Giọng nói hết sức quen thuộc, Miên Đường không cần ngẩng đầu cũng biết là vị nương nương nào xuất cung.
Lần này, sơn tự các nàng muốn đến chính là Vong Phong tự. Nghe nói chùa này thờ phụng Quan Âm, chính là Tống Tử Quan Âm do công chúa Diệu Thiện hóa thân, rất linh nghiệm trong việc phù hộ phụ nhân mang thai thuận lợi sinh nở.
Cho nên phần lớn nữ tử đến đây thắp hương đều đến vì Tống Tử Quan Âm, ngoại trừ cầu con thì còn có phụ nhân mang thai giống như Miên Đường và Thôi Phù, tới khẩn cầu sinh nở thuận lợi.
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Từ lâu cô tỷ Thôi Phù đã nghe nói Quan Âm này cực kỳ linh, trước đây nàng ta sinh nở không thuận lợi nên trong lòng hơi sợ, thế là muốn đến đây quỳ lạy, nhờ thần minh phù hộ. Nghĩ lại thì vị Vân phi này nhập cung đã lâu mà vẫn chưa có con, có lẽ là tới cầu con.
Từ khi Vân phi vào cung tới nay, đã lâu rồi không gặp Liễu Miên Đường.
Không ngờ trận nổ Tuy Vương đã cẩn thận an bài vẫn không nổ chết được Hoài Dương vương và nàng, đôi phu thê này đúng là mạng lớn.
Trước kia Tôn Vân Nương cảm thấy Miên Đường thật đáng thương, bởi vì nàng bị phế tay chân, còn bị kẻ lừa đảo lừa mất hết danh tiết, tuy Vân Nương vẫn muốn nhổ cỏ tận gốc thế nhưng ngày trước ở trấn Linh Tuyền, mỗi khi nhìn thấy Liễu Miên Đường, trong lòng luôn có cảm giác ưu việt khó hiểu.
Bây giờ nhìn lại mình, gần như gian khổ mới giật lấy được Tử Du từ tay Liễu Miên Đường, vậy nhưng nàng ta thắng mà không hề có cảm giác vui mừng.
Tử Du vẫn nhớ thương Liễu Miên Đường mãi, thậm chí lúc trước còn muốn cản trở hôn sự của Hoài Dương vương. Không biết có phải vì Liễu Miên Đường đã khôi phục trí nhớ hay không mà vứt bỏ Tử Du như giày rách, ném cho Vân Nương nàng ta nhai lại!
Trước đây Vân Nương xem thường Thôi Cửu ở phố Bắc, cảm thấy đáng tiếc hắn có vẻ ngoài nhưng nhân phẩm không đứng đắn, lại chẳng có tiền đồ gì đáng nói.
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Nhưng còn hiện tại, mỗi lần nhìn thấy Hoài Dương vương trong cung yến, nhìn phong thái hiên ngang nhàn hạ của hắn, Vân Nương không thể không thừa nhận với bên ngoài rằng Thôi Hành Chu đúng là mỹ nam tử hiếm có.
Hơn nữa không chỉ Hoài Dương vương có vẻ ngoài tuấn tú, còn là lớp con cháu phong vương vô cùng bản lĩnh, là đại tướng soái hoàng đế nể trọng.
Giờ lại nhìn thấy Liễu Miên Đường giả heo ăn thịt hổ! Không chỉ gả cho kẻ thù không đội trời chung với nàng ta là Hoài Dương vương công huân hiển hách, hơn nữa được vị Vương gia đó hết sức sủng ái, lại còn mang thai.
So sánh thì mình ngày ngày như ở lãnh cung, làm sao có long tử được?
Hôm nay, nàng ta nghe nội gián xếp vào trong vương phủ nói hôm nay Liễu Miên Đường muốn đi bái phật, nàng ta lập tức lấy cớ mời Tuy Vương phi và Khánh quốc công phu nhân, còn có mấy phu nhân Hầu phủ có quan hệ tốt cùng tới sơn tự bái phật giải sầu. Nhưng thật ra là cố tình muốn gặp Liễu Miên Đường, để cho nàng bị kẹp bẹp dí.
Do canh thời gian chuẩn xác, quả nhiên nửa đường gặp được Liễu Miên Đường.
Hôm qua có một trận mưa, tuy Liễu Miên Đường và Thôi Phù quỳ trên đệm lót nhường đường ở bên đường, thế nhưng quỳ lâu vẫn bị lạnh.
Vân phi vất vả tính toán mới gặp được Liễu Miên Đường, tất nhiên không chịu buông tha. Hiện giờ không có Hoài Dương vương bảo vệ nàng, theo quy củ, nàng chỉ là một thê tử của thần tử, có bổn phận quỳ thỉnh an với nương nương trong cung!
Mà phu nhân nhà quan ngoài cung phải hành lễ với nương nương trong cung là chuyện hết sức bình thường. Chỉ cần không dùng thủ đoạn quá bỉ ổi, mượn cớ nói chuyện phiếm, bắt nàng quỳ thêm một lúc đã đủ để dạy cho bụng bầu nàng một bài học rồi!
Cho nên Vân phi nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng, liên tục hỏi về cuộc sống hằng ngày của Liễu Miên Đường sau khi vào kinh.
Hỏi một hai câu cho có là được, có điều dừng ở bên đường hỏi đủ thứ chuyện mãi đến cả Tuy Vương phi ở bên cạnh còn cảm thấy không ổn.
Nhưng lần này Tuy Vương phi không lên tiếng. Lần yến hội trước, sau trận xung đột của Hoài Dương Vương phi này với Tuy Vương, Tuy Vương phi ở suốt trong hậu trạch cũng nhận ra mạch nước ngầm bắt đầu dao động.
Nàng ta thân là thê tử của Tuy Vương, không cần phải giải vây cho Liễu Miên Đường, có điều lương tâm lại không chịu được cảnh làm khó thai phụ nên xoay đầu đi, vờ như ngắm cảnh bên đường.
Thật Miên Đường vẫn ổn, sau khi nàng khỏe lại thì chăm chỉ tập quyền, dường như ngày nào cũng phải luyện không nhiều thì ít. Bộ quyền này là Thôi Hành Chu đặc biệt biên cho nàng, gần như không cần di chuyển bước chân.
Cho nên dù Vân phi cố ý gây khó dễ để nàng quỳ lâu thêm một lát cũng không sao. Có điều cô tỷ Thôi Phù ở bên cạnh lại không được khỏe, người chỉ cần đánh nhẹ là lung lay.
Khánh quốc công phu nhân không ngờ có thể gặp được con dâu nhà mình mãi vẫn luôn tránh né không gặp ở ngay trong núi này, thoáng chốc giận sôi máu, ở một bên nói: “Quy củ ta dạy ngươi ở nhà ngươi đều quên hết rồi hả? Mất công ngươi nói với người khác là ta khó khăn với ngươi, ngươi nhìn ngươi xem, gặp Vân phi nương nương lại bày ra cái vẻ lười biếng như thế, nói coi giống cái gì!”
Dẫu Thôi Phù có ý định hòa li với Quách gia, nhưng hiện tại vẫn là con dâu của Quách gia, huống chi giờ đang ở trước mặt rất nhiều phu nhân, nếu mở miệng cãi lại mẹ chồng, ngược lại khiến cho gia phong Thôi gia mang tiếng, có nữ nhân ngỗ nghịch với trưởng bối.
Vậy nên nghe Khánh quốc công phu nhân nói thế, Thôi Phù chỉ có thể nghe dạy dỗ, chỉnh lại tư thế quỳ.
Khánh quốc công phu nhân được lên mặt, nhân cơ hội Vân phi ở đây, bắt đầu quở trách bắt lỗi Thôi Phù.
Vân phi ở một bên mỉm cười lắng nghe, nhìn giống như khuyên giải nhưng thực tế thì thỉnh thoảng hắt thêm chút dầu tiếp lửa cho Quách thị.
Các quý phụ ở bên cạnh thấy Vân phi mãi vẫn không cho bọn Miên Đường đứng lên, dường như cũng nhìn ra chỗ kỳ quặc, một đám đưa mắt nhìn nhau, có ý xem diễn.
Trong lòng Miên Đường biết Thôi Phù không chịu nổi. Nàng cũng biết theo tình hình này sợ là phải quỳ một canh giờ!
Nàng cần phải đuổi đám người phiền phức này đi nhanh… Vì thế Liễu Miên Đường lén đưa tay ra sau lưng, dùng tay ra hiệu sau lưng.
Sau khi Miên Đường vào kinh, Lục Nghĩa trong bốn huynh đệ Trung Nghĩa dẫn theo bốn năm huynh đệ đảm nhiệm chức hộ vệ vương phủ, đi theo Phạm Hổ.
Hôm nay xuất phủ Lục Nghĩa cũng đi theo. Tuy Miên Đường vẫn chưa nhớ lại khoảng thời gian ở Ngưỡng Sơn nhưng thỉnh thoảng bớt chút thì thời hỏi Lục Nghĩa, nàng tìm lại không ít kinh nghiệm giang hồ. Mật hiệu bằng ngón tay là một trong số đó.
Lúc này nàng đặt ở sau lưng, ngón tay múa may quay cuồng, nếu không phải người đồng đạo, căn bản nhìn không hiểu có ý gì.
Lục Nghĩa nhìn thấy đại đương gia ra hiệu lập tức hiểu ý. Gã suy nghĩ một lát, chậm rãi xoay người, trốn sau xe ngựa, sau đó dẫn theo hai huynh đệ, nhờ xe ngựa che giấu, nhẹ nhàng lăn xuống triền núi, theo đường núi gập ghềnh nhanh chạy ra phía sau núi…
Khánh quốc công phu nhân càng nói càng hăng, Thôi Phù không chống đỡ nổi nữa, thân mình lung lay, nếu không phải Liễu Miên Đường nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, e là đã ngã xuống đất.
Cuối cùng Miên Đường không nhịn được cười lạnh nói: “Khánh quốc công phu nhân, ngài đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt! Mẹ chồng nhà người khác đưa con dâu đến Vong Phong tự là vì sinh phù hộ con nối dõi bình an. Nhưng ngài hay thật đấy, mang việc hậu trạch nhà mình ra nói dưới chân thần minh. Vân phi nương nương khuyên không được bà, bà quyết ý thể hiện uy phong của mẹ chồng ở trước mặt các phu nhân, hoàn toàn không màng đến việc con dâu bà hiện giờ đang có thai. Tại sao tỷ ấy phải về phủ Hoài Dương vương, người khác không rõ, ngài cũng không rõ à? Còn không phải là vì không thể dưỡng thai được ở phủ Khánh quốc công bà, ngày nào cũng phải tuân theo củ ư? Hôm nay, nếu tỷ tỷ của ta không có việc gì thì thôi, lỡ như tỷ ấy xảy ra chuyện gì, bà xem xem phủ Hoài Dương vương bọn ta có chịu để yên cho việc các người làm khó thai phụ mãi không!”
Khi nói lời này, ánh mắt Liễu Miên Đường hung hăng vô cùng, không chỉ trừng mắt với Khánh quốc công phu nhân, nàng còn nhìn thẳng vào Tôn Vân Nương.
Tôn Vân Nương nhìn thấy khí thế ngang tàng của thổ phỉ trong nàng mà tim đập thình thịch cả lên.
Uy danh Miên Đường xây dựng đã lâu khiến cho nàng ta theo phản xạ sợ hãi cái tên Lục Văn không biết trời cao đất dày. Nói cho cùng nếu để Lục Văn điên lên không biết sẽ làm ra chuyện gì!
Nhất thời, thiếu chút nữa Tôn Vân Nương quên mất hiện tại mình là nương nương, căn bản không nên bị thần thê* uy hiếp, sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
*Thần thê: vợ của thần tử.
Khánh quốc công phu nhân không ngờ Liễu Miên Đường dám đanh đá kiêu ngạo ở trước mặt nương nương, giận đến mặt xanh mét nói: “Dẫu sao ta cũng là trưởng bối của Hoài Dương Vương phi ngươi, ngươi dám nói thế?”
Miên Đường làm như cố ý nhìn lướt qua đỉnh núi, sau đó lạnh lùng nói: “Muốn làm trưởng bối người khác phải có dáng vẻ của trưởng bối, bằng không lương tâm đen tối, thậm chí khắt khe với con dâu đang mang thai cháu của mình thì dù có là Bồ Tát đại từ đại bi cũng không nhìn nổi, muốn hiển linh trừng bị cái ác…”
Nàng vừa dứt lời thì lập tức nghe thấy trên núi có người hoảng sợ hô: “Không hay rồi, trên núi có hỏa hoạn! Trên núi có hỏa hoạn!”
Ngay sau đó có người hoảng sợ chạy xuống núi.
Mọi người giương mắt thì thấy ―― không thể như vậy được, chỉ thấy phía xa khói mù mịt, dường như cháy thật.
Cháy trên núi là đáng sợ nhất, nếu được gió góp sức, toàn bộ đỉnh núi đều bị thiêu rụi.
Mấy thị vệ trong cung sợ gánh trách nhiệm, không đợi Vân phi phân phó đã vội lệnh quay đầu ngựa lại, hộ tống nương nương mau chóng xuống núi.
Tôn Vân Nương có ý xấu, hôm nay xin Hoàng Hậu cho xuất cung lên núi chỉ là nhất thời nảy lòng tham, muốn vội vàng ra xem, căn bản không có chuyện phong núi và báo cho bá tánh tránh đi trước một ngày khi quý nhân trong cung lên núi thắp hương.
Bỗng nhiên trên núi nổi lửa, mọi người đều vô cùng hoảng loạn. Một số bá tánh đang tránh ở bên đường sôi nổi đứng dậy chạy xuống chân núi. Mà sau khi xe ngựa Vân phi quay đầu, chạy loạn xạ xuống núi, đâm trúng không ít bá tánh.
Thoáng chốc trên con đường hẹp tiếng gào khóc inh ỏi, cực kỳ hỗn loạn. Miên Đường nhìn mà thầm nhíu mày, không ngờ bọn thị vệ trong cung lại hành sự như thế.
Vốn Thôi Phù đã không thoải mái, thấy cảnh này trong lòng nôn nóng. Muốn kéo Liễu Miên Đường lên ngựa nhanh chóng xuống núi.
Nhưng Liễu Miên Đường lại đỡ nàng ta lên xe ngựa. Để nàng ta nằm thẳng rồi bảo bọn Phạm Hổ đừng hoảng, chờ đường hết hỗn loạn hả xuống.
Thôi Phù vội nói: “Sao chưa đi nữa, lát nữa lửa cháy đến đây bây giờ.”
Miên Đường cười nói: “Ta thấy lửa không to, hơn nữa hôm qua mới mưa, không phải trời hanh khô, không sao đâu. Giờ mà đi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu bị kẻ xấu ám toán, không thể điều tra thực hư được. Tỷ tỷ yên tâm, hết thảy đã có ta.”
Ngày trước Thôi Phù từng nghe mẫu thân nói, lúc lòng người càng hoảng, đứa nhỏ Miên Đường này càng nghị lực quyết thắng mạnh mẽ. Hôm nay coi như nàng ta được thỉnh giáo rồi, nghe nàng nói, trong lòng Thôi Phù không còn hoảng nữa.
Không đến thời gian một chén trà nhỏ, quả nhiên giống như Liễu Miên Đường nói, khói đen bớt đi nhiều.
Liễu Miên Đường nhìn dòng người trên đường thưa bớt, lúc này mới lệnh cho xe ngựa quay về, nhân tiện để lại một cỗ xe ngựa cho những bá tánh chân bị thương ngồi xe xuống núi chẩn trị.
Vừa đi đến dưới chân núi thì xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, là Thôi Hành Chu dẫn theo tùy tùng cưỡi khoái mã đến.
Xa xa nhìn thấy xe ngựa, Thôi Hành Chu thúc ngựa đi đầu đến trước xe ngựa của Liễu Miên Đường, vén lên màn xe nói: “Nàng không sao chứ?”
Miên Đường đang ôm Thôi Phù, thấy sắc mặt nàng ta ngày càng khó coi, hấp tấp nói: “Ta không sao nhưng có vẻ như tỷ tỷ không ổn lắm…”