Đường đua Go-Kart, hai bóng dáng lao như tên bắn đang truy đuổi nhau.
Ánh mặt trời buổi chiều lóa mắt, gió lớn rít qua, cuốn tung bay những chiếc lá rơi trên đường. Nhành cây xa xa đung đưa, âm thanh xào xạc theo gió nổi lên, lọt vào tai người ta.
Bác Mộ Trì rất thích các trò thể thao mạo hiểm.
Trời sinh tế bào vận động của cô đã rất tốt, chơi cái gì cũng nhanh giỏi. Lúc trước cô từng chơi xe Go-Kart, khá tự tin với “kỹ thuật lái xe” của mình.
Gió luồn vào từ cổ tay áo, cô cảm nhận được cảm giác nhễ nhại sảng khoái đã lâu không gặp.
Cô rất yêu thích.
Bác Mộ Trì không để ý Phó Vân Hành đã đến đâu.
Cho dù là thi đấu với ai, đấu cái gì, Bác Mộ Trì cũng không chú ý đối thủ đang ở đâu. Trong lúc thi đấu, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đó là cố gắng hết sức mình. Không cần phân tâm, chăm chú làm là được, cho dù kết quả không khiến cô thỏa mãn, cô cũng không thẹn với lòng.
Đường đua của công viên Go-Kart này khá dài và cũng khá rộng.
Bác Mộ Trì chơi một ván phải mất hơn vài phút.
Hơn năm phút sau, cô đạp phanh, suôn sẻ dừng ở vị trí xuất phát.
Lúc cô dừng lại, mấy người Triệu Hàng đã chơi xe Go-Kart trước trận đấu của bọn họ cũng nhao nhao giơ ngón cái về phía cô.
Triệu Hàng vô cùng ngạc nhiên, thán phục nói: “Sao em cái này em cũng giỏi quá vậy?”
Vẻ mặt Mạnh Mộng càng sùng bái nhìn cô, “Trời ơi, cô ngầu quá đi.”
Lần đầu tiên trong đời cô ấy thấy một cô gái lái xe Go-Kart ngầu như vậy.
Bác Mộ Trì ngại ngùng cười cười, cởi nón bảo hiểm xuống nói: “Trước kia tôi từng chơi.”
“Này không phải vấn đề từng chơi hay chưa.” Triệu Hàng khen cô, “Em thật tuyệt vời.”
Bác Mộ Trì nhịn cười, “Khen nữa là vượt bác sĩ Tiểu Phó rồi.”
Triệu Hàng phì cười, hất cằm chỉ hướng Phó Vân Hành mới vừa dừng xe lại, có ý trêu chọc rất rõ ràng, “Anh Hàng, không ngờ cũng có ngày cậu thua.”
Trong trí nhớ của Triệu Hàng, Phó Vân Hành cũng là một tuyển thủ toàn năng, cái gì cũng biết, còn rất giỏi.
Vương Minh Hiên không hiểu quan hệ của Phó Vân Hành và Bác Mộ Trì, ngẫm nghĩ một người đàn ông mà thua một cô gái thì lòng tự trọng ắt hẳn rất khó chịu, anh ấy cất tiếng an ủi, “Chắc là lâu rồi anh Hàng chưa lái, không quen tay?”
“Không phải.” Phó Vân Hành tháo mũ bảo hiểm xuống, vẻ mặt tự nhiên nói: “Tôi thật sự không đấu lại em ấy.”
Anh liếc mắt nhìn người đang tự tin nhướn mày nhìn mình, bất đắc dĩ cười, “Không phải lần đầu tiên tôi thua em ấy.”
Cho dù là trượt tuyết hay các môn thể thao khác, Phó Vân Hành đều thua Bác Mộ Trì rất nhiều lần. Từ lâu anh đã quen với việc đó.
Anh không biết là thói quen của anh trong mắt người không rõ tình hình, sẽ khiến người ta bất ngờ nhiều như nào, thậm chí là khiếp sợ.
Mạnh Mộng và Vương Minh Hiên nghe những lời này của anh, lại nhìn nét mặt anh khi đối diện với Bác Mộ Trì, trong lòng hai người có suy nghĩ khác nhau.
Mạnh Mộng ngước nhìn Khâu Ngưng vẫn đang rơi rớt ở phía sau, trong lòng hơi lo lắng.
Nếu không có gì bất ngờ, chị em của cô ấy không còn một chút hy vọng rồi.
Nhưng trái lại Vương Minh Hiên không nghĩ như cô ấy, anh ấy lái Go-Kart cũng không tệ, nghe Phó Vân Hành nói như vậy, có chút rục rịch, “Như này?”
Anh ấy nhìn Bác Mộ Trì, “Có hứng thú đấu với nhau một trận không?”
Bác Mộ Trì sửng sốt, cười nói: “Được thôi.”
Phó Vân Hành cau mày, “Đấu nữa?”
“…”
Bác Mộ Trì nhìn anh với vẻ mặt vô tội, dựng thẳng một ngón tay nói: “Đấu một ván nữa thôi.”
Phó Vân Hành không lên tiếng, cứ nhìn cô như vậy.
Bác Mộ Trì thoải mái nhìn vào mắt anh, im lặng mở miệng, nũng nịu gọi: Vân Bảo.
Phó Vân Hành: “…”
Anh im lặng trong giây lát, nhìn Vương Minh Hiên, “Đừng chạy nhanh quá.”
Vương Minh Hiên cười cười, “Yên tâm đi, chúng tôi có chừng mực.”
“Ừ.” Phó Vân Hành nâng tay, không dè chừng sự có mặt của bọn họ, hơi ngứa tay búng trán Bác Mộ Trì, “Đi đi, nhớ lời anh nói.”
Bác Mộ Trì nhe răng cười, thẳng thắn đáp lời: “Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ Tiểu Phó đã có lòng bao dung.”
Cho phép cô chơi thêm lần nữa.
Phó Vân Hành nghẹn họng, không đáp lời nữa.
Khâu Ngưng không ngờ khi bản thân trở về điểm xuất phát chậm hơn bọn họ vài phút, vừa ngước nhìn đã thấy Phó Vân Hành có tương tác thân mật như vậy với cô gái kia.
Ánh mắt cô ta lập lòe, khóe miệng mím lại thành đường thẳng.
–
“Mấy người nói xem trận này ai thắng?”
Mạnh Mộng nhìn hai người ngồi lên xe lần nữa, có hơi tò mò. Kỹ thuật chơi Go-Kart của bạn trai cô ấy hiểu rất rõ, là một đối thủ mạnh, thật ra khi nãy cô ấy không để ý lắm, nhưng lờ mờ có thể cảm giác được rất giỏi.
Tiếng nói vừa dứt, Triệu Hàng không cần nghĩ đã nói: “Tất nhiên là em gái Bác.”
Mạnh Mộng cười, “Cô ấy lợi hại đến vậy?”
Triệu Hàng: “Rất.”
Mạnh Mộng gật đầu, nhìn Khâu Ngưng, “Cậu thấy sao?”
Khâu Ngưng khựng lại, nghĩ ngợi rồi nói: “Không biết nữa.”. Cô ta hơi dừng, nhìn Phó Vân Hành nói: “Nếu vừa nãy đàn anh Phó không nhường cô ấy, vậy chắc hẳn là anh ấy thắng rồi.”
Trong trí nhớ của cô ta Phó Vân Hành chơi Go-Kart rất giỏi.
Nghe cô ta nói vậy, Phó Vân Hành nói sâu xa: “Em ấy không cần tôi nhường.”
Vẻ mặt Khâu Ngưng cứng đờ, cười gượng nói: “Vậy ạ, vậy cô ấy thật sự quá giỏi rồi.”
Đàm Thư ở bên cạnh nghe, khóe môi cong cong, ngay lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn Wechat cho Bác Mộ Trì – người không thể trực tiếp nghe, nhắn qua không sót chữ nào.
…
Năm phút sau, thắng bại phân rõ.
Bác Mộ Trì không chỉ nhanh hơn Vương Minh Hiên một chút, cô đã dừng xe ở điểm xuất phát từ lâu, sau đó cùng với nhóm người ĐàmThue chờ Vương Minh Hiên chạy nốt vòng cuối.
Đợi Vương Minh Hiên về đến bên này, anh ấy bày tỏ sự kính phục từ tận đáy lòng đối với Bác Mộ Trì.
“Cô thường hay chơi sao?” Anh ấy tò mò, “Tốc độ quá nhanh rồi.”
Bác Mộ Trì cười cười, “Cũng được, thỉnh thoảng sẽ chơi một chút.”
Có lẽ một năm cô chơi được hai ba lần.
“Sao rồi?” -Triệu Hàng kiêu ngạo như thể bản thân thắng vậy, “Có phải em gái Bác rất mạnh đúng không?”
Vương Minh Hiên gật đầu, thua tâm phục khẩu phục.
Vài người chơi một vòng Go-Kart, lại chuyển sang các trò khác.
Công viên Go-Kart bên này trừ đua xe Go-Kart, các trò chơi khác cũng không ít.
Chơi được một vòng, mọi người đều có chút mệt mỏi.
Bác Mộ Trì nhìn thời gian, đã năm giờ chiều rồi. Đàm Thư tựa trên vai cô ngáp, hai mắt ngập nước nói: “Mệt rồi.”
Tám giờ sáng cô ấy đã đến công ty tăng ca, cũng không được ngủ nướng.
Bác Mộ Trì cười, đỡ đầu cô ấy nói: “Đợi chút nữa là về rồi, nhịn thêm một chút.”
“…” Đàm Thư nhắm mắt, rầm rì nói: “Không muốn nhịn nữa, chơi cũng đã chơi hết rồi, trở về thôi.”
Bác Mộ Trì không có ý kiến gì.
Nhưng mà.
Cô ngước nhìn mấy người Phó Vân Hành đứng nghiêng với cô đang nói chuyện, thấp giọng nói: “Phó Vân Hành vẫn đang trò chuyện với đồng nghiệp anh ấy này, đợi anh ấy nói xong là đi thôi.”
Đàm Thư lười biếng đáp lời, “Được thôi.”
Cô ấy nhìn theo tầm mắt cô, hỏi nhỏ: “Có cảm giác nguy hiểm không?”
Bác Mộ Trì nghe được cô ấy hỏi cái gì, cô nhướn mày, mắt đảo một vòng trên người Khâu Ngưng và Phó Vân Hành, lắc đầu: “Không có.”
Đàm Thư: “…”
“Tự tin như vậy?”
Bác Mộ Trì: “Nếu như là cô gái khác, có thể sẽ có, nhưng mà cô ấy…” Cô nghĩ ngợi, “Không đâu.”
Ở mặt này, Bác Mộ Trì rất thành thật, cũng có tính toán của chính mình.
Cô vừa mới làm rõ một chút, Khâu Ngưng và Phó Vân Hành đều là bạn học cùng trường đại học, có mấy người còn cùng khóa. Nhưng bởi vì Phó Vân Hành là hệ tám năm nên bọn Khâu Ngưng và Mạnh Mộng đã tốt nghiệp từ lâu. —ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Theo tìm hiểu, bọn họ đã quen biết nhau từ năm nhất.
Thời gian từ năm nhất đến bây giờ đã hơn sáu năm rồi, hơn sáu năm không có khả năng, vậy thì tương lai càng không.
Nghe Bác Mộ Trì nói vậy, Đàm Thư đả kích sự tự tin của cô, “Cậu quen biết Phó Vân Hành hai mươi mốt năm rồi.”
“Sau mười ba tuổi tớ không gặp anh ấy nhiều nữa được chưa.” Cô nói có sách mách có chứng, lời nói kinh người: “Nếu như tụi này mà như mấy đôi thanh mai trúc mã khác, từ nhỏ đến lớn cũng không chia lìa quá một tháng, nói không chừng cũng có con cái rồi.”
Đàm Thư bị sặc vì câu nói của cô, bắt đầu ho khan dữ dội.
Triệu Hàng bị thu hút bởi tiếng động bên này của hai người, vừa đi về bên này vừa hỏi: “Làm sao vậy?”
Bác Mộ Trì nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Cậu ấy sặc nước bọt.”
Đàm Thư: “…”
Triệu Hàng: “…”
Phó Vân Hành đến gần theo, đưa ly giữ nhiệt của Bác Mộ Trì cho cô ấy, “Để em ấy uống chút nước.”
Bác Mộ Trì nhận lấy, mở ra cho Đàm Thư, “Ổn không?”
Đàm Thư uống hai ngụm nước, tức giận lườm cô, hạ giọng nói: “Nếu cậu không nói mấy thứ tớ không lường trước được, mọi chuyện đều ổn.”
“…” Bác Mộ Trì cảm thấy bản thân rất vô tội, “Không phải tớ đang ăn ngay nói thật sao?”
Đàm Thư trừng cô.
Bác Mộ Trì hậm hực sờ chóp mũi, vẻ mặt vô tội nhìn cô ấy.
Đàm Thư cạn lời, trả ly giữ nhiệt cho cô, nhìn hai người khác: “Hai người có dự tiệc sinh nhật không?”
Phó Vân Hành: “Không đi.”
Anh xem thời gian, cụp mắt nhìn Bác Mộ Trì, “Còn chơi không?”
Bác Mộ Trì lắc đầu.
Phó Vân Hành gật đầu, “Vậy trở về thôi.”
Bác Mộ Trì hiểu rõ, ra hiệu nói: “Nói với bọn họ một tiếng rồi đi thôi.”
Phó Vân Hành đáp lời.
Nói với nhóm người Vương Minh Hiên xong, mọi người rời khỏi công viên Go-Kart.
Có điều, địa điểm của bọn họ không giống nhau.
Phó Vân Hành vẫn là tài xế như cũ, lần lượt đưa Triệu Hàng và Đàm Thư về tiểu khu của từng người ở, rồi mới đưa Bác Mộ Trì về nhà họ.
–
Sau khi hai người xuống xe, nháy mắt trong xe đã rất yên lặng.
Thời gian đã qua sáu giờ tối, vừa lúc là giờ cao điểm trên đường. Mặc dù không phải thời gian đi làm, nhưng tắc nghẽn không khác gì giờ đi làm.
Bác Mộ Trì ngồi ở ghế phụ, ngáp nhìn nắng chiều hoàng hôn.
Cô kinh ngạc nhận ra, ánh tà hôm nay rất đẹp. Trời xanh được nhuộm một màu đỏ cam, màu sắc rực rỡ, trông vô cùng lóa mắt.
Bác Mộ Trì không nhịn được, lấy điện thoại chụp vài tấm hình.
Mỗi một tấm đều đẹp như những bức hình nền.
Bác Mộ Trì bị ấn tượng trước kĩ thuật chụp ảnh của mình, tự chụp tự khen rồi đưa điện thoại lên trước mặt Phó Vân Hành, “Có phải em chụp rất đẹp không.”
Đang kẹt xe, Phó Vân Hành tranh thủ nhìn một cái, “Cũng không tệ.”
Anh nói lời thật lòng.
Bác Mộ Trì cong môi, tự luyến nói: “Tất nhiên rồi, cũng không biết là ai chụp được như thế.”
Phó Vân Hành liếc mắt thoáng nhìn, sau khi thấy nụ cười trên mặt cô, không hiểu sao cũng cong môi theo.
“Đúng rồi.” Bác Mộ Trì thưởng thức những tấm ảnh hoàng hôn mình chụp rồi gửi cho Đàm Thư xong, nhớ tới tin nhắn nhiều chuyện mà cô ấy kể lại cho mìmh.
Cô liếc nhìn Phó Vân Hành, “Anh thân với mấy người gặp ở công viên Go-Kart hôm nay không?”
Phó Vân Hành đạp chân ga theo chiếc xe phía trước, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Quen với Vương Minh Hiên một chút.”
Dù sao cũng là đồng nghiệp thực tập cùng một bệnh viện, còn là sinh viên chuyên ngành y.
Bác Mộ Trì “Ò” một tiếng.
Phó Vân Hành liếc sang cô, “Sao thế?”
“Đâu có gì.” Bác Mộ Trì gãi lông mày, “Em nghe Triệu Hàng nói hai cô gái xinh đẹp kia là chuyên ngành kế toán và tài chính đúng không?”
Phó Vân Hành đáp lời.
Bác Mộ Trì chớp mắt, tò mò không ngừng: “Vậy sao tụi anh biết nhau vậy?”
“…” – Vừa dứt lời, Phó Vân Hành chăm chú nhìn cô một cái, “Tò mò chuyện này?”
“Tò mò nha.” Bác Mộ Trì thản nhiên thừa nhận, “Em muốn tìm hiểu cuộc sống đại học của mấy anh là như thế nào.”
Lí do này rất có sức thuyết phục.
Bác Mộ Trì không học đại học bình thường, tò mò là điều có thể hiểu được.
Phó Vân Hành không nghĩ nhiều, nói cho cô biết bọn họ và Vương Minh Hiên, thỉnh thoảng sẽ cùng lên lớp cho nên quen biết.
Còn Vương Minh Hiên và Mạnh Mộng quen nhau như nào, Phó Vân Hành cũng không biết. Chỉ là có một lần Triệu Hàng gọi anh ra ngoài ăn cơm, bởi vì cửa tiệm nổi tiếng nên phải xếp hàng, mọi người ghép bàn lại, sau đó thì quen biết.
Nghe Phó Vân Hành nói xong, vẻ mặt Bác Mộ Trì mông lung, “Chỉ vậy thôi?”
Quen nhau vậy cũng quá đơn giản rồi.
Phó Vân Hành nhướn mày nhìn cô, có vẻ khó hiểu.
Bác Mộ Trì hơi ngừng lại, khoát tay nói: “Không có gì, em chỉ là thấy mối quan hệ của mấy anh hơi hời hợt, tưởng là có chuyện phức tạp gì.”
Nghe vậy, Phó Vân Hành bật cười, “Em thấy mối quan hệ của tụi anh hời hợt chỗ nào vậy?”
“…” Bác Mộ Trì hơi lúng túng, lo lắng nói: “Tất cả các phương diện.”
Phó Vân Hành: “…”
Về chuyện hôm nay tình cờ gặp được mấy người Vương Minh Hiên, Bác Mộ Trì không hỏi nhiều thêm.
Cô nhìn ra được, ngoại trừ hơi thân thiết với Triệu Hàng và Vương Minh Hiên, Phó Vân Hàng không giao lưu gì mấy với ba người còn lại.
Dọc đường về nhà, hai người im lặng.
Bác Mộ Trì chào hỏi với Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí trước, lúc này mới giống một con chim đang bay, vội vã trở về nhà của mình.
–
“Mẹ.” Vừa vào nhà, cô đã lớn tiếng rêu rao, “Cục cưng Đâu Đâu của mẹ trở về rồi đây.”
Trì Lục ngước nhìn nhỏ khùng trước cửa, vẻ mặt tôi không quen chị.
Trái lại Bác Duyên cười một tiếng, đứng dậy đi vào nhà bếp rót nước cho cô.
“Mẹ.” -Thay giày xong, Bác Mộ Trì cọ Trì Lục rồi ngồi xuống ghế sô pha, “Sao mẹ không để ý đến con, có phải không chào đón con về nhà không?”
Trì Lục chọc trán của cô, “Mấy giờ rồi?”
Bác Mộ Trì chớp mắt, quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, “Bảy giờ?”
“… Lúc trước con nói với mẹ mấy giờ về nhà ăn cơm?” – Trì Lục hỏi cô.
Bác Mộ Trì phản ứng lại, ôm lấy bà ấy nũng nịu nói: “Trên đường kẹt xe, Vân Bảo lại đưa Đàm Thư và đồng nghiệp trong bệnh viện của anh ấy về, cho nên mới muộn.”
Trì Lục lườm cô.
Bác Mộ Trì cười hihi với bà, “Con đói rồi.”
Dứt lời, vừa hay dì Dương bận rộn trong phòng bếp đang bưng thức ăn đến phòng ăn, cười gọi cô qua ăn cơm.
Bác Mộ Trì kéo Trì Lục đứng dậy, cười toe toét nói: “Đi thôi bà Trì.”
Trì Lục liếc xéo cô một cái, nhéo mũi cô nói: “Quỷ ranh mãnh.”
Bác Mộ Trì cười rạng rỡ.
Trên bàn ăn, Trì Lục thuận miệng hỏi tình hình gần đây của cô.
Thật ra mẹ con hai người đều trò chuyện mỗi ngày, nhưng có rất nhiều chuyện, rất nhiều lời phải nói trực tiếp mới có ý nghĩa.
“Hôm nay con với đám Vân Bảo đến công viên Go-Kart chơi sao rồi?”
“Cũng được.” Bác Mộ Trì ăn canh rồi nói, “Con còn gặp được đồng nghiệp khác của Vân Bảo.”
Trì Lục nhướn mày, “Nam hay nữ?”
Bác Mộ Trì: “Nam.”
“Một người thôi?” Trì Lục không hổ là Trì Lục, từ lời nói của Bác Mộ Trì có thể nhận ra được tâm trạng cô không đúng.
Bác Mộ Trì lắc đầu: “Không phải, bọn họ có bốn người, hai nam hai nữ, trong đó có một đôi là người yêu. Bọn họ đều là bạn học của Vân Bảo.”
Trì Lục hiểu rồi.
Bà với Bác Duyên nhìn nhau một cái, tùy ý hỏi: “Nữ có xinh đẹp không?”
“Xinh đẹp.” Bác Mộ Trì thản nhiên cho biết.
Trì Lục nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô, trái lại cũng không lo lắng quá nhiều.
Bà “Ừ” một tiếng, lại hỏi cô thêm hai câu.
Ăn cơm xong, Bác Mộ Trì bị Trì Lục và Bác Duyên kéo ra ngoài tản bộ.
Gió đêm xuân vô cùng khoan khoái, gió thoảng qua bên tai, cảm giác thư thái khó nói thành lời.
Lượng vận động trong ngày hôm nay của Bác Mộ Trì đã vượt mức, buồn ngủ muốn chết.
Tản bộ xong về nhà, cô chui vào phòng, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
Lúc Phó Vân Hành sang nhà, phòng khách chỉ có Trì Lục đang xem phim.
“Cô Trì.” – Anh chào hỏi Trì Lục, nhìn quanh một vòng, “Đâu Đâu đâu rồi?”
Trì Lục chỉ trỏ trên lầu, cũng không hỏi anh tìm Bác Mộ Trì có chuyện gì, nói thẳng: “Ở trong phòng, con lên lầu tìm nó đi.”
Phó Vân Hành dừng lại, suy nghĩ trong giây lát, vẫn đi lên lầu.
Bác Mộ Trì ở lầu ba, Phó Vân Hành còn chưa đến cửa phòng cô, đã nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc từ trong vang ra.
Phó Vân Hành nhướn mày, đưa tay gõ cửa, bên trong không người trả lời.
Lúc anh đứng trước cửa suy nghĩ nên trực tiếp đẩy vào hay là xuống lầu đợi, cửa đã bị người ta kéo từ bên trong.
Bác Mộ Trì vừa tắm rửa xong, tóc còn chưa sấy khô đã nghe được tiếng gõ cửa.
Cô không nghĩ nhiều, kéo cơ thể mỏi mệt đến trước cửa, buồn ngủ kêu: “Mẹ, mẹ sấy tóc giúp con đi.”
“…”
Nói xong, Bác Mộ Trì không nghe thấy giọng Trì Lục từ chối hay đồng ý.
Cô ngẩng đầu theo bản nặng thì chạm phải vẻ mặt khó hiểu của Phó Vân Hành.
Hai người đều khựng lại.
Bác Mộ Trì chớp mắt, đầu óc tỉnh táo được hai phần, “Anh… tìm em có chuyện?”
Phó Vân Hành cụp mi, ánh mắt nấn ná trên đôi má trắng nõn trơn mềm của cô, hơi ngừng một chút rồi nói: “Không phải muốn dán màn hình sao?”
“À.” Bác Mộ Trì nhớ ra, “Nhưng em vẫn chưa mua miếng dán màn hình.”
Phó Vân Hành lắc đồ trong tay, “Trong nhà có, anh đem qua rồi.” Giọng anh có hơi trầm, cố gắng không chú ý đến dáng vẻ bây giờ của cô, “Em đưa điện thoại cho anh, anh xuống lầu dán.”
Bác Mộ Trì ngơ ngác, vừa muốn quay người lấy điện thoại, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Cô đưa lưng về phía Phó Vân Hành, đôi mắt hồ ly xoay chuyển, quay đầu nhìn anh, “Cứ dán ở đây đi, em đi sấy tóc.”
Phó Vân Hành: “…”
Bác Mộ Trì đưa điện thoại cho anh rồi đi vào phòng tắm.
Tiếng máy sấy tóc vang lên, bước chân Phó Vân Hành khựng lại chút, nhấc chân đi vào.
Căn phòng của Bác Mộ Trì rất lớn, thông với một phòng treo đồ cực rộng.
Một bên là bàn học và bàn trang điểm bình thường cô hay dùng đến, Phó Vân Hành nhìn một chút, ngồi trước bàn học của cô.
Kỹ thuật dán màn hình của Phó Vân Hành cũng không tệ, việc này không cần thầy dạy anh cũng biết.
Nhưng không biết vì sao hôm nay luôn cảm thấy kỹ thuật không đúng lắm.
Có thể là âm thanh máy sấy luôn ù ù bên tai quấy rối suy nghĩ của anh, cũng có thể là thỉnh thoảng mùi hương nhàn nhạt lại bay vào mũi khiến anh rối lòng.
…
Lúc Bác Mộ Trì sấy khô một nửa mái tóc rồi ra ngoài, Phó Vân Hành đang ngồi ngẩn ngơ trước bàn học cô.
Cô lén ngắm nhìn, xác định anh đang thất thần ngây ngẩn, mới nhẹ nhàng bước lại gần.
Mùi hương quanh mũi càng nồng.
Phó Vân Hành bỗng hoàn hồn, ngước mắt nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, tầm mắt Phó Vân Hành nhanh chóng rời khỏi cơ thể cô, giọng nói trầm thấp: “Được rồi.”
Bác Mộ Trì “Ừ” một tiếng, vươn cái cổ dài nhìn xem, giống như khó mà tin được.
“Lần đầu anh dán màn hình?”
Phó Vân Hành nhẹ ho một tiếng, có hơi ngượng ngùng, “Không phải.”
Bác Mộ Trì nhìn màn hình điện thoại có bọt khí nhỏ, suy nghĩ ba giây, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Phó Vân Hành nói: “Vân Bảo, nghề dán màn hình dưới chân cầu vượt, em nghĩ anh có thể pass nó đi.”
Cô sợ anh bị khách hàng khiếu nại.
Phó Vân Hành: “…”