“Một tuổi? Như vậy sao được?”
Có lẽ Thời Lưu hơi hoảng, gạt bàn tay đang che mắt mình của Phong Nghiệp xuống, nàng trở mình một cái thì ngồi dậy từ bãi cỏ, ngồi chồm hỗm trước mặt Phong Nghiệp.
Thiếu nữ cách quá gần.
Sợi tóc buông xõa hơi lộn xộn, còn xen lẫn hương cỏ sạch sẽ, một nửa đóa hoa trắng nhỏ dính trên tóc mai của nàng, nửa e thẹn nửa giấu giếm.
Càng làm nổi bật lên đôi đồng tử quá mức trong veo kia.
Phong Nghiệp chợt nhớ, bên trong Trung Thiên Đế Cung nguy nga, lạnh lẽo và cao quý nhất Tiên giới, bên trong Bất Quy Điện, có một Lưu Ly Thạch Tâm mà hắn không nhớ đã nhặt từ đâu về, sống bên trong một chiếc ao sâu rộng.
Mỗi lần hắn đến giới môn tác chiến, đi ngang qua Bất Quy Điện, luôn có thể nhìn thấy bóng dáng của mình phản chiếu trong đó.
Có một linh yêu trong suốt trốn trong nước, thích nhìn hắn từ mép ao, khi hắn đi ngang qua, mặt nước sẽ gợn sóng, linh yêu nhút nhát e lệ thổi bong bóng vô hình về phía hắn, vừa dịu dàng vừa thiết tha.
Cực kỳ giống với đôi mắt của thiếu nữ ngay lúc này.
Thời Lưu thật sự rất gấp: “…Nếu các trưởng lão của Huyền Môn phát hiện ra thân thể của huynh chưa tới một tuổi, chắc hẳn bọn họ sẽ đoán được huynh có lai lịch quỷ dị, lời tiên đoán của Thiên Cơ Các luôn huyên náo khiến nhân gian lo sợ, lỡ đâu bọn họ liên tưởng đến huynh ——”
Phong Nghiệp chợt lên tiếng: “Ngươi là tiểu yêu do Lưu Ly Thạch Tâm hóa thành sao?”
“Biết đâu chừng bọn họ sẽ ra tay trấn áp huynh… Hả?”
Thiếu nữ ngừng lại, vừa ngẩn ngơ vừa mờ mịt.
Đến khi hoàn hồn, gương mặt nhỏ nhắn lạnh tanh của nàng ra vẻ hơi nghiêm túc, ánh mắt bực bội: “Chúng ta đang bàn chính sự, huynh đừng trêu chọc ta.”
Thiếu nữ ngồi chồm hỗm trên thảm cỏ xanh, cánh môi đo đỏ mềm mại nhẹ nhàng đóng mở.
Một cảm giác nóng nảy khó hiểu xuất hiện trong người Phong Nghiệp.
Hàng mi dày khẽ cụp xuống, hắn kiềm nén cảm xúc, giơ tay véo cằm của thiếu nữ.
Nhưng cằm cách quá gần môi.
Vì vậy, trước khi chạm vào, Phong Nghiệp đã đổi ý, hẳn chuyển sang véo má của Thời Lưu.
Thời Lưu bị véo đến không nói nên lời.
Con ngươi trong veo sáng hơn cả ánh sáng, ươn ướt như dính chút sương sớm bực bội ngước lên nhìn hắn.
Ma lại ngước mắt lên, vẻ mặt lạnh nhạt:
“Không được phép làm ta dao động.”
“……”
Thời Lưu chả hiểu gì: “?”
Dường như ma cũng không có ý định giải thích cho nàng hiểu.
Dù có giải thích, chưa chắc nàng đã hiểu.
Thế là cuộc trò chuyện rẽ sang hướng khác.
“Đối với ngươi, những trưởng lão Huyền Môn kia có thể rất đáng sợ, nhưng đối với ta, bọn chúng chỉ là những con sâu cái kiến sống lâu năm mà thôi, nếu phải nhắc đến uy hiếp,” Phong Nghiệp khẽ nhíu mày, “Có lẽ Lận Thanh Hà là kẻ duy nhất, những kẻ còn lại chẳng đáng là gì cả.”
Ánh mắt của Thời Lưu thả lỏng, gật đầu.
Nhưng còn chưa gật xong, thì lại bị véo má, ép ngẩng đầu lên: “Chờ ta lấy lại đá La Phong, Lận Thanh Hà cũng sẽ chỉ là con sâu cái kiến.”
Nghe thế, Thời Lưu hơi ngạc nhiên: “Đá La Hống… lợi hại vậy sao?”
“La Phong.” Phong Nghiệp nhíu mày sửa đúng.
“La, Hống,” Thời Lưu phản ứng kịp, kéo bàn tay đang véo má nàng của Phong Nghiệp ra, “La Phong.”
Phong Nghiệp hơi hài lòng, đứng dậy dựa vào gốc cây.
Ánh mắt của Thời Lưu vô thức dõi theo hắn, ngửa mặt lên.
Trường bào trắng xóa rủ xuống đất, đai ngọc tùy ý vắt ngang hông, dáng người cao lớn thẳng tắp, so với những bức tượng thần phật mà Thời Lưu từng gặp thì đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.
Thời Lưu nghĩ không có gì lạ khi những bức tượng mà thế gian lập nên không đẹp bằng người thật, nếu không, người đời sẽ ngồi xổm xuống cung phụng, giống như nàng lúc này vậy, đều nhìn ngắm dáng vẻ tựa như trích tiên của tượng thần, thầm nghĩ rằng liệu có phải tiên nhân trời trên đều thoát tục như vậy không, nào có ai còn có tâm tư thờ phụng thần phật.
Nghĩ thế, Thời Lưu không dám nhìn tiếp nữa mà cúi đầu xuống.
Nàng ổn định lại hô hấp bị gió tháng tư làm rối loạn, tiếp tục đặt câu hỏi: “Đá La Phong, có thể giúp huynh khôi phục, lợi hại như xưa à?”
Đuôi mắt của Phong Nghiệp cụp xuống: “Không thể.”
Thời Lưu lo lắng: “Vậy…”
“Nhưng như thế cũng đủ rồi.”
Phong Nghiệp uể oải dựa vào thân cây, nhìn về phía dãy núi xa xăm, giới thạch pháp trận của Huyền Môn ẩn trong nghìn ngọn núi xanh như phản chiếu trong đáy mắt hắn, rồi lại hóa thành một lớp sương lạnh bạc bẽo trào phúng: “Dù cho bọn chúng chỉ có thể sử dụng được một hai phần uy lực, chẳng phải cũng đủ để tạo nên cơ nghiệp giúp Huyền Môn giữ vững vị trí đệ nhất tiên môn suốt mấy nghìn năm sao?”
Ánh mắt của Thời Lưu hơi lay động.
Im lặng một lát, nàng mới nhẹ giọng hỏi: “Viên đá La Phong kia không biết bị Huyền Môn giấu ở đâu, nếu huynh không lấy lại được, thì sẽ như thế nào?”
“……”
Mí mắt của Phong Nghiệp rủ xuống, bóng dáng của thiếu nữ phản chiếu trong con ngươi đen láy như màn đêm vĩnh hằng.
Hắn mỉm cười.
Nụ cười có thể khiến hoa nở khắp núi, nhưng trong tầm mắt chỉ thấy núi thây biển máu, lạnh lẽo thấu xương.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Chỉ có chết.”
“——”.
truyen bac chien
Thời Lưu giật mình, tâm trạng hoảng sợ không yên.
Ngay khi thiếu nữ đứng dậy muốn nói gì đó, thung lũng đột nhiên rung chuyển, gió nổi lên từ khắp bốn phía, khiến đá sỏi và cành lá xào xạc.
Cùng lúc đó, một giọng nói hùng hồn vang vọng khắp thung lũng ——
[Huyền Môn thiên khảo tuyển chọn, chính thức bắt đầu.]
[Bài kiểm tra thứ nhất, tìm tiên duyên.]
Lời nói vừa dứt, chợt có thất thải hà quang giáng xuống từ trên trời.
Lúc này Thời Lưu mới giật mình, thung lũng bọn họ đang đứng vẫn là thung lũng, nhưng dường như cả trời đất đều đã thay đổi —— Cái cây mà Phong Nghiệp dựa vào đã không còn, bãi cỏ mà nàng đang ngồi cũng chẳng thấy đâu, núi đá hóa thành những áng mây lớn, mịn mịn màng màng ở dưới chân.
Cả trời đất chỉ có linh khí vô tận xói mòn gột rửa —— Bởi vì quá mức nồng đậm nên Thời Lưu có thể trông thấy thất thải hà quang.
Đây là lần thứ hai Thời Lưu cảm nhận được sự thoải mái giống như trận tuyết lớn kỳ lạ trong sảnh của quán ăn.
Vô số linh khí dũng mãnh lao về phía nàng.
Chỉ có điều, khác với trận tuyết kia, linh khí trong tuyết cực kỳ thuần túy sạch sẽ, không có một chút tạp chất, còn linh khí này thì hỗn tạp hơn nhiều, tựa như tất cả khí cơ của thiên địa trộn lẫn vào nhau.
Nhưng Thời Lưu vẫn cảm thấy rất gần gũi.
Nàng chưa từng tu luyện bất cứ công pháp gì, tất nhiên không hiểu hết nguyên tắc tu hành, nàng chỉ bắt chước cách làm ngày ấy của Phong Nghiệp, dùng một sợi linh khí nhàn nhạt tùy ý di chuyển trong linh mạch, vận chuyển linh khí dẫn đường, những vị trí then chốt chật hẹp được mở rộng ra, càng nhiều linh khí tràn vào hơn.
Thời Lưu vô thức nhắm mắt lại, cho nên không chú ý tới ——
Trong “thung lũng” hình đám mây mà bọn họ đang đứng, vốn đông nghịt người đã giảm đi ba phần tư trong lần hô hấp thứ nhất, sang lần hô hấp thứ hai thì tiếp tục giảm thêm một nửa.
Qua năm lần hô hấp, trong thung lũng chỉ còn lại một phần mười.
Những người còn lại cũng không thể “nhìn thấy” sự tồn tại của thất thải hà quang, bọn họ chỉ cảm nhận được hơi ấm xung quanh, vô cùng nhẹ nhàng và thoải mái, cho nên bọn họ đều bất giác mỉm cười.
Chỉ có vài người có thiên phú khá tốt, không khỏi thoải mái nhắm mắt lại.
—— “Tìm tiên duyên” chính là khảo nghiệm năng lực cảm thụ của thí sinh đối với thiên địa linh khí, hay nói cách khác, là mức độ gần gũi của thiên địa linh khí đối với họ.
Những người không thể cảm nhận được, hoặc cảm nhận được quá mức ít ỏi đều bị loại.
Điều này không có liên quan gì đến tu vi cảnh giới, mà chỉ phụ thuộc vào linh cảm và thiên phú.
Nói đến đây, tất nhiên không có thể chất nào sánh bằng Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm…
Phong Nghiệp cụp mắt xuống, sau đó nhíu mày.
Thiếu nữ trước mặt đang ngồi chồm hỗm trên đám mây chẳng biết từ lúc nào đã đổi sang ngồi khoanh chân, hắn cũng có thể phân biệt rõ bản chất của linh khí bảy màu đang cuồn cuộn tràn vào cơ thể của thiếu nữ, nguồn linh lực khổng lồ vờn quanh người nàng, gần như hóa thành một vòng xoáy.
Chắc là do tác dụng của linh lực quá nhiều, gò má vốn trắng nõn của thiếu nữ bắt đầu ửng hồng, đôi môi đỏ mọng cũng xinh đẹp ướt át.
Lông mày của Phong Nghiệp nhẹ nhàng cau lại, khuỵu gối ngồi xuống.
Hắn dán mắt vào Thời Lưu, quan sát một lát, sau đó không khỏi mỉm cười, dùng ngón tay gõ mạnh vào trán của thiếu nữ.
“…!Ui da.”
Bị cưỡng ép thu hồi cảm giác thoải mái khi đang đắm mình trong linh khí, Thời Lưu bất ngờ ngã ra sau.
Đôi mắt đẫm sương mù chớp chớp nhìn Phong Nghiệp: “Sao huynh lại ngắt ngang ta.”
Phong Nghiệp nửa ngồi nửa quỳ, bàn tay vừa làm điều ác với nàng đặt trên đầu gối.
Nghe thế, hắn lạnh lùng nhướng mày, môi mỏng giễu cợt cong lên:
“Cái gì cũng dám ăn? Ngươi đúng là không kén ăn.”
Thời Lưu lưỡng lự, quan sát xung quanh: “Những linh khí này không tốt à?” Nàng nhìn những người dưới đám mây trong thung lũng, “Nhưng bọn họ cũng đang hấp thụ mà.”
“Bọn chúng ngâm mình ở đây một canh giờ có thể bằng một lần hít vào thở ra của ngươi không?” Phong Nghiệp lạnh lùng chế giễu, “Hơn nữa, bọn chúng chết hay không là chuyện của bọn chúng, liên quan gì đến ta.”
Thời Lưu giật mình: “Hấp thụ những linh khí này sẽ chết hả?”
“Hiện tại không chết.
Nhưng những linh khí mà ngươi hấp thụ đều có chứa tạp chất, chúng sẽ tích tụ trong cơ thể của ngươi, chờ sau này khi ngươi đột phá Hóa Cảnh, phi thăng Tiên giới, ngươi sẽ thấy rãnh trời tích lũy cao như thế nào, không vượt qua được, một đạo thiên lôi đánh xuống, thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán.”
Phong Nghiệp nói một cách nhẹ nhàng và thờ ơ.
Nghe xong, gương mặt của Thời Lưu trắng bệch.
Bị sét đánh chết…
Nhất định rất đau.
Thời Lưu cẩn thận hỏi: “Vậy phải tu luyện như thế nào?”
“Trong núi của Huyền Môn có rất nhiều nơi có linh khí thuần túy, dựa vào thiên phú đối với cảm thụ và hấp thụ linh lực của ngươi, cần gì phải nhất thời nóng vội? Qua cửa này là được rồi.”
Thời Lưu gật đầu, lại nghĩ tới một điều: “Những linh khí mà ta vừa hút vào ấy, sẽ không sao chứ?”
“…Tàm tạm.”
Nói xong, Phong Nghiệp vẫn nhíu mày nhìn nàng.
Cảm thụ linh lực của Thời Lưu là dựa vào thiên phú, mà hắn từng nắm giữ tạo hóa của Tam giới, hay nói cách khác, quy tắc linh khí vận hành của trời đất là do hắn tạo ra, cho nên tất nhiên sự nhạy cảm của hắn đối với những thứ này vượt xa Thời Lưu.
—— Vì lẽ đó, chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy những sợi linh lực tạp chất li ti không ảnh hưởng đến toàn cục trong cơ thể của thiếu nữ, chỉ vậy thôi, nhưng lại cực kỳ chướng mắt.
Tựa như trên một mặt tuyết bằng phẳng láng mịn, để lại một dấu vết.
Một dấu vết bẩn thỉu.
So với cánh đồng tuyết vạn dặm sau này của nàng, một chút vết tích này chẳng đáng là gì cả.
Nhưng Phong Nghiệp vẫn cực kỳ không thích — Cho dù đó là dấu vết đạo trời để lại cho nàng.
Ánh mắt của Phong Nghiệp u tối.
Lúc này, Thời Lưu dời tầm mắt khỏi áng mây: “Những người khác thoạt nhìn như đang chìm trong mộng đẹp.”
“Linh cảm thiên phú càng cao, linh khí tẩy rửa càng thoải mái dễ chịu, tất nhiên là một giấc mộng đẹp.”
Thời Lưu nhíu mày: “Thế chẳng phải càng chìm đắm, hấp thụ càng nhiều tạp chất thì nguy hại càng lớn hay sao??”
“Những gì ta nói chỉ là dành cho ngươi, còn bọn chúng,” Phong Nghiệp chuyển tầm mắt, lạnh lùng liếc qua từng gương mặt vô vị xa lạ, “Cõi Phàm nghìn năm nay chưa chắc có ai chạm vào được Thiên Môn.
Tuyệt đại đa số những kẻ được gọi là thiên tài, cũng lắm chỉ miễn cưỡng tấn thăng Hóa Cảnh đỉnh phong, đối với bọn chúng, ranh giới Thiên Môn xa vời khó với tới.
Nếu cho đến chết cũng không thể chạm đến, cần gì phải sầu lo.”
Chẳng hiểu sao nghe xong thì tâm trạng của Thời Lưu có chút nặng nề, nàng không nói gì mà chỉ gật đầu.
Trong lúc lơ đễnh, nàng nhìn về phía Phong Nghiệp, bắt gặp hắn đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào mình.
Ánh kia vừa khó hiểu vừa kỳ lạ, lại còn rất nguy hiểm.
Thời Lưu hơi bất an.
Thiếu nữ cúi đầu xuống, không chắc lắm quan sát chính mình: “Sao thế?”
“Không có gì.”
Ma nhíu mày đáp.
Thời Lưu mím môi, không truy vấn đến cùng, nàng hơi dời tầm mắt sang một bên, trong lòng nhớ tới một chuyện: “Bọn họ đều giống như đang mơ mộng đẹp, nếu chỉ có hai người chúng ta tỉnh táo, vậy tiên sư phụ trách giám sát thiên khảo của Huyền Môn có chú ý tới hay không?”
“Không.” Phong Nghiệp lạnh nhạt, “Ta đã nói rồi, trong Huyền Môn, ngoại trừ Lận Thanh Hà, tất cả đều là con sâu cái kiến.”
Ma dừng một chút: “Không được phép chất vấn ta nữa.”
“…Vâng, chủ nhân.” Thời Lưu thấp giọng gật đầu.
Phong Nghiệp lấy lại tinh thần, hắn phát hiện mình vì một chút vết bẩn mà giận chó đánh mèo lên thiếu nữ vô tội.
Hắn hơi mất tự nhiên: “Đệ tử giám thị của Huyền Môn thiên khảo hôm nay, ngươi đã từng gặp.”
“A.”
Thời Lưu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi sáng rực: “Là Yến Thu Bạch sư huynh sao?”
“……”
Phong Nghiệp bỗng cảm thấy càng bực bội hơn: “Chỉ mới gặp một lần ở Thông Thiên Các, nhưng dường như ngươi có ấn tượng rất sâu sắc với hắn nhỉ?”
“Đâu chỉ có vậy.” Thời Lưu hơi cụp mắt xuống, “Trong mộng cảnh của Yểm Ma, huynh ấy dẫn theo đệ tử của Huyền Môn đến Thời gia để tặng quà chúc mừng, nhưng chẳng biết đi kiểu gì mà lại đi nhầm vào tiểu viện khuất sau núi của ta, trong mộng cảnh là huynh ấy dẫn ta ra ngoài núi.”
“Trong mộng cảnh của Yểm Ma, hắn chủ động đi tìm ngươi?” Mắt phượng của Phong Nghiệp hơi nheo lại.
Một chút khí tức nguy hiểm gợn lên quanh người hắn, ngay cả tay áo choàng trắng tinh cũng khẽ lay động, đáng tiếc, thiếu nữ trước mặt chỉ lo sa vào trong hồi ức nên không phát hiện ra.
“Đúng vậy, Yến Thu Bạch sư huynh là một người rất tốt.
Mặc dù trong mộng bọn ta không nhận ra nhau, nhưng huynh ấy lại sẵn lòng giúp đỡ ta, thảo nào Phàm giới lại ca ngợi huynh ấy là đệ nhất công tử của Huyền Môn…”
Lời vẫn chưa dứt.
Đai lưng buộc trên hông của Thời Lưu bỗng dưng siết chặt lại.
Nàng ngơ ngác, cúi đầu xuống, chỉ trông thấy những ngón tay mảnh khảnh trắng lạnh đặt trên đai lưng tơ tằm màu vàng.
Sau đó, người nọ kéo một cái ——
Thời Lưu không thể kháng cự nổi nên lảo đảo ngã về phía trước, ngã vào lòng của ma.
Áp sát vào cơ bụng dưới áo choàng tuyết trắng của người nọ, Thời Lưu gần như có thể cảm nhận được cảm xúc căng thẳng của người trước mặt, dường như nàng lại vô thức chọc hắn tức giận.
Thời Lưu khó hiểu ngẩng đầu lên: “Chủ nhân?”
“Ngươi đoán sai rồi.” Môi mỏng của Phong Nghiệp mím chặt, tựa như một thanh kiếm sắc bén phủ sương lạnh, “Giám thị thiên khảo không phải là hắn.”
Thời Lưu: “Hả?”
Phong Nghiệp: “Là cái tên mặt hình vuông.”
“?”
Thời Lưu khó khăn nhớ lại, sau đó mới lôi từ trong trí nhớ ra một đệ tử tên Viên Hồi.
Mặt của đối phương thật sự rất vuông vức, nàng vẫn còn nhớ rõ cho nên liền nhẹ nhàng gật đầu: “À, thì ra là hắn.”
Chỉ có điều…
Thời Lưu cúi đầu, vùng vẫy một cách cực kỳ nhẹ nhàng để nhắc nhở Phong Nghiệp về trạng thái hiện tại của hai người, sau đó mới ngẩng đầu lên một lần nữa: “Chủ nhân, huynh kéo sợi dây tơ tằm trên váy của ta.”
“Ta biết.” Ma rất thản nhiên, đáy mắt u ám như vực sâu.
Thời Lưu: “? Vậy…”
“Lúc nãy ngươi hấp thụ linh khí tạp chất, ta quyết định sẽ giúp ngươi loại bỏ chúng.”
Có lẽ bởi vì góc độ và khoảng cách này nói chuyện không được thoải mái, Thời Lưu có chút bất an một cách khó hiểu: “Làm sao để… loại bỏ?”
“Rất dễ.”
Ma cúi xuống, đôi mắt sơn mài tối lại: “Ta hút đám linh khí kia ra, luyện hóa loại bỏ tạp chất, sau đó đưa về cơ thể của ngươi, vậy là xong.”
Thời Lưu chậm rãi chớp mắt.
Nghe thì hình như rất đơn giản.
Nhưng sao càng lúc càng bất an vậy…
Chưa nghĩ xong.
Ma thả lỏng đai lưng của nàng.
Trong lòng của Thời Lưu cũng thả lỏng theo, thầm nghĩ rằng mình suy nghĩ nhiều rồi.
Nàng định lùi về sau nửa bước.
Nhưng ngay lúc này, trên đỉnh đầu lại vang lên giọng nói lạnh băng của ma.
“Ngẩng đầu.”
“——”
Thời Lưu vô thức nghe lời mà ngước lên.
Thiếu nữ bắt gặp một đôi mắt đang nhìn xuống mình, đôi mắt ấy đầy kiêu ngạo và ác ý cùng với dục niệm khó dò.
Sâu không thấy đáy.
“Mở miệng ra.”
Thời Lưu ngơ ngác: “?”
Ngón tay lành lạnh như ngọc nâng cằm nàng lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ vào dái tai mềm mại.
Ngọn nguồn ác diễm trong mắt của ma như hóa thành thật ——
“Mở, miệng, ra.”
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Ma【Phiên bản hồi tưởng lại quá khứ vô cùng bất ngờ】: Không được phép làm ta dao động.
Quả lựu nhỏ:?
Ma【Hai phút sau】: Há miệng, hôn hôn.
Quả lựu nhỏ:????
Gút chóp.
Người khác đi thi, hai người đi yêu đương..