Công ty RC…
“Sau này, tôi mà còn nghe thấy bất cứ tin đồn nào liên quan đến chuyện vừa rồi thì giám đốc, trưởng phòng của bộ phận đấy sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Còn về phần trưởng phòng thiết kế Liễu Mộng, phạt đình chỉ một tháng vì đã không lên tiếng xác minh vụ việc, còn khiến công ty mất đi một nhân tài lớn.”
Trong một cuộc họp tháng của ban giám đốc, Vương Minh Thần tuyên bố.
“Còn ai có ý kiến gì không?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
“Vậy được, tan họp.”
Vương Minh Thần trở lại phòng làm việc, anh ngồi phịch xuống ghế sofa, đưa tay bóp mi tâm.
Dạo gần đây anh liên tục bị mất ngủ, lúc làm việc cũng vô cùng căng thẳng.
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Anh cất giọng hững hờ.
Cửa mở ra, Liễu Mộng bước vào trong.
“Vương Minh Thần, tôi vẫn luôn thắc mắc, cô ta hơn tôi điểm gì? Tại sao không phải là tôi mà là Đinh Hạ Diệp?” Vừa mới bước vào, cô ta đã lớn giọng, vẻ mặt bất mãn.
Vương Minh Thần nhắm mắt, khẽ nhíu mày: “Không có lý do gì cả.
Cậu mau về đi, cậu đừng quên bản thân đã bị đình chỉ.”
Liễu Mộng không nghe được câu trả lời thỏa đáng, sau đó chỉ biết tức tối đi ra ngoài.
Cô ta nghiến răng ken két, hai tay siết chặt lại.
Luận về ngoại hình, tài năng cô đều hơn Đinh Hạ Diệp, tại sao Thần lại thích con nhỏ đó chứ! Đinh Hạ Diệp, cô cứ chờ đấy, tôi nhất định không bỏ qua cho cô đâu.
Vương Minh Thần đứng dậy, đi tới bàn làm việc, ngồi xuống.
Phiền phức thật, sao lại tức tối thế không biết.
Trong lòng anh lúc này vô cùng khó chịu, vô thức lại mở tấm ảnh của Hạ Diệp lên.
———
Trường đại học X…
Gần một tuần trôi qua, mỗi ngày của Hạ Diệp đều là một vòng lặp, không ngày nào khác ngày nào.
Buổi sáng đi học, buổi trưa thì ăn cơm với Lạc Du, có hôm thì ăn một mình, buổi chiều không giúp giáo sư, học tiết tự chọn thì lại chui vào thư viện đọc sách, tối đến thì về nhà ngủ.
Cứ như vậy, lặp đi lặp lại, dường như cô bắt đầu cảm thấy chán nản.
Mỗi ngày, không có ai để tâm sự, cô chỉ biết nhìn vào điện thoại, bầu bạn với sách.
Lạc Du dạo này cũng bận đi hẹn hò với anh cảnh sát Tôn Trạch nên làm gì có thời gian mà ngồi tâm sự với cô đâu chứ.
Nhưng mà cũng ghen tỵ với Lạc Du thật đấy, bây giờ cô bị bỏ rơi một mình, cảm giác có chút cô đơn.
“Diệp Diệp, lát nữa cậu rảnh không, hay là đi xem phim với tớ đi.” Sau tiết học, Lạc Du bám víu lấy Hạ Diệp, rủ cô đi chơi.
“Thôi, đi làm bóng đèn không vui đâu.
Cậu cứ tận hưởng tình yêu ngọt ngào của hai người đi.
Tối tớ còn bận đọc nốt một cuốn sách.” Hạ Diệp mỉm cười, gõ nhẹ trán của cô bạn thân.
“Cậu ấy à, lúc nào cũng cắm đầu vào sách hết.
Không đi thực tập nữa thì lại bắt đầu quay về thói quen cũ rồi.” Lạc Du nhăn mặt.
Nói đến đây, cô cảm thấy bất bình thay cho Diệp Diệp.
Lúc Diệp Diệp nhắn tin kể mọi chuyện ở công ty cho cô, cô chỉ hận không thể đi tới công ty, xé rách mặt cái người tên Liễu Mộng kia ra.
“Đọc sách vui mà.” Hạ Diệp hơi nghiêng đầu, hít một làn gió nhẹ.
“Cậu cũng nên tìm cho mình một anh chàng nào đó để yêu đi.
Tình yêu cũng có ích phết đấy…” Lạc Du ôn tồn giảng giải, chia sẻ cho cô toàn bộ cảm giác của một con người có tình yêu.
Hạ Diệp nghe xong chỉ biết cười.
Lâu lắm rồi cô mới có cảm giác được nghe bạn thân kể chuyện vui như vậy.
Đi ra đến cổng trường, Tôn Trạch cũng đã đứng đợi Lạc Du từ trước, anh đứng cạnh chiếc xe thể thao của mình, lướt điện thoại.
Lúc thấy Lạc Du thì vô cùng vui vẻ.
“Này, cậu không đi thật à?” Lạc Du vẫn cố chấp hỏi lại.
“Không muốn làm kì đà cản mũi.” Hạ Diệp chậm rãi nói, sau đó đẩy Lạc Du về phía trước.
“Chơi vui vẻ nhé, tớ về nhà đây.”
“Có gì nhớ gọi tớ đấy.
Về cẩn thận.” Lạc Du vừa đi vừa quay lại nói, sau đó cũng lên xe của người yêu.
Hạ Diệp thở dài một hơi, vươn vai một cái rồi bước về phía trạm xe buýt cách cổng trường không xa.
Trong lúc đợi xe, Hạ Diệp đeo tai nghe vào, sau đó nghe một bản nhạc du dương, ngắm nhìn những bông hoa sắp tàn và những chiếc lá bị gió thổi rụng.
Không gian trước mắt cô yên tĩnh đến lạ thường.
Ngắm cảnh xe cộ đi lại, cô có chút buồn ngủ.
Bỗng nhiên, Hạ Diệp nhìn thấy chiếc BMW màu trắng, trông vô cùng quen thuộc, chiếc xe dừng lại ngay trước cổng trường đại học.
Cả người từ trên xe bước xuống kia nữa, trông vô cùng quen mắt.
Vương Minh Thần từ vị trí ghế lái bước xuống, anh đứng đứng ở đó một lúc, dường như đang tìm kiếm ai đó.
Tim Hạ Diệp đập nhanh hơn, có phải anh đang tìm cô không?
Không!
Cảnh tượng phía xa kia khiến Hạ Diệp bất ngờ, tim cô đột nhiên đau quặn lại.
Vương Minh Thần mở cửa xe cho một cô gái, sau đó anh trở lại vị trí của mình, chiếc xe lăn bánh.
Hạ Diệp nhìn theo chiếc xe, mỗi lúc một gần, cho đến khi đi ngang qua cô.
Cô nhìn theo bóng dáng người đàn ông ở vị trí ghế lái, vô tình anh đưa mắt sang, bốn mắt chạm nhau.
Nhưng rất nhanh, anh lại không nhìn cô nữa.
Hạ Diệp nắm chặt tay, sau đó gỡ chiếc tai nghe ra, cô nhếch môi cười.
Quả nhiên là cô không nên hy vọng gì cả.
Thích cô? Hóa ra đàn ông là như vậy, dễ dàng nói thích, nhưng cũng dễ dàng chán.
Cô đã ngây thơ khi nghĩ đến chuyện Vương Minh Thần thật lòng thích cô.
Nhưng tất cả đều là dối trá.
Gần một tuần nay, anh không hề liên lạc với cô.
Cô tự hỏi tại sao? Hóa ra anh ta đã có người mới.
Cô đây là đang hy vọng điều gì chứ?
Trên đường về nhà, Hạ Diệp thất thần nhìn ra ngoài cửa, cho đến khi một cửa hàng đồ nướng mới khai trương đập vào mắt cô.
Tại sao cô không đi ăn nhỉ? Mỗi khi tâm trạng không vui là cô lại rủ Lạc Du đi ăn, hôm nay không có cô ấy cũng không sao hết, cô đi ăn một mình vậy.
Thế là Hạ Diệp xuống ở trạm xe buýt cách quán đồ nướng mới khai trương đó tầm hai trăm mét.
Vừa bước vào quán, cô đã ngửi thấy mùi thơm phức từ đồ nướng.
Để giải tỏa tâm trạng, cô gọi một phần đồ nướng gồm một đĩa thịt, một đĩa hải sản và một đĩa rau củ, thêm vào đó là hai chai rượu.
Tửu lượng của cô cũng tương đối nên cô nghĩ hai chai không nhằm nhò gì.
Nướng, ăn, uống rượu, rồi lại nướng, ăn, uống rượu.
Cứ như vậy, Hạ Diệp đã ngồi trong quán đồ nướng này hơn hai tiếng, chưa kể thời gian chờ gần một tiếng vì khách quá đông.
Một mình cô một bàn, tự nướng, tự rót rượu uống, khiến cho ai nhìn cũng nghĩ cô đang thất tình.
Uống hơn một chai rưỡi rượu, Hạ Diệp đã có cảm giác hơi choáng váng.
Cô ngừng uống, ngồi ăn một lúc rồi quyết định ra về.
Cũng đã chín giờ tối, lúc này người đi bộ trên vỉa hè cũng không có nhiều, chỉ còn xe cộ dưới đường lớn là tấp nập.
Hạ Diệp loạng choạng bước đi, tiến thẳng về phía trạm xe buýt.
Cô đã cố giữ để mình có thể đi thẳng nhưng không hiểu sao đầu cô cứ ong ong, có vẻ như cô hơi say rồi thì phải, men rượu cũng ngấm rồi.
“Yo! Em gái, sao lại đi một mình thế này?”
Từ phía trước bước tới là hai tên đàn ông, nhìn khá là trẻ tuổi, hơn nữa nhìn vẻ bề ngoài trông rất khả nghi.
Hạ Diệp giả vờ không nghe thấy, bước đi tiếp.
“Này, em gái anh gọi em đấy.” Một tên huýt sáo.
Hạ Diệp nhăn mày, cô phải đi càng nhanh càng tốt, nhưng lúc này cô không thể tài nào đi nhanh hơn được.
“Chà! Có vẻ cô em đây đang rất vội nhỉ?”
Đột nhiên, phía sau vai của cô có một áp lực rất lớn, rất nhanh sau đó, chưa kịp phản ứng gì, Hạ Diệp đã bị một tên kéo lại, sau đó đẩy vào tường.
“Các người khôn hồn thì tránh đường ra.” Hạ Diệp cố giữ sự bình tĩnh, lạnh giọng nói, tuy nhiên, giọng cô lúc này lại không như ý muốn, nghe thế nào cũng không thấy đáng sợ.
“Mạnh miệng đấy nhỉ.”
“Em gái, xinh đẹp như thế này, ra đường giờ này nguy hiểm lắm đấy.
Không bằng… để bọn anh đưa em về.” Một tên động tay, sờ lên má cô.
Hạ Diệp vô thức lùi lại phía sau, nhưng không ngờ lại bị vấp phải chân của chính mình, sau đó liền bị ngã.
“Chà, em say đến nỗi không đứng vững rồi kìa, thôi để bọn anh đưa em về nhà đi.
Sau đó… chúng ta cùng nhau vui vẻ đêm nay…” Tên vừa động chạm tay chân đó cúi người, đặt tay lên vai cô, vuốt một đường xuống khuỷu tay cô.
“Tránh ra!” Hạ Diệp hét lớn.
Cảm giác nguy hiểm lại xuất hiện, hệt như cái lần cô bị bắt cóc tại tiệc sinh nhật của Lạc Du.
Lúc này trên vỉa hè vô cùng vắng, chỗ này cũng không gần nhà dân nên Hạ Diệp không biết cầu cứu ai.
Chân cô thì hình như bị trẹo rồi, không đứng dậy nổi, cũng không biết tìm đường thoát thân kiểu gì..