Sau kì nghỉ Tết dương lịch, học sinh chuẩn bị nghênh đón kì thi cuối học kì 1.
Ai nấy đều căng thẳng do thành tích của lần kiểm tra này sẽ quyết định kì nghỉ đông của họ sẽ “nở hoa” hay “bế tắc”.
Một là được ngồi nhà chơi game cho đến hết kỳ nghỉ, còn hai là bị ném vào các lớp học bổ túc để bồi dưỡng.
Trần Vũ thì bận rộn hơn một chút, trong thời gian mang thai cô Trương không được khỏe lắm thế nên cô đã giúp đỡ đảm nhiệm công việc giáo viên chủ nhiệm.
Nếu sang học kỳ sau, cô Trương vẫn không tới được thì phòng giáo vụ có thể sẽ để cô trực tiếp đảm nhận vai trò giáo viên chủ nhiệm.
Ngoài ra, sau kỳ nghỉ đông thì lần thi đấu đầu tiên của OM sẽ bắt đầu.
Khi đó phòng giáo vụ có thể sẽ để cho giáo viên khác đảm nhiệm chức vụ giáo viên phụ đạo của OM.
Nhưng hiện tại, cô vẫn cần giúp học sinh lên ý tưởng thiết kế làm thành bản kế hoạch và đem nộp cho tổ thi đấu.
Nhìn chung, Trần Vũ đã có một kỳ nghỉ tết dương lịch rất thoải mái, nhưng sau khi trở lại làm việc, cô hận mình không thể mọc một đôi cánh tàng hình vì sự bận rộn này.
“Cô Trần, Tề Phi Nhai lớp các cô ấy, gần đây sao đi học mà cứ ngủ hoài vậy?”
“OM cũng chiếm dụng nhiều thời gian của học sinh quá, cô Trần, cô phải điều chỉnh lại chút đi.”
“Kỳ thi cuối kỳ cũng sắp đến rồi…”
Trần Vũ mỉm cười chào hỏi các giáo viên khác, sau khi đi một vòng, khuôn mặt của cô trở nên cứng đờ.
Cô thoáng nhìn qua cô Trương đang đứng bên cạnh cười mỉm như xem một vở kịch, cô gật đầu với cô ấy.
“Chị đừng cười nữa mà….”
Cô Trương nhướng mày: “Còn cười nữa, chủ nhiệm Tiểu Trần của chúng ta sẽ làm gì đây?”
“Em sẽ cáo trạng với học sinh lớp chị!”
Trần Vũ cúi người xuống, cau mày, nghiêm trang nói với bụng của cô Trương, “Con phải ngoan ngoãn khỏe mạnh chào đời, sau đó nói với mẹ con không được bắt nạt dì nhé.”
Trong lòng cô Trương mềm nhũn, cúi đầu nhìn bụng mình:
“Đứa nhỏ sao có thể hiểu được?”
Trong thời gian này, sức khỏe của cô ấy không được tốt, theo lý thuyết mà nói đã qua giai đoạn phản ứng thai kỳ nghiêm trọng nhất rồi, trước đó cô ấy không có phản ứng gì, nhưng đến gần đây bắt đầu ốm nghén.
Bản thân Trần Vũ cũng rất bận rộn với công việc nhưng vì giúp cô ấy nên phần lớn công việc cô đều đảm nhận thay.
“Khoảng thời gian này em vất vả rồi.”
Trần Vũ duỗi thẳng eo, vươn vai: “Không sao đâu, chị cứ an tâm dưỡng thai, không cần suy nghĩ nhiều.”
– –
Thời gian càng bận rộn như vậy, cô càng cảm nhận rõ ràng sự quan tâm của Chu Duật.
Hiện tại Trần Vũ luôn tan làm muộn, cô nói với Chu Duật sau này anh tan làm sớm thì không cần đặc biệt tới đón cô, tuy Chu Duật đáp ứng nhưng vẫn luôn chờ cô trước cổng trường.
Mấy lần đã tám giờ tối, Chu Duật lấy hộp cơm ra, bên trong đều là đồ ăn còn nóng hổi tỏa hương thơm ngào ngạt, nhìn đã biết vừa mới làm, rau xanh vẫn còn xanh biếc.
Trần Vũ nắm lấy bàn tay của Chu Duật, nhịn không được mà nói, “Sao anh lại tốt như vậy.”
Tay của cô không lớn bằng bàn tay của anh, Chu Duật nhìn lướt qua, hỏi: “Vậy có thể khen thưởng cho bạn trai tốt không?”
Trong đầu Trần Vũ hiện lên vài đáp án, chớp mắt: “Phần thưởng gì đây?”
Chu Duật nghiêm mặt: “Để anh ôm một lát đi.”
Nghe được câu trả lời này, Trần Vũ dừng lại trong giây lát.
Sao mà ngay cả đưa ra yêu cầu anh cũng không đòi hỏi gì vậy, yêu cầu này đứng đắn đến mức nghe xong cô cũng không biết nên nói gì nữa.
Người đàn ông trước mặt với dáng người đoan chính, cúc áo sơ mi cài chỉnh tề, dưới ánh đèn, cả người anh tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Dường như không màng đến h@m muốn thế tục.
Chu Duật nhìn ánh mắt mê man và phức tạp của cô, rồi ôm cô vào lòng, cảm nhận được hai tay cô nhẹ nhàng đặt trên lưng mình, ý cười trong mắt anh càng sâu.
“Nếu em mệt mỏi thì để anh ôm em một cái, được không?”
Bé thỏ nhỏ vùi vào ngực anh gật đầu.
Đồng thời, cô cũng đưa ra một quyết định nho nhỏ.
Ôm một hồi lâu, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại của Trần Vũ reo lên, cô mới chui ra, khuôn mặt đỏ bừng nghe điện thoại, Chu Duật nhìn cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng vén mái tóc dán trên má ra sau tai cô.
“Được, tớ có thời gian.”
“Ừ, vậy để tớ kiểm tra hướng dẫn một chút.”
Cúp điện thoại, Trần Vũ nói là Văn Tĩnh gọi tới: “Văn Tĩnh xin nghỉ phép, một tuần trước Tết nguyên đán, Khả Khả và bọn họ đều có thể.”
Vào ngày trở về từ làng du lịch, đột nhiên Minh Dương đề nghị có nên đi Saipan không, vẻ mặt của Trần Nhất Gia kỳ lạ nhìn anh ta một cái, nhưng không nói gì.
Từ Văn Tĩnh không quan tâm đ ến việc đi đâu, chỉ cần cô ấy có thời gian là được.
Chỉ cần Từ Khả Khả dẫn đi thì đi đâu chơi cũng được hết.
Trần Vũ thích bờ biển, vì thế cô giơ tay và nói đi.
“Người anh em, còn anh thì sao?” Minh Dương hất cằm.
Chu Duật: “Có thể.”
Cuối cùng, cả nhóm nhất trí cùng đi đến Saipan đón năm mới hoặc xem xét để chốt thời gian.
“Lúc trước không phải là Văn Tĩnh không sắp xếp được thời gian sao, giờ tốt quá rồi, chúng ta đặt vé máy bay thôi.” Trần Vũ mở app du lịch, tìm kiếm hành trình di chuyển từ các năm trước.
Minh Dương có chủ ý gì, Chu Duật đều biết rõ nhưng anh không nói, chắc chắn đều có liên quan đến Hứa Tố.
Anh nhìn Trần Vũ, cô đang tập trung xem app, không phát hiện sự thay đổi trên khuôn mặt của bạn trai, cho đến khi bị ôm vào lòng, hơn nữa sức ôm còn tăng lên không ít.
Cả người cô bị ôm trong vòng tay, ngẩng đầu nhìn Chu Duật vẫn mang dáng vẻ dịu dàng như cũ.
“Chu Duật, anh làm sao vậy?”
“Để anh ôm em một lát, không đủ.”
Trần Vũ thấy phiền não, Chu Duật coi cô như gối ôm sao?
—
“Khi nào chuẩn bị chuyển đến?”
Giọng nói từ tính từ đỉnh đầu truyền đến, Trần Vũ suy nghĩ một chút nói: “Đợi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, hiện tại bận quá.”
Còn một tuần nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, sau khi thi xong nhà trường sẽ trực tiếp cho nghỉ đông, họ chấm bài thi cũng phải mất một tuần, cuối cùng mới gửi kết quả, nhưng trong thời gian đó sẽ có nhiều thời gian hơn.
“Trong khoảng thời gian này anh có thể bảo quản gia dọn dẹp lại một chút.”
Tòa 26, 1501, gần như đã sẵn sàng để thông gió, Trần Vũ và Chu Duật đã đến kiểm tra vào hai ngày trước, chủ yếu là Chu Duật, anh kiểm tra càng cẩn thận hơn.
Tranh thủ thời gian nghỉ đông, để chuyển nhà, có thể giao nhà sớm hơn cho người mua.
Trần Vũ cảm thán: “Thật may, gặp được cặp vợ chồng nói tiếng Anh tốt, một nhà ba người đến mua nhà cũng giỏi ăn nói.”
Chu Duật cúi đầu, cọ cằm vào tóc cô: “Là bởi vì em ốt, cho nên gặp được người cũng tốt.”
Trần Vũ ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể anh, sau đó cười hỏi:
“Thế nên em mới có thể gặp được người tốt như anh phải không?”
Chu Duật cười nhẹ: “Khen anh đấy à?”
“Ừ, khen anh á.”
Giọng Trần Vũ mềm mại, giống như một viên kẹp bông gòn, ngọt ngào đến mức muốn nhào cô thành một quả cầu, Chu Duật không kịp để ý liền buông cô ra.
Trần Vũ khó hiểu: “Sao vậy?”
“Không phải muốn xem Saipan Raiders sao?”
Trần Vũ gật đầu, cô có chút hi vọng (khao khát) tới: “Em nghe nói Saipan nổi tiếng về lặn với ống thở và nhảy dù, lần này em muốn thử.”
Lúc trước cô muốn nhảy dù, nhưng bị ngăn lại, cô không biết Chu Duật cũng khuyên cô không nhảy không.
“Được, anh đi cùng em.”
Chu Duật ngồi trên ghế sofa, lấy một cái đệm đặt lên đùi mình, rồi để Trần Vũ ngồi lên.
Trần Vũ lướt mấy bài trên điện thoại di động: “Mặc dù không cần biết bơi để lặn với ống thở, nhưng nếu không biết bơi mà đến bãi biển, luôn sẽ cảm thấy thiếu gì đó, Chu Duật, anh biết bơi không?”
Chu Duật đang nhìn điện thoại, nghe vậy, ngừng lại một chút.
Mãi cho đến khi Trần Vũ ngẩng đầu nhìn anh, Chu Duật mới chẫm rãi nói: “Không hẳn biết.”
“Hả?”
Đây là lần đầu tiên Trần Vũ biết được có chuyện Chu Duật không biết, cô tò mò nhìn anh: “Thật sự?”
Chu Duật bình tĩnh: “Ừ, trước kia cũng chưa từng học.”
Nhìn thấy trong mắt Trần Vũ lộ ra ý cười, anh bất đắc dĩ ấn vài cái vào trán cô: “Vui vẻ như vậy?”
“Bởi vì dường như không có gì là anh không thể làm, hơn nữa dù làm gì anh cũng đều có thể làm rất tốt.” Trước đây, Trần Vũ cảm thấy Chu Duật vĩ đại đến mức khiến mọi người có cảm giác xa cách.
“Anh trước kia đối với nước có bóng ma tâm lý, cho nên không dám xuống nước.” Chu Duật giải thích.
Trần Vũ nhíu mày, Chu Dục cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay xoa ấn đường của cô: “Đều đã qua rồi, hiện tại đi biển cũng không sao, xuống nước cũng có thể.”
Anh thản nhiên nói.
Trần Vũ vươn tay nhéo ngón tay của anh, suy nghĩ một lát: “Vậy anh có muốn học không?”
“Hửm?”
“Muốn học bơi không?”
Chu Duật: “Bây giờ mời người dạy? Cuối tuần phải lên lớp, không thể đi cùng em.
Lúc đến bãi biển anh ở bên cạnh nhìn, không sao đâu.”
Trần Vũ lắc đầu, cô không xác định được Chu Duật muốn học hay không: “Vậy em dạy cho anh?”
“Em dạy cho anh?”
“Ừ, em bơi khá giỏi.” Cô như thuộc lòng: “Bơi tự do, bơi ếch, em bơi nhanh lắm.”
“Có làm lãng phí thời gian của em không?”
Trần Vũ nhăn mũi: “Chu Duật! Anh đang nói gì vậy, ở cùng anh sao có thể lãng phí thời gian của em?”
Chu Duật tựa hồ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, trong đôi mắt đen mang theo ý cười.
“Vậy làm phiền em rồi.”
—
Trần Vũ cảm thấy Chu Duật đối với cô quá cẩn thận, như thể anh đang bảo vệ một quả cầu pha lê, sợ làm vỡ nó, anh luôn không ngừng trả giá vì cô, đối với cô tốt, nhưng lại không cầu sự đáp lại của cô.
Lần cuối cùng Trần Vũ ảm nhận được sự trả giá như vậy, là từ bà của cô.
Cuối tuần đi ăn với Văn Tĩnh, vốn đang trên đường về nhà thì Trần Vũ lại rẽ vào ifc, bước vào cửa hàng quần áo nam mà không hề hay biết.
Nhìn thấy nhãn hiệu quen thuộc, Trần Vũ sửng sốt một lúc, chất vải của chiếc áo sơ mi này rất thân thiện với làn da, phiên bản phẳng phiu.
Nhân viên phục vụ vẫn còn ấn tượng với cô, còn cười hỏi tại sao cô lâu như vậy không đến.
Trần Vũ bỏ qua chủ đề này, mỉm cười lịch sự.
Cô bước ra khỏi cửa hàng này, đi dạo một vòng, cuối cùng vẫn quay lại cửa hàng này, nhân viên phục vụ chọn màu mà cô đã từng mua cho cô, Trần Vũ vẫy tay đổi sang màu đậm hơn.
Chu Duật thích những màu như xám với đen.
Sau khi lấy hộp quà, Trần Vũ nhìn thấy mấy tin nhắn của Chu Duật, Chu Duật nói cuộc họp đã xong, sẽ tới đón cô.
Trần Vũ báo địa chỉ, không đến mấy phút thì Chu Duật đến.
Trần Vũ để hộp quà bên đùi, trong rãnh tròn của cốc có một cốc sữa yến mạch chưa mở, vẫn còn nóng.
“Cho em hả?”
Chu Duật đặt ngón tay lên vô lăng: “Ừ, đợi lâu rồi?”
“Cũng không lâu lắm, anh đến nhanh mà.”
Hôm nay Chu Duật với mấy người khác có một cuộc họp thượng đỉnh nghiên cứu, tại tòa nhà Khải Tân ở trung tâm thành phố.
Trần Vũ không biết nhiều về ngành công nghiệp điện tử, Chu Duật giải thích với cô rằng cuộc họp thượng đỉnh này thật ra là một buổi chia sẻ nội bộ.
Ví dụ, một nhóm học tập được thành lập vào đêm trước cuộc thi, những sinh viên hàng đầu chia sẻ kinh nghiệm học tập của họ, bao gồm cả phương hướng học tập, vì sao lại tập trung vào phương hướng này, là để học sinh có thành tích bình thường tránh phải đi đường vòng thông qua nhóm học tập, mặc dù điểm số của họ không tốt lắm, nhưng một số người trong số họ có xuất thân giàu có, vì vậy họ có thể liên hợp với học sinh giỏi, có một số học sinh trực thuộc hệ thống thi, họ nghe và chuyển những câu hỏi quan tâm đ ến hệ thống.
Trần Vũ liên tục gật đầu, xử sự như một học sinh.
Chu Duật bật cười, sờ tóc cô.
——oOo——