Thẩm Trĩ Tử ngây người suốt nửa ngày mới chậm chạp phản ứng lại.
Ngay sau đó, hai mắt cô sáng bừng lên: “Trời, cậu giỏi thật đấy!”
Đối với chuyện khen người, cô trước giờ đều dốc toàn lực, vẻ mặt vui sướng giống như giây tiếp theo sẽ ôm người ta ném cao cao, “Tất cả đều là cậu gắp hả? Cậu gắp bao lâu vậy?”
“…”
Cậu không nói gì.
Nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng tới nhiệt tình lải nhải của Thẩm Trĩ Tử, “Tớ nghe nói, máy gắp thú bông của khu trò chơi có thể tính xác suất… Cậu gian lận sao? Chỉnh xác suất của máy thành 100%? Cậu giảo hoạt thật đó nha.”
“…Không.”
Bởi vì căn bản không cần thiết.
“A, tớ đã nói mà.” Thẩm Trĩ Tử rất biết hiểu lời, hưng phấn quơ quào đống gấu, “Từ lần đầu tiên gặp cậu tớ đã biết, Cận Dư Sinh nhất định là người vô cùng lợi hại, trước đây thầy Châu khen cậu cái gì cũng biết, tớ còn không tin. Nhưng bây giờ tớ lại thấy, thầy không hề nói quá chút nào, những chuyện cậu làm được so với thầy nói còn nhiều hơn.”
Cận Dư Sinh im lặng nửa ngày, rối rắm do dự một chút.
Rốt cuộc vẫn quyết định nói thật với cô: “Tôi có chìa khóa, có thể mở tủ.”
“…”
Thẩm Trĩ Tử ở trong lòng thầm tát miệng mình cái bộp.
Biểu cảm trên mặt thoắt cái cứng đờ, cô làm như không có chuyện gì mà nói lảng sang chuyện khác: “Nhưng, sao cậu lại đột nhiên nhớ ra mà tặng tớ cái này?”
Cô cúi đầu nhìn, một ổ gấu Pooh mang những biểu cảm khác nhau, con nào con nấy đều duỗi cánh tay ngắn ngủn đòi ôm, lông mềm mại, đôi mắt đen nhỏ sáng ngời.
Lần đầu tiên trong đời nhận được nhiều gấu bông như vậy, mà con nào cũng đáng yêu y như cậu ấy…
Thẩm Trĩ Tử vui sướng muốn lăn lộn trên đất.
Cận Dư Sinh im lặng.
Bởi vì hôm đó nhìn thấy cô đứng trước tủ đựng gấu rất lâu… nhưng lại không gắp được con nào.
Cậu đoán, có thể cô muốn đám gấu này, hoặc là một con trong số đó.
Nhưng cậu không biết cô muốn con nào.
Cho nên dứt khoát lấy cả đám cho cô.
Hai người im lặng hai giây, cậu ngập ngừng, chậm rãi nói: “Tôi nghĩ, cậu muốn chúng nó.”
Khu trò chơi ồn ào huyên náo, thiếu niên rũ mắt nhìn cô, ánh mắt trầm mặc mà nghiêm túc.
Hô hấp Thẩm Trĩ Tử thoáng ngưng lại.
Mặt đỏ bừng lên.
***
Thẩm Trĩ Tử về đến nhà, ba Thẩm còn chưa tan tầm.
Thẩm Trạm đang ngồi trên sopha chơi ipad, nghe tiếng thì liếc mắt nhìn cô: “Không phải em qua nhà thầy lấy quà à, sao đi lâu thế?”
Bởi vì thuận đường còn đi hẹn hò…
Thẩm Trĩ Tử sướng rơn.
Tuy hôm nay có chút tiếc nuối, không thể cùng Cận Dư Sinh ăn trưa.
Nhưng khi cô ngồi trước quầy phục vụ, cậu ấy cũng không có ngăn lại. Chín bỏ làm mười, hôm nay cũng coi như một buổi hẹn hò rồi.
Cô vô cùng mãn nguyện.
Dù sao trước ngày hôm nay, cậu ấy còn không cho cô lại gần trong phạm vi một mét.
Miệng khẽ ngâm nga đem quà của Châu Hữu Hằng đặt lên bàn trà trong phòng khách, Thẩm Trĩ Tử làm ngơ ông anh họ thiểu năng, tính đi thẳng lên lầu.
Thẩm Trạm tinh mắt,vừa nhìn túi đồ to đùng trong tay cô là biết ngay cô đi đâu: “Chậc, em dọn sạch cả khu trò chơi rồi à?”
Nhanh tay lẹ mắt, cậu thò tay vào kẹp ra một con.
Là con gấu đang mỉm cười, lông tóc chỉnh tề, khuôn mặt cười một đường kéo thẳng tới vành tai.
“Khá đáng yêu đó chứ.” Thẩm Trạm cười, “Nhiều như vậy, cho anh một con đi?”
“Tránh ra!” Thẩm Trĩ Tử đánh tay cậu cái bộp, cướp Pooh về: “Đừng động vào gấu của em!”
“…”
Cần thiết phải phản ứng mạnh vậy không.
Xoa xoa bàn tay bị cô đập, Thẩm Trạm vô tội chớp chớp mắt, chợt nhớ ra cái gì: “Phải rồi, ban nãy có người gọi điện tới, nói tìm thím.”
“Anh thấy lạ ghê, đã là thời đại nào rồi, ai còn gọi điện thoại cố định nữa?” Cậu ta lầm bầm, “Em thành thật khai ra cho anh, có phải nhà em có quan hệ gì với thành phần tàn dư của xã hội phong kiến không?”
Thẩm Trĩ Tử nghẹn họng: “Anh câm miệng, là thầy Châu.”
Người duy nhất gọi tới điện thoại cố định của nhà cô.
“…”
“Chắc cũng không có chuyện gì lớn, để em gửi tin cho mẹ, kêu bà gọi lại.” Thẩm Trĩ Tử ngồi xuống sopha, sopha mềm lõm vào một khối, “Thầy Châu có sở thích này, anh đừng nói ông như vậy… í đệch!”
Thẩm Trạm ngó đầu qua hỏi: “Sao đấy?”
“Có điểm thi rồi.”
Nơi học bá tập trung, thành tích chính là đại sự hàng đầu đối với mỗi người.
Vì vậy lớp trưởng vừa lấy được bảng thành tích của đợt thi giữa kì liền ngay lập tức gửi lên nhóm lớp.
Phòng giáo vụ vẫn chưa chỉnh lý xong thông tin của khóa, không cho gửi file, lớp trưởng đành gửi một tấm ảnh thật lớn. Cả khóa có hơn hai nghìn học sinh, ảnh bảng thành tích sau khi phóng to thì điểm thi cách ở giữa, phải kéo trái kéo phải xem.
Thẩm Trĩ Tử nghĩ thầm, bắt đầu tìm từ giữa, tìm về phía trên.
… Kết quả nhìn chằm chằm vào một đống số liệu suốt mười phút đồng hồ, từ xếp thứ 1000 toàn khóa cho tới xếp thứ 200, vẫn không tìm thấy tên Cận Dư Sinh.
“Cậu thấy thành tích của Cận Dư Sinh chưa?” Càng nhìn số càng mệt tim, cô nhịn không được gửi tin nhắn thoại qua hỏi Thịnh Nhiễm, “Mắt tớ bắt đầu hoa lên rồi, còn tìm nữa sẽ mù mất.”
Thịnh Nhiễm kinh ngạc: “Cậu tìm thành tích của cậu ta làm gì?”
“Không thấy thành tích thì làm sao an ủi cậu ấy?” Vừa nói khỏi miệng, Thẩm Trĩ Tử chợt nhớ ra cái gì, hai mắt phát sáng, “Này, đợi đã, cậu nói đúng, thực ra không biết thành tích cũng không sao cả.”
“…” Cô còn chưa kịp nói gì.
“Cho dù không biết điểm thi của cậu ấy, tớ vẫn có thể an ủi mà.” Thẩm Trĩ Tử chợt phấn chấn lên, “Sau hôm thi tiếng anh tớ đã soạn sẵn bản thảo, còn làm cả bản đồ tư duy… Cậu thấy tớ đi từ ba điểm này chia ra có được không? Thứ nhất Minh Lý rất nhiều học bá, bị đẩy xuống dưới cũng rất bình thường; Vả lại cậu ấy mới chuyển tới, có khả năng không quen với phong cách ra đề của giáo viên Minh Lý; Còn nữa, lần này thi giữa kỳ tới quá nhanh, có thể cậu ấy không đủ thời gian ôn tập…”
Cô tự lải nhải một mình, nói nhiều y như đang ở một buổi diễn thuyết rầm rộ chưa từng thấy.
Thịnh Nhiễm kiên nhẫn im lặng một hồi, cuối cùng nhịn không nổi nữa: “… Vì sao phải an ủi cậu ta?”
Thẩm Trĩ Tử rối rắm nhéo tai gấu, lông mày nhíu thành một đoàn: “Thẩm Trạm nói với tớ, Cận Dư Sinh không làm bài thi nghe tiếng Anh, hơn nữa còn nộp bài trước giờ.”
“…”
“Nhưng tớ nghĩ, cậu ấy có thể xin vào Minh Lý, thành tích học tập chắc cũng không tồi… Cho nên tớ đoán, có thể lần này cậu ấy thi không tốt lắm.” Rũ mắt nghĩ, cô cũng sắp bị chính mình làm cho cảm động rồi, “Haiz, đúng ta buồn thúi ruột thay cho cậu ấy.”
“…”
“Ngay cả số điện thoại cậu ấy cũng không muốn cho tớ, thi xong, tớ còn nghĩ cách để an ủi lại… cảm động trời xanh, tớ đúng là người tốt lấy đức báo oán.” Cô cắn môi, “Nhưng mà, tớ thực sự rất sợ cậu ấy buồn.”
“…”
“Không biết cậu ấy có khóc không… Đợi chút, trời ơi, ngộ nhỡ cậu ấy khóc thì phải làm sao?” Thẩm Trĩ Tử càng nói càng thái quá, “Vậy, vậy chắc tớ nên khóc cùng cậu ấy nhỉ?”
Trời ạ.
Thịnh Nhiễm không nghe nổi nữa: “Cậu ta đứng đầu toàn khối.”
Thẩm Trĩ Tử: “…”
Nụ cười trên mặt đột ngột vụt tắt.
“Cậu nói lại lần nữa?” Cô không tin, “Cậu ta đứng thứ mấy toàn khối?”
“Đứng đầu toàn khối! Cậu tỉnh táo lại đi!” Thịnh Nhiễm cắt ảnh gửi qua, hận không thể cách màn hình nhét cả tấm hình vào mắt cô, “Ban nãy tớ còn đang thấy lạ, nổi bật như thế, sao lại tìm không thấy? Cái tên đầu tiên chính là cậu ta, cậu rốt cuộc bị cái gì che mắt thế!”
“…”
Thẩm Trĩ Tử thầm tát mình một bạt tai.
Cô căn bản không hề nghĩ tới chuyện tìm từ trên xuống.
Minh Lý nhiều học bá như vậy, những người tổng điểm trên 200 gần như luôn giữ vững vị trí.
Ai cmn còn có thể trong tình huống thiếu mất 30 điểm bài thi nghe mà vẫn đứng đầu toàn khối… Lọt vào top 50 cũng đã khó lắm rồi có biết không!
Cô im lặng nửa ngày, bi phẫn cùng cực: “Cậu có số điện thoại của cậu ta không?”
“Làm gì?”
“Tớ phải gọi cho cậu ta, mắng một trận.”
“…”
Ngữ khí Thẩm Trĩ Tử phẳng lặng mà bi thương: “Cậu ta lừa gạt tình cảm của tớ, lãng phí sơ đồ tư duy của tớ.”
“…”
Thịnh Nhiễm rụp một tiếng cúp điện thoại.
Thần kinh.
***
Không đòi được số điện thoại, Thẩm Trĩ Tử ưu thương trùng trùng.
Cả khối có tổng cộng hai mươi lớp, lần này tổng thành tích lớp cô hơi tụt hạng so với lần thi trước. Lão Trần tranh thủ cuối tuần lập một cuộc bỏ phiếu trong nhóm lớp, hỏi mọi người có muốn lập tổ học tập 1v1 như các lớp khác hay không.
Thẩm Trĩ Tử là người đầu tiên không đồng ý.
Nghĩ cũng không nghĩ, điên cuồng ấn phản đối.
Thành tích của cô ở trường cũng coi như ổn, hàng năm đều qua lại trong top 100-200, nhưng tuyệt đối không kém tới độ bị thủ khoa toàn khóa 1 kèm 1.
Nhưng, nếu vậy…
Lỡ như lão Trần nghĩ không thông, thật sự lập tổ học tập, khả năng lớn Cận Dư Sinh sẽ bị phân cho người khác.
Thẩm Trĩ Tử rầu muốn chết.
Nếu cố ý thi điểm thấp, sẽ tỏ ra là cô rất ngu dốt.
Cận Dư Sinh chắc chắn không thích thứ ngu dốt.
Vậy cô phải làm sao!
Haiz——Thẩm Trĩ Tử bưng mặt thở dài, quả nhiên vận mệnh vô thường, tạo hóa trêu ngươi.
Mỗi đôi tình nhân định sẵn trong đời đều giống như cá chiên qua chảo dầu, bị bàn tay vô tình của thượng đế vầy tới vầy lui, vầy tới vầy lui…
Giây tiếp theo, cô liền bị ngón tay mảnh dài chọt mặt.
Thấy con gái âu sầu thở ngắn than dài, ba Thẩm buồn cười nói: “Còn trẻ thì đừng có lúc nào cũng thở dài. Chuyện ba vừa mới nói, con nghĩ sao?”
Thẩm Trĩ Tử mờ mịt chớp chớp mắt: “Chuyện gì ạ?”
“Là thế này, tóm gọn trong một câu thôi, chính là…” Ba Thẩm cũng không tức giận, hiền từ lặp lại một lần, “Mẹ con muốn đón một cậu bé, về nhà mình ở một thời gian.”
Thẩm Trĩ Tử thập phần cảnh giác: “Bao lâu ạ?”
“Ừm… một hai năm.”
“Điên rồi sao!” Thẩm Trĩ Tử hết hồn, “Nhà chúng ta không phải cái khách sạn!”
Khóe môi ba Thẩm cong lên, nhìn mẹ Thẩm nhún vai: “Thấy chưa, anh đã bảo nó sẽ không đồng ý đâu.”
Giọng nói tràn đầy đắc ý.
Mẹ Thẩm do dự chốc lát, có ý thử thương lượng với con gái: “Vậy… Nếu thời gian ngắn một chút thì sao? Một năm?”
“Một Thẩm Trạm còn chưa đủ sao!” Thẩm Trĩ Tử bi phẫn muốn chết, “Nhà chúng ta ngay cả chó cũng là con đực, giờ lại thêm một tên con trai nữa đến ở! Ba mẹ không lo con cũng bị nuôi thành con trai luôn à!”
Thẩm Trạm nhỏ giọng lầm bầm: “Anh thấy giờ em đã là… áu!”
Thẩm Trĩ Tử đá chân cậu.
“Vả lại… ban nãy ba nói gì?” Cô không dám tưởng tượng, “Cậu bé…cậu bé? Loại trẻ nít căn bản không có cách nào tiến hành giao lưu, máy tính tr@n trụi không được lắp đặt hệ thống diệt virus?”
Ba Thẩm sờ cằm suy tư.
Ông có nói vậy sao?
… Bỏ đi. Dù sao trong mắt ông, đàn ông, thiếu niên và cậu bé, cũng chẳng có gì khác nhau.
Tất cả sinh vật giống đực, ông đều không thích.
Thẩm Trĩ Tử lặng lẽ buồn rầu: “Tóm lại, nếu đón thêm người nữa về nhà, con sẽ ở trọ trong trường.”
Trận mưa giông mấy ngày trước không chỉ bổ đôi một cái cây, mà còn bổ vỡ luôn hai ngọn đèn đường của khu kí túc.
Mấy ngày nay, hễ các nữ sinh về tới kí túc xá sợ tối, liền kêu bạn trai đưa tới tận dưới lầu. Mỗi ngày cô đi ngang qua kí túc xá, từ xa lại trông thấy đôi tiểu tình nhân lưu luyến không rời trong bóng tối hiếm hoi.
… Nhìn tới mức cô cũng muốn vào ở kí túc.
Mẹ Thẩm hết cách, không tiếp tục cưỡng cầu: “Vậy được rồi.”
“Có điều, nếu con trai của bạn em đã tới Minh Lý.” Ba Thẩm an ủi bà, “Chúng ta làm chủ, mời cậu ta đến ăn bữa cơm cũng là chuyện nên làm.”
Ông nghĩ một chút: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, em thấy ngày mai thế nào?”