“HI, người đẹp.” William – người thừa kế tập đoàn Phú Phong mặc một bộ âu phục cách tân thoải mái, nhìn Kỷ Uyển cong môi cười.
“Sao anh lại đến đây?” Kỷ Uyển cười đứng lên cùng trao một cái hôn chào hỏi, sau đó giới thiệu anh với Trương Bắc Trạch và Ngô Lôi.
“Xin chào.”
“Xin chào.”
Trương Bắc Trạch bắt tay với Will, ánh mắt giao nhau, 2 người đều rất có thâm ý.
Ngô Lôi đương nhiên biết anh ta là thiếu gia tập đoàn Phú Phong một trong ba công ty đứng đầu về đầu tư bất động sản và phát triển địa ốc, lúc chào hỏi cũng rất nhiệt tình.
Kỷ Uyển vốn dĩ vui vì sự ghé thăm bất ngờ của bạn bè, nhưng lập tức nhớ đến điều kiện của ba, ánh mắt có chút lo lắng nhìn Trương Bắc Trạch và Will.
Lúc này ánh mắt của mọi người trong đoàn phim đều tập trung vào hành động của Will, Kỷ Uyển sợ làm phiền đến mọi người nên tỏ ý muốn cùng anh ra ngoài nói chuyện.
“Em vẫn chưa ăn cơm sao? Vừa hay, anh đưa em ra ngoài ăn.”
Will cười kéo lấy tay cô, dắt cô đi ra ngoài, nhưng đột nhiên có người ngăn lại, anh ta quay đầu nhìn thì thấy Trương Bắc Trạch túm chặt lấy cánh tay Kỷ Uyển.
Ánh mắt 2 người giao nhau, có chút lửa lóe lên.
“Xin lỗi, Kỷ Uyển lát nữa còn có việc.” Bàn tay Trương Bắc Trạch trượt xuống eo cô, thuận thế kéo cô thoát khỏi “ma chưởng’’.
“Tôi so với công việc càng quan trọng hơn.” Will nhướng mày.
Kỷ Uyên cảm giác không khí có chút sai sai, sợ Will cũng nghe ba nói gì đó rồi làm trò trước mặt Trương Bắc Trạch liền nói: “Cảm ơn anh đến đây thăm em, em cùng anh đi ăn cơm.” Dù sao cô cũng đang định tìm anh ta.
Trương Bắc Trạch nhăn mày nhìn cô.
Kỷ Uyển quay đầu lại, tặng anh một nụ cười không có gì khác thường: “Em đi ăn đồ ngon, anh cố gắng làm việc nhé.”
Sau khi 2 người đi, nhân viên đều ngồi tám chuyện riêng với nhau, Ngô Lôi cố ý nói: “Anh Bắc Trạch, bọn họ quang minh chính đại như vậy, xem ra tin đồn là thật có phải không? Đại tiểu thư của VK và đại thiếu gia của Phú Phong, quả nhiên môn đăng hộ đối.”
Trương Bắc Trạch âm trầm nhìn theo hướng 2 người rời đi, không nói gì.
Hôm nay quay phim kết thúc cũng sớm, tính ra chỉ hơn 9h. Vốn dĩ Trương Bắc Trạch nên rất vui vì có thể cùng Kỷ Uyển về sớm một chút để âu yếm triền miên, nhưng chợt nhớ ra Kỷ Uyển đi dự tiệc sinh nhật bà nội của Will.
Anh cược là báo ngày mai nhất định sẽ có tin đồn của cô và Will.
Sự chiếm hữu kêu gào, trong lòng anhcó chút lửa giận không biết trút ở đâu.
“Bắc Trạch!” Lúc này Lý Nhất Hy từ phía sau đi đến, đập mạnh anh một cái: “Nghĩ gì mà đứng bất động vậy?”
Trương Bắc Trạch lúc này mới lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười nói: “Không có gì.”
Lý Nhất Hy cười cười, nhìn chiếc đồng hồ được tặng từ nhà tài trợ nói: “Cũng không còn sớm nữa, chi bằng chúng ta tìm nơi uống một ly đi, lâu rồi chúng ta chưa nói chuyện với nhau đấy.”
“Tôi còn có……” Trương Bắc Trạch vốn định từ chối, dừng một lát lại đổi ý nói: “Được, đi thôi.”
Quán rượu Kim Hà là một quán rất nổi tiếng, rất nhiều nhân vật trong giới giải trí đều đến đây vui chơi, cho nên Lý Nhất Hy đi vào cũng không gây chú ý lắm, nhưng từ khi Trương Bắc Trạch đi vào thì mọi ánh mắt đều tập trung vào anh. Cũng không trách bọn họ phản ứng như vậy, Trương Bắc Trạch về cơ bản là cách biệt với cuộc sống về đêm, hơn nữa anh và những người trong giới giải trí chỉ khi có công việc mới giao tiếp với nhau, cho nên trong mắt giới giải trí, anh cũng là một minh tinh thần bí. Lúc này nhìn thấy anh xuất hiện trong bar, khó tránh khỏi kinh ngạc. Đợi bọn họ tìm được vị trí ngồi xuống thì số người bàn tán đã rất nhiều. Đa số đều là muốn lôi kéo làm quên với Trương Bắc Trạch, Lý Nhất Hy cũng trở thành khách mà thôi.
Khó khăn lắm mới kết thúc, Trương Bắc Trạch có ý xin lỗi với Lý Nhất Hy đang ở khu vực biểu diễn, Lý Nhất Hy sảng khoái cười nói: “Cậu không thường xuyên xuất hiện, đây cũng là điều khó tránh khỏi, lúc trước, lần đầu tiên tôi đến đây cũng như vậy.” Nói xong hắn đứng lên, định đến quầy lấy rượu thì Trương Bắc Trạch ấn hắn xuống: “Mới uống rất nhiều rồi, tôi uống không nổi nữa.”
“Anh em, chúng ta vẫn chưa bắt đầu uống, phải uống một lượt nữa, vừa uống vừa nói chuyện.”
Trương Bắc Trạch nói: “Gọi bồi bàn đến.”
“Bọn họ quá chậm…”
“Vậy gọi tiểu Phương đi, 2 ly Whisky không thêm đá.”
Tiểu Phương lanh lợi đứng lên, Lý Nhất Hy nói: “Cậu cũng lấy một ly.”
“Cảm ơn anh Lý, em lái xe không thể uống.”
“Vậy thì đứng nhìn nhé.”
Tiểu Phương rất nhanh đã đem 2 về nhưng không nhìn thấy Trương Bắc Trạch đâu.
“Cậu ấy đi vệ sinh.”
“À, anh Lý, của anh đây.”
“Cảm ơn nhiều. “
Tiểu Phương để ly của Trương Bắc Trạch xuống chỗ anh ngồi rồi ngồi xuống.
“Tiểu Phương, mau nhìn lên sân khấu, cô gái xinh đẹp đó có dáng người đẹp nhất ở đây đấy.”
“Cô nào, cô nào? “Tiểu Phương liền nhìn theo.
“Ở giữa đó, nhìn thấy chưa, đồi núi chập chùng.”
“Nhìn thấy rồi……”Tiểu Phương nhìn không chớp mắt..
“Lát nữa giới thiệu cho cậu. “
“Thật sao?” Tiểu Phương quay đầu, mang theo ánh mắt sùng bái, “Anh Lý, nếu thành thì anh lại cha mẹ sinh ra em lần nữa đấy.”
“Haha, quá khoa trương rồi đấy. “
Tiểu Phương lại quay đầu nhìn, dường như muốn nhân cơ hội có quý nhân ở đây hưởng chút diễm ngộ: “Anh Lý, anh xem, bên kia có phải là Hà Thy Diễm không? Diễn “cô gái ngày tận thế” đó?”
Lý Nhất Hy quay đầu nhìn liền quay lại nói: “Tiểu tử cậu thật tinh mắt đây!”
Trương Bắc Trạch vừa quay về liền hỏi: “Tinh mắt cái gì?”
Lý NHất Hy cười nói: “Mắt nhìn mỹ nữ đấy.”
Tiểu Phương ngại ngùng gãi đầu.
Hai người uống rượu, nói chuyện trên trời dưới đất.
Kỷ Uyển gọi đến nói cô đã rời khỏi bữa tiệc, hỏi anh ở đâu. Trương Bắc Trạch bảo cô về nhà trước rồi mình sẽ về ngay.
Cúp điện thoại, Lý Nhất Hy liền hỏi: “Ở nhà có người chờ có khác, chẳng giống người cô đơn như tôi.”
Trương Bắc Trạch cười hai tiếng, uống cạn một ly với Lý Nhất Hy, sau đó đi tạm biệt với những người chào hỏi lúc nãy mới cùng Tiểu Phương và Lý Nhất Hy ra khỏi quán rượu.
Chỉ là lúc xuống bãi đậu xe 2 thì có 2 cảnh sát đi đến: “Trương Bắc Trạch, có người báo anh dùng chất cấm ở nơi công cộng, mời anh đi một chuyến.”
Mặt Trương Bắc Trạch không biểu cảm, giống như không có phản ứng với việc đã từng xảy ra.
“Í? Nhất định có hiểu lầm!” Tiểu Phương liền nói.
“Các anh cũng bị nghi ngờ, mời theo chúng tôi.”
Một người mặc thường phục muốn bắt Lý Nhất Hy, bị anh ta hất ra, “Đừng đụng vào tôi!” Sau đó chửi tục một câu.
“Mời phối hợp điều tra.” Bời vì Lý Nhất Hy đang là ngôi sao nổi tiếng, cảnh sát còn có chút khách sáo khi nói chuyện. Lý Nhất Hy lại chửi tục mấy câu, mới không tình nguyện lên xe.
Lúc Kỷ Uyển nhận được điện thoại của luật sư, thì tim muốn nhảy ra ngoài, cô vừa về đến nhà, quần áo cũng chưa kịp thay liền cùng luật sư đi đến đồn cảnh sát.
“Kỷ tiểu thư, xin đừng lo lắng, Trương tiên sinh nói không sao, bảo cô yên tâm.”
Kỷ Uyển gật đầu, nhưng 2 tay lo lắng nắm chặt trên đùi, không có cách nào không lo lắng được.
Sao lại xảy ra chuyện giống như vậy chứ? Chuyện xảy ra năm đó giống như ác mộng, lẽ nào lại giẫm phải lần nữa sao? Không, sẽ không sao đâu.
Đến cục cảnh sát, bên ngoài có rất nhiều phóng viên không biết từ đâu nghe được tin tức, sự bất an của Kỷ Uyển tăng lên, rõ ràng kết quả vẫn chưa có, sao những người này lại biết được?
Qua một lát, quản lý của Lý Nhất Hy và giám đốc bộ phận tuyên truyền cũng tới, bọn họ nhìn thấy Kỷ Uyển thì đi qua chào hỏi.
“Lý Nhất Hy có dùng chất cấm không?” Kỷ Uyển trực tiếp hỏi.
“Không, không có, đại tiểu thư.” Quản lý vội nói.
Kỷ Uyên gọi cho chị Lưu bảo chị ấy chuẩn bị chu đáo, bên này luật sư đi vào nói chuyện, nửa tiếng sau vẫn chưa ra.
Kỷ Uyển cứng còng mà ngồi ở đó không nhúc nhích
“Kỷ tiểu thư!” Tiếp theo là một loạt tiếng bước chân vội vã, luật sự đi đến trước mặt cô cười nói: “Xin yên tâm, nước tiểu của Trương tiên sinh và Phương tiên sinh đã thông qua, bọn họ không dùng chất cấm!”
Kỷ Uyển vừa nghe liền thở ra một hơi, cả người thả lỏng ngồi xuống.
Lúc này luật sư bên VK cũng đi ra, anh lắc đầu nhìn giám đốc và quản lý.
“Cái gì! Có phải nhầm lẫn gì không? Nhất Hy sao lại chơi thuốc!”
Kỷ Uyển nghe nói cũng nhăn mày lại.
Không lâu sau Trương Bắc Trạch và Tiểu Phương đi ra, Kỷ Uyển lúc này không quản được nhiều như vậy, mang giày cao gót chạy ôm chầm lấy Trương Bắc Trạch: “Dọa chết em rồi.”
“Để em lo lắng rồi.” Trương Bắc Trạch ôm chặt lấy cô, hôn lên trán cô.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Hai người bị ai hãm hại vậy?” Kỷ Uyển ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trương Bắc Trạch cúi người nói nhỏ vào tai cô vài câu.
Kỷ Uyển nghe xong sắc mặt thay đổi, quay đầu nói to với người của VK: “Không cần quan tâm đến Lý Nhất Hy, để anh ta tự sinh tự diệt!”