Cá Basa
Trong không gian u tối ẩm ướt, Bân Nhiễm một thân áo trắng nhẹ nhàng, đi dạo bên trong căn phòng được tạo nên từ dây leo.
Bên ngoài căn phòng này là những cỗ xe tăng bọc thép đang liên tục oanh tạc.
Đã qua 2 tháng rồi, hắn trốn cũng đã trốn không nổi nữa, bị quân đội của Từ Trường Thiên và đậu đậu kia dồn tới đường cùng mà bao vây.
2 tháng nay Từ Trường Thiên trở về quân doanh liền dùng khí thế như sét đánh thâu tóm toàn bộ quyền lực vào tay, dị năng của hắn ở đó, cùng với quyền lực quân phiệt thế gia lâu năm, nắm quyền quân doanh là chuyện trong lòng bàn tay.
Ngay lập tức sau đó Bân Nhiễm liền bị truy sát không dứt.
Dị năng giả có huỷ thiên diệt địa đến đâu, hắn vẫn là con người, vẫn sẽ chết.
Bân Nhiễm cảm nhận được dị năng của mình đã cạn kiệt, từng lớp từng lớp dây leo bị công phá.
Hắn đi tới bên cạnh bảo vật của mình, muốn giơ tay chạm vào nàng, lại không thể, bởi lẽ hai con chó điên kia đã đánh đến cửa rồi.
“Đã 2 tháng không gặp, giáo sư Bân Nhiễm!” Đậu đậu hắc ám cười, dao găm trên tay xoay xoay, trong mắt ngoại trừ thâm độc còn có oán hận!
“Quả nhiên, tin tức là chính xác.
” Từ Trường Thiên mỉm cười, nhìn cô gái phía sau lưng Bân Nhiễm.
Hạ Tiểu Hi lẳng lặng nhắm mắt ngủ say, sắc mặt hồng hào, bông hoa trên ngực đã héo rũ.
Một bông hoa bị nhốt bên trong băng giá thì làm có thể sống nổi.
Đúng vậy!
Hạ Tiểu Hi bây giờ cả cơ thể được bao bọc bởi một khối băng lớn, khí lạnh bốc ra khủng khiếp, lại không tan chảy, Bân Nhiễm cũng đã từng thử nhiều cách nhưng không thể tách nó ra.
Dị năng của Hạ Tiểu Hi có lẽ đã thức tỉnh, sau đó nó bùng phát bảo vệ cô khỏi những sự nguy hiểm bên ngoài.
Chính bởi mất đi thứ để uy hiếp Từ Trường Thiên và đậu đậu, hắn không thể không chạy trốn như chó nhà có tang, lại cuối cùng bị bắt lại ở đây.
“Trả lại cô ấy cho tôi!” Từ Trường Thiên nhìn Bân Nhiễm cười: “Mà thôi, dù sao hiện tại anh cũng chỉ là một kẻ thất bại mà thôi, làm sao có thể ngăn cản tôi chứ?”
Bân Nhiễm tức giận tới bật cười, sau đó huy động toàn bộ dị năng lên tay xống thẳng tới Từ Trường Thiên.
Hắn còn chưa kịp làm gì, cơ thể đã bị một dòng điện hung hãn kiềm chế, co giật ngã xuống.
“Dị năng?” Bân Nhiễm nhìn sang đậu đậu, lại thấy được một khuôn mặt tươi cười gợi đòn.
“Kết thúc rồi, giáo sư!”
Doanh trại chính của quân đội sau 2 tháng Mạt thế được điều hành bởi Từ Trường Thiên nhanh chóng trở thành nơi độc tài của hắn.
Căn cứ Hy Vọng cũng được thành lập ngay sau khi quân đội dị năng giả rửa sạch hầu hết các bầy tang thi lớn trong thành phố, lấy doanh trại làm khu vực trung tâm, nhanh chóng xây dựng bao bọc toàn bộ thành phố.
Bản lĩnh của Từ Trường Thiên thật sự là không có gì để bàn cãi.
Thế nhưng lại có chuyện hắn bản lĩnh thế nào cũng không giải quyết được.
“Vậy ra đây chính là thứ mà các anh nói tới?”
Giày đen đi vào bên trong căn phòng nghiên cứu lạnh băng, đôi mắt đen phía sau mắt kính nhìn chăm chú vào người con gái đang say ngủ bên trong khối băng.
“Dị năng hệ băng?” Hắn xoa cằm mỉm cười.
“Chỉ cần anh cứu được cô ấy ra khỏi đó, yêu cầu của anh tôi sẽ thực hiện.
” Từ Trường Thiên liếc mắt nhìn hắn.
Đây là Tạp Văn – một người con lai, cũng là nhà khoa học nổi tiếng nhất trong căn cứ Hy Vọng.
Hắn chính là người đã phát hiện ra Dị Năng Giả, rồi bắt đàu hàng loạt nghiên cứu vượt bậc về khai phá dị năng, đào sâu vào tiến trình giúp dị năng phát triển.
Thế nhưng để mời được Tạp Văn đến cứu Hạ Tiểu Hi, Từ Trường Thiên cũng tốn không ít thứ.
“Được thôi, tôi rất sẵn lòng.
” Tạp Văn vuốt v e khối băng.
“Dị năng kết băng rất tinh khiết, chứng tỏ đẳng cấp của dị năng này không hề thấp!”
“Tiếp theo trong ra đa vẫn hiển thị rõ sinh mệnh của cô gái này, thế nhưng bên trong đó không thức ăn không nước uống, không có cả không khí để hô hấp! Làm sao cô ấy có thể chịu đựng được vậy?” Tạp Văn cau mày càu nhàu.
Từ Trường Thiên không coa hứng thú theo dõi Tạp Văn, chỉ dặn dò 5 người canh gác luôn để mắt tới hắn, sau đó rời đi.
“Ha! ” Tạp Văn nghe thấy tiếng Từ Trường Thiên rời đi, khoé miệng đột nhiên biến chuyển, khuôn mặt phản chiếu trên mặt băng giống như vừa quỷ dị như ma quỷ, lại vừa đáng sợ như ác ma.
Sau nửa tháng, Tạp Văn điều chế ra một loại thuốc hoà tan trung hoà dị năng, có thể từ từ tiêu tan năng lượng dị năng của dị năng giả.
“Vậy hắn coa hành động kì lạ nào không?” Từ Trường Thiên hỏi một người bảo vệ canh gác Tạp Văn.
“Không hề, hắn chỉ tiếp xúc với khối băng mà thôi.
” Bảo vệ thành thật trả lời.
Chỉ là hắn đứng nhìn như vậy nhiều giờ liền, hắn cảm thấy nghiên cứu viên đều là một bộ dáng si mê nghiên cứu như thế, cho nên cũng không báo lên việc này.
—.