “Thiếp đâu có muốn nháo thành như vậy?” Lại nói, “A Tú khóc vô cùng đau lòng, có thể thấy được nàng cũng chịu ấm ức không ít.”

Lý Cánh: “Nhị Lang từ nhỏ đã được cưng chiều, kiêu căng thành thói, không có lòng khoan dung độ lượng thì không hầu hạ được hắn đâu, trừ khi là hắn cam tâm tình nguyện chịu thua, nếu không thì không nữ lang nào chịu nổi hắn.”

Thu Thị không nói gì

Lý Cánh ngồi vào mép giường, “Hiện tại A Tú chịu thiệt từ chỗ hắn rồi, đương nhiên biết khó mà lui, trong Kinh Thành nhiều lang quân như vậy, đâu cần nhất thiết phải gả cho Nhị Lang.”

Thu Thị nhìn về phía y, nói: “Nữ tử kia nóng nảy, bảo thiếp sáng mai sắp xếp cho nàng về Giang Châu, có thể thấy được nàng bị tức không nhẹ.”

Lý Cánh: “Da mặt của nữ lang mỏng, lại bị Nhị Lang thẳng thừng vả mặt, không nhịn được cũng đúng, theo ý ta, nếu nàng ấy thật sự muốn về Giang Châu thì cứ để cho nàng ấy về đi.”

“Chàng đang nói gì vậy?”

“Sao nàng còn không hiểu? Hôm nay A Tú bị bắt bí, có thể thấy được bản thân nàng ấy cũng có chí khí. Không phải nàng ấy cũng đã nói là nàng ấy không trèo nổi cao môn đại hộ đấy sao, xác thật là đã ngộ ra rồi, thể diện với nội tử, cái nào quan trọng hơn.”

Thu Thị im lặng không nói

Lý Cánh tiếp tục khuyên nhủ: “Đừng thấy nàng ấy tuổi còn nhỏ mà nhầm, nàng ấy cũng là người có đầu óc, biết tiến lùi, nàng đừng quan tâm mù quáng nữa, đỡ phải mất lòng đôi bên.”

Trong lòng Thu Thị vẫn có chút không phục, nhưng không làm được gì chỉ đành từ bỏ

Vì thế ngày hôm sau nàng ấy lại đến tìm Nhan Tú bàn bạc một hồi, nàng ấy vô cùng thích đứa nhỏ này, cũng ngóng trông nàng ta có thể sống tốt, nhưng chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, nếu đôi bên đã nháo thành như vậy, vì bận tâm đến thể diện nhà nữ, nàng ấy cũng chỉ có thể lui một bước thôi

Nhan Tú hiển nhiên suy nghĩ rất rõ ràng, nói: “Cô mẫu, tối hôm qua A Tú đã nghĩ rõ ràng rồi, trước kia mắt con cao, ngóng trông vào người cao quý, hiện tại xem ra là con đã tự đánh giá cao bản lĩnh của mình.”

“Con không chịu được thiệt thòi, không chịu nổi khổ cực, cho dù có may mắn vào được cao môn đại hộ, cũng không chịu nổi chút ấm ức nào. Nhưng gia thế bối cảnh của A Tú còn đặt ở đó, không có nhà mẹ đẻ che chở, xét cho cùng chỉ có thể mặc người dày xéo.”

“A Tú không muốn cha nương trong nhà phải lo lắng cho mình, chỉ muốn về chốn nhỏ Giang Châu kia, tìm một gia đình môn đăng hộ đối, có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, ít nhất không đến mức bị bắt nạt tại nhà lang quân, ngày tháng cũng có thể sống thoải mái hơn chút.”

Nghe xong lời này, trong lòng Thu Thị ngũ vị tạp trần, “Ngươi quả thật đã nghĩ cẩn thận rồi sao?”

Nhan Tú gật đầu, “Con nghĩ cẩn thận rồi, đã quấy rầy người lâu lắm rồi, là A Tú không tốt, vẫn mong cô mẫu chớ trách tội.”

Thu Thị uất ức nói: “Ta mới phải là người xin lỗi ngươi.”

Nhan Tú nắm tay nàng ấy, “Người nói quá lời rồi, là A Tú không có bản lĩnh, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, bị chốn kinh thành phồn hoa mê mắt.” Lại nói, “Tới kinh những ngày qua cũng để cho A Tú ngộ ra một đạo lý, đối nhân xử thế phải biết tự lượng sức mình mới có thể có chốn dung thân.”

Thu Thị thở dài: “Nha đầu ngươi đó, mới một đêm mà nghĩ ra lắm đạo lý như vậy.”

Nhan Tú nghiêm túc nói: “Hôm qua là A Tú lỗ mãng, cũng mong cô mẫu có thể thay A Tú nói một tiếng với Nhị thúc, là A Tú lỡ miệng, xuất phát từ ghen tị mới có thể vu oan cho Ninh Anh, mong hắn đừng so đo.”

Biết nàng ta đã quyết ý rời đi, Thu Thị cũng không tiện nói thêm gì, bèn đồng ý chiều theo ý nguyện của nàng ta, bắt đầu sắp xếp cho nàng ta về Giang Châu

Hôm sau Nhan Tú từ biệt lão Vương phi Quách Thị, để Thu Thị tự mình đưa nàng ta ra khỏi Kinh Thành về Giang Châu

Chạng vạng Lý Du hạ triều trở về nghe Thôi Thị nói đến việc này, hoàn toàn không thấy bất ngờ

Có điều Thôi Thị vẫn tương đối thưởng thức nữ lang kia, bà ấy nói: “Nghe nói cô nương kia trước khi đi từng muốn nói xin lỗi Nhị Lang, nói nàng ghen tị với Ninh Anh nên mới lỡ miệng, có thể thấy được hành sự quang minh, thật sự khiến cho người ta có ấn tượng tốt.”

Lý Du đáp một tiếng, đi cũng được, đỡ phải đứng sau lưng nhìn người ta chằm chằm, rất không thoải mái

Trước khi đi Nhan Tú nói lời xin lỗi khiến nguy cơ mất niềm tin vào mị lực của Lý Du được giải trừ, hắn đương nhiên không tin mị lực của mình không chinh phục được Ninh Anh, cho dù hiện tại nàng bị tổn thương, nhưng trước kia chắc chắn từng thích qua hắn

Chút chuyện ấy hắn vẫn có lòng tin

Nhưng mà luôn có những người không biết điều, cứ muốn chọc vào chỗ nhạy cảm của hắn

Bởi vì, tên ngốc tâm tư đơn thuần Viên Kiệt kia lại đến nhà

Lần trước hai người đánh cược, hắn thắng cược bèn mở miệng thỉnh cầu Lý Du xin Ninh Anh, hiện tại người chạy mất khỏi Viên phủ, Lý Du cũng không truy trách, nếu là người biết điều tất biết cách luồn cúi ứng xử sao cho phải lẽ, nhưng Viên Kiệt thì không

Viên Kiệt là người sùng bái trung thành của Trương Đạo Tử, lần trước hắn uống say tặng bức 《 Ngư Ông 》cho Lý Du, thật ra trong lòng vẫn nhớ mãi không quên

Hiện giờ Ninh Anh bỏ chạy, khế ước bán thân cũng bị Lý Du cầm về, vì thế hắn lại chạy như điên như dại đến đây Tần Vương phủ, muốn mặt dày xin lại bức tranh kia

Lý Du quả thật chịu phục với hành vi này của hắn, chỉa chỉa vào hắn, tức giận nói: “Tứ Lang thật lớn mật, ngươi đòi Ninh Anh từ chỗ ta đưa về phủ, không thấy người lại còn để nàng chạy trốn, ta không truy cứu trách nhiệm của ngươi cũng thôi, ngươi còn mặt dày tới xin tranh, đây là thành ý của ngươi sao?”

Viên Kiệt cười gượng hai tiếng, xoa tay nói: “Thật ra ta bị oan mà.”

Lý Du: “???”

Viên Kiệt ngồi xuống ghế dựa, cân nhắc rất lâu mới nói: “Hôm nay ta tới, không chỉ vì muốn xin lại bức tranh kia.”

Lý Du: “???”

Viên Kiệt nghiêm túc hỏi: “Vì sao Nhị Lang không báo quan, nếu như ngươi báo quan, nghiêm tra tầng tầng cửa khẩu, Ninh Anh có giấy thông hành cũng nửa bước khó đi.”

Lý Du trợn trắng mắt lườm hắn, kích động nói: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, nếu như quan phủ nghiêm khắc điều tra, nàng không khác gì chó nhà có tang, vốn đã là phận nữ lưu yếu đuối rồi, nếu như còn gặp phải bất trắc gì, ta tìm thi thể về còn dùng làm sao được?”

Viên Kiệt chậc chậc hai tiếng, “Xem ra Nhị Lang vẫn rất biết thương hoa tiếc ngọc.”

Lý Du mặc kệ hắn, ai ngờ hắn lại nói: “Thật ra ta có câu này không biết có nên nói hay không.”

Lý Du nhíu mày, mất kiên nhẫn nói: “Có gì cứ nói, không nói thì cút.”

Viên Kiệt nghĩ bụng, trên mặt không còn vẻ cà lơ cà phất trước đó mà thay bằng vẻ nghiêm túc nói: “Việc này quả thật là Viên mỗ có lỗi, nhưng trách nhiệm cũng không hoàn toàn nằm trên người ta.”

Lý Du khoanh tay, chờ đoạn tiếp theo của hắn

Viên Kiệt nghiêm mặt nói: “Con người ta từ trước đến nay không có mưu trí gì, Nhị Lang ngươi cũng biết mà, bằng không lúc trước đã không ăn mê hồn dược mà mở miệng xin Ninh Anh từ chỗ ngươi.”

Lý Du mất kiên nhẫn nói: “Bỏ qua chuyện này đừng nhắc tới nữa.”

Viên Kiệt thành thật khai báo, “Mới đầu ta vẫn cho là bản thân Ninh Anh tự trốn đi, về sau mới biết được chuyện nàng chạy trốn cũng không thoát được liên quan đến thê tử của ta.”

Nghe nói thế, Lý Du nhíu mày, biết trọng điểm đến rồi

Viên Kiệt: “Thật sự phải xin lỗi ngươi, Tam Nương nhà chúng ta chỉ là phụ nhân ở hậu viện, tâm tư đơn thuần, ta vẫn luôn tin nàng ấy, nào ngờ trong chuyện của Ninh Anh nàng ấy lại có chút hồ đồ. Trước khi đến đây ta đã gặng hỏi mãi, nàng ấy mới không chịu được mà thành thật khai báo, nói Ninh Anh trốn được là do có nàng ấy trợ lực.”

Lý Du thản nhiên nói: “Ta biết.”

Viên Kiệt tương đối kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi lại, chỉ nói: “Giấy thông hành và phí đi đường đều là Tam Nương cho, có điều chuyện trong đó còn có chút phức tạp.”

Lời này khiến Lý Du sinh ra hứng thú, “Phức tạp thế nào?”

Viên Kiệt vỗ đùi, có chút kích động, nói: “Tam Nương nói, cả đời nàng ấy chưa từng thấy qua nữ lang nào giảo hoạt giống Ninh Anh, ép nàng ấy sít sao.”

Lý Du: “…”

Viên Kiệt: “Phải nói từ lúc ta dẫn nàng về phủ, xế chiều hôm đó Tam Nương đã làm loạn với ta một trận, mắng ta không có mưu trí. Lúc ấy ta còn lơ đễnh, sau này chờ tỉnh rượu mới ý thức được chuyện này không ổn, a nương ta cũng mắng ta một trận vì chuyện này, quyết định nói ngày hôm sau sẽ đưa Ninh Anh về Tần Vương phủ.”

“Kết quả nàng tự ái.”

“Đúng vậy! Lúc ấy là Tam Nương tự mình đi tìm hiểu chuyện này, Ninh Anh cũng không nói gì, sau đó vẫn là Giả bà tử sai người theo sát nàng, đề phòng xảy ra sự cố. Khi ấy quả thật chưa từng nghĩ tới, Tam Nương chân trước vừa mới về viện, sau lưng Ninh Anh đã màn lụa treo xà nhà, dọa cho Tam Nương hoảng sợ một phen.”

Lý Du im lặng

Viên Kiệt nói: “Nàng không muốn trở về, nói rời phủ qua một đêm đã không còn trong sạch để trở về, không còn con đường nào khác ngoài tìm lấy cái chết. Chúng ta tạm thời không có cách nào, sự trong sạch của nữ lang gia quan trọng hơn, nhưng nàng không muốn về Tần Vương phủ là sự thật.”

“Nói tiếp đi.”

“Tục ngữ nói đánh chó phải xem mặt chủ, nàng là được đón từ Tần Vương phủ của ngươi về, Viên gia thành thật không dám bạc đãi nàng chút nào, nhưng lại sợ nàng xảy ra chuyện chết ở Viên gia, vì thế a nương ta còn làm chủ đưa nàng đến viện của mình, hơn nữa còn phái một nha hoàn đến hầu hạ.”

“Nàng có an phận không?”

“Đương nhiên là an phận rồi, a nương còn cảnh cáo nàng đừng nên sinh ra những ý nghĩ không an phận, phá hoại tình cảm phu thê của ta với Tam Nương. Dù sao ngay từ đầu trong phủ đã có lời đồn nói ta muốn nạp thiếp, từ đó nàng quả thật an phận được một thời gian.”

“Về sau thế nào?”

“Sau đó thì thú vị rồi, ngươi biết rõ tay nghề nàng thế nào mà, a nương ta vẫn luôn rất kén ăn, ấy vậy mà phải khuất phục trước tay nghề nấu nướng của nàng. Cứ thế, Tam Nương thấy nàng được mẫu thân ta yêu thích, có thể không nóng nảy sao?”

Nghe đến đó, Lý Du bị tức quá hóa cười, chỉ vào hắn không biết nên nói cái gì cho phải

Viên Kiệt cũng nhức đầu: “Phụ nhân chốn hậu viện lắm mưu nhiều kế, làm loạn cũng không khác gì ong vỡ tổ, bốn phương tám hướng đều là những đôi mắt nhìn chằm chằm, dù sao ta cũng chịu phục.” Lại nói, “Tam Nương sợ nàng được mẫu thân thích, sau này sẽ được ta nạp thành thiếp, cho nên mới hồ đồ giục nàng trốn đi.”

Lý Du nghiêng đầu nhìn hắn, “A Anh có vài phần thông minh đấy.”

Viên Kiệt lại không nhịn được vỗ đùi, “Đâu chỉ là thông minh, ta thấy nàng quả thật mưu trí không kém gì cánh nam nhân chúng ta! Nàng không chỉ lấy được giấy thông hành cùng phí dẫn đường từ chỗ Tam Nương mà còn luôn nhớ thương khế ước bán thân nằm trong tay Viên gia, ép Tam Nương viết một bản chứng từ chứng minh là do chính Tam Nương đã giúp nàng trốn. Một khi sự việc bại lộ, Tam Nương dám bán đứng nàng, vậy thì bản chứng từ kia cũng bị bại lộ theo, cho nên Tam Nương mới ngậm chặt miệng không dám thừa nhận.”

Lý Du: “…”

“Chuyện này sau khi phu thê chúng ta nói rõ, càng nghĩ ta càng cảm thấy không thích hợp. Từ lúc bắt đầu vào phủ nàng náo loạn rồi tự ái, đến lúc khiến cho a nương ta thích nàng rồi đến chuyện Tam Nương hồ đồ hỗ trợ nàng trốn đi, đã vậy còn không chiếm được chút lợi lộc nào… Từ đầu tới cuối chúng ta đều ở thế bị động, bị nàng đùa bỡn xoay vòng vòng.”

“…”

“Nhị Lang, ngươi nói liệu có khả năng này không, đó chính là ngay từ đầu Ninh Anh đã muốn tới giá họa cho Viên gia chúng ta?”

Lời này vừa thốt ra, Lý Du vội bác bỏ: “Không có khả năng!” Dừng một chút hắn nói tiếp, “Nàng đang sống êm đẹp, nếu không tại hai ta cá cược, sao nàng phải rơi vào tay ngươi rồi đến nhà ngươi?”

Viên Kiệt bỗng nhiên lộ ra biểu cảm kỳ quái nhìn hắn, “Thế liệu có khả năng, ngày đó chúng ta đánh cược đều là do nàng dẫn dắt không?”

Lý Du sửng sốt

Viên Kiệt bừng bừng hứng thú phân tích: “Ngày đó ta uống không ít rượu, hình như ngươi cũng uống không ít.”

Lý Du cẩn thận nhớ lại, lúc ấy vẫn luôn là hầu hạ Ninh Anh bên cạnh, quả thật đã rót không ít rượu cho hắn, tính ra phải đến hơn mười chén

Thấy hắn không hé răng, Viên Kiệt tiếp tục nói: “Nhắc đến bức tranh kia là Nhị Lang ngươi mở đầu, ta vốn không đồng ý, bởi vì ta biết việc ném thẻ vào bình rượu ta không đấu lại ngươi.”

Lý Du đáp: “Cược tranh đúng là ta mở đầu, nhưng có liên quan gì đến nàng?”

Viên Kiệt không đáp hỏi lại: “Thế ngươi có biết lúc ấy vì sao ta cứ nhất quyết đòi nàng không?”

Lý Du nhíu mày, “Vì sao?”

Viên Kiệt giải thích: “Là nàng nhắc nhở ta.” Lại nói, “Lúc ấy ta vốn còn do dự, nàng bỗng nhiên lên tiếng kêu Xuân Lan đi nấu cháo trắng cho ta, nói là có thể giải rượu.”

“Thì đã sao?”

“Nàng đánh tỉnh ta đó, nàng là thông phòng của Lý Du ngươi, lại còn nuôi những sáu năm, quan trọng nhất còn là nữ nhân duy nhất trong phòng ngươi, nếu như ta mở miệng muốn nàng, ngươi tất nhiên sẽ không đồng ý, nếu như ngươi không đồng ý thì bức tranh kia cũng không tới tay ngươi được!”

“…”

“Kết quả thế mà ngươi lại đồng ý.”

Lý Du kìm nén rất lâu, mới nói: “Ta đoán chắc ngươi không ném được, nắm bốn mũi tên, nhiều nhất là ngươi ném trúng được ba mũi, thế đã coi là không tệ rồi.”

Viên Kiệt vỗ đùi, “Kết quả ngày đó ta gặp phải vận cứt chó, một phát trúng bốn mũi, u mê hồ đồ chiếm luôn nàng.”

Lý Du: “…”

Hai người đối mắt nhìn nhau, có vẻ đều đã nhận ra chỗ không thích hợp

Viên Kiệt là người ngay thẳng, không khỏi thốt ra câu hỏi từ tận đáy lòng: “Nhị Lang, ngươi nói xem vì sao Ninh Anh lại trăm phương ngàn kế muốn rời khỏi Tần Vương phủ như vậy?”

Khóe miệng Lý Du giật giật, thoáng ý thức được gì đó, ảo não nói: “Nói bậy, cả viện đều biết ta đối xử với nàng không tệ, tại sao nàng phải rời khỏi Tần Vương phủ chứ?”

Viên Kiệt chỉ vào hắn nói, “Vậy chúng ta lại bàn tiếp, Xuân Nhật yến hôm đó, trên sân bóng ta đến uống trà, lúc ấy nàng còn rất nhiệt tình, chuyện trò vui vẻ với chúng ta.” Tạm dừng chốc lát hắn lại nói, “Ta còn nhớ rõ trà kia là nàng nhắc nhở ta, cho nên lúc ấy ta mới đến thưởng trà.”

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Lý Du có chút xanh mét, bởi vì lúc ấy hắn còn hỏi Ninh Anh cười cái gì với bọn họ, nhắc nhở nàng đi quá giới hạn rồi

Thấy sắc mặt hắn không vui, Viên Kiệt còn thêm dầu vào lửa: “Ngộ ra được rồi chứ, hành động lần đó của nàng hơn phân nửa là cố ý hấp dẫn sự chú ý của ta, khiến ta lót đường cho nàng rời khỏi Tần Vương phủ.”

Lý Du mạnh miệng nói: “Bằng vài chuyện này có thể chứng minh được điều gì?”

Viên Kiệt tiếp tục đả kích hắn, “Còn chuyến đến Nam Hồ thưởng hạnh hoa, hai ta đi ngang qua cái đình gì kia, trạch viện lớn như thế mà nàng có thể chỉ ngồi một chỗ ôm hạnh hoa cũng gặp được chúng ta. Tình huống lúc ấy vi diệu lắm, ta còn nghĩ, khi đó nàng đã theo dõi ta rồi, muốn ta coi tiền như rác.”

Lý Du: “…”

Viên Kiệt không sợ chết nói: “Nhị Lang ngươi cẩn thận ngẫm lại mà xem, chắc chắn vẫn còn dấu vết có thể tìm ra.”

Hắn nhắc tới chuyện này, Lý Du giống như có chút tỉnh ngộ nhớ đến ngày đầu xuân đó Ninh Anh lườm hắn, chỉ e đó là khinh thường hắn

Lại nhớ đến ngày Nhan Tú vào phủ, từ đầu đến cuối nàng chưa từng khẩn trương, còn nói cái gì mà lang quân không thích nữ lang hay ghen tuông gì kia, rồi ngày thường rất nhiều chuyện nàng đều xem thường hắn..

Lúc trước hắn tưởng rằng nàng bịa lý do là để thuyết phục chính mình, hiện tại cẩn thận ngẫm lại, hình như tất cả đều là lừa dối

Thời gian trước Nhan Tú còn nói từ đầu đến cuối Ninh Anh không hề đặt hắn vào trong lòng, lúc ấy hắn bị Thôi Thị dỗ dành nên quên mất, hiện giờ Viên Kiệt nói từng câu từng chữ đều là bằng chứng chứng minh ngày đó Nhan Tú không hề lỡ lời

Lý Du cảm thấy, hắn bắt đầu bị thần kinh rồi

Vì che dấu nghi ngờ trong lòng, hắn ra vẻ vô vị nói: “Ngươi nói với ta những chuyện này thì có tác dụng gì, nếu như chỉ muốn vì thế mà đòi lại bức 《 Ngư Ông 》 kia thì không có cửa đâu.”

Viên Kiệt giải thích: “Nhị Lang chớ nên hiểu lầm, ta chỉ muốn tới nói cho ngươi biết, nha đầu Ninh Anh kia tâm tư sâu kín hơn chúng ta nghĩ rất nhiều, để nàng chạy thoát không tránh khỏi có trách nhiệm thuộc về ta, nhưng chính nàng cũng không phải đèn cạn dầu.”

Lý Du cãi lại: “Ngươi nói xem đang êm đang đẹp tại sao nàng phải chạy?”

Viên Kiệt ngẩn người, gãi đầu nói: “Chẳng lẽ là sợ chủ mẫu vào phủ rồi, nàng không được sống yên ổn?”

Lý Du nhíu mày, “Nói bừa, a nương ta đã tự mình nói với nàng, nếu nàng an phận, sau này nâng thành thị thiếp cũng không có gì đáng trách.”

Nghe nói thế, Viên Kiệt cũng không nhịn được hỏi: “Thế vì sao nàng lại chạy?” Lại nói, “Trong phủ ăn sung mặc sướng, điều kiện tốt hơn so với những nữ lang bên ngoài kia rất nhiều, đương sống yên ổn tự nhiên chạy ra ngoài làm gì?”

Lý Du: “…”

Viên Kiệt là người ngay thẳng, không khỏi bật thốt lên: “Chẳng lẽ nàng chán ngươi rồi, lại không thể tách rời Tần Vương phủ, cho nên mới trăm phương ngàn kế bày ra cạm bẫy lần này để đá ngươi?”

Lý Du nhất thời xanh mặt, kích động nói: “Không đời nào!”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full