Khi Lý Kỳ Thù loạng choạng ngồi trên xe ngựa, còn có chút hoảng hốt.
Chính mình, vậy mà xuất kinh rồi?
Hoàng thành to lớn cái gì cũng có, tuổi thơ nàng là trải qua ở Khánh Châu gần Tây Bắc, Khánh Châu tự mình có hương vị riêng, sơn mạch rộng lớn vô ngần, đất đai bát ngát, người ở đó rất nhiệt tình, nàng yêu thích tất cả của nơi đó. Nhưng từ khi phụ thân xưng đế, vẫn chưa từng ra khỏi thành Trường An, dù sao nơi này cái gì cũng có, căn bản không cần thiết phải tự mình ra ngoài làm gì.
Nhưng phong cảnh tươi đẹp dọc đường nói cho nàng biết, không, không giống nhau.
Không giống với một đường mang theo thấp thỏm đi lên Phùng Liễu Sơn đời trước, lần này, tuy rằng phía trước không biết, nhưng trong lòng nàng vẫn tràn đầy ung dung.
Lý Kỳ Thù vén rèm nhìn ra bên ngoài khẽ cười, trong miệng nỉ non: “Nếu không phải ta động tác nhanh, Lữ huynh không biết đã đi bao xa rồi.”
Nhớ đến ngày hôm đó đến tư trạch tìm hắn, vừa hay đụng phải Ưng Quý đang hoang mang hoảng loạn ra ngoài, nhờ cái miệng nhanh nhảu của hắn, nàng vừa hỏi hắn muốn làm gì, hắn liền lộ hết hành tung của Thế tử gia nhà mình chuẩn bị sau này ra.
Nàng cứ như vậy đuổi tới rồi.
Liền nói bản thân muốn ra ngoài đi dạo, phụ thân mẫu thân cũng không cưỡng ép chính mình. Chỉ là… Lý Kỳ Thù nhìn thiếu niên mặc sức dâng trào phía trước, đệ đệ đang quơ roi ngựa rong ruổi trên đường.
Tiểu tử này cứng rắn muốn theo chính mình. Nói trong kinh không có gì hay để chơi đùa.
Nàng không có cách nào không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
**
Lữ Yên Hàn đến huyện nhỏ của thợ thủ công, nơi này hẻo lánh, cách Tây vực rất gần, thuộc khu vực không ai quản lý. Nhưng lại tự hình thành một hệ thống xã hội, long xà hỗn tạp, loại người gì cũng có.
Điều này cũng có nghĩa là… Nếu một người chết đối với những người không hề có giao lưu ở xung quanh, có lẽ không ai biết.
Ngoại trừ thợ thủ công ghi là ở nơi này, hắn còn dùng tấm chân dung Lưu Vô Vấn cho kia, dọc đường điều tra nghe ngón, đúng thật là làm cho mấy người nhận ra bức họa này, mà nơi hắn biến mất… Chính là gần ngay huyện Kim Thủy.
Lữ Yên Hàn nhìn bảng hiệu treo nghiêng lệch trên đòn, hai bên có người canh gác, nhìn như phân tán, nhưng sau khi thủ vệ phân biệt mới được đi vào, hắn núp trong bóng tối, đứng hồi lâu, đến khi hiểu được thủ vệ hai canh giờ thay quân một lần mới rời khỏi.
Nơi này ngày đêm không ngừng, ban ngày có náo nhiệt của ban ngày, ban đêm có phong cảnh của ban đêm.
Thậm chí, buổi tối càng thâm sâu hơn ban ngày.
Ban đêm là thiên hạ của chợ đêm, các loại buôn lậu vật, đồ vật nói không rõ lai lịch đều có thể tìm thấy quy tụ, tranh mua đấu giá đều có thể kích thích khát vọng và tinh thần mạo hiểm từng trong xương cốt và huyết dịch sôi trào của mọi người.
Mà phàm là người tham gia chợ đêm, đều sẽ thống nhất phân phát mặt nạ, một là bằng chứng vào cửa, hai là… Tự nhiên là không muốn để người nhận ra.
Lữ Yên Hàn đã sớm làm xong một thân phận.
“Tần nhị gia, bên này xin mời, bên này xin mời, ngài từ xa đến chỗ này, thật sự là làm cho chúng tôi nơi này rồng đến nhà tôm.” Người bên cạnh nhìn có vẻ là một chưởng quỹ đứng thẳng ung dung ở một bên, rõ ràng trong miệng là nịnh nọt, nhưng không may mảy cảm giác thấp kém hơn một bậc.
Có điều xác thực cũng không cần khúm núm, dù sao Kim Thủy huyện có thể xây dựng ở nơi này, không thiết được mạng lưới liên lạc rối ren của Tây Vực là Ly triều, mức độ phức tạp có thể so được với đảng phái tranh giành trong triều, ai cũng không dễ dàng đắc tội.
“Đa tạ quản sự.” Lữ Yên Hàn mang theo ý cười, một bộ văn nhã, đây là biểu tình thường thấy bên ngoài của Tần Tông Trưởng.
“Lại nói sao bây giờ ngài lại tự mình đến nơi này? Không phải thường ngày cũng cho người đưa đến Tần phủ sao?” Quản sự hơi hơi nghi hoặc.
Đôi mắt Lữ Yên Hàn hơi híp lại, nụ cười trên mặt sâu hơn: “Phụ thân đại thọ, làm nhi tử đương nhiên phải cố gắng chọn ít thứ, không tự mình đến nơi này xem sao có thể yên tâm.” Bên cạnh hắn tỏa ra khí chất ôn hòa, thu lại hết tất cả những sắc sảo thường ngày không còn hình bóng.
Quản sự suy nghĩ một chút quả thực nên đến, cũng không hỏi nhiều, dù sao các loại chứng thực của Tần nhị gia đều ở tay, câu trả lời vừa rồi cũng không có gì sơ suất.
“Tần nhị gia quả thực hiếu thuận.”
“Không dám không dám, vậy ta tùy ý đi dạo một chút, ngài không cần phải bắt chuyện với ta.”
Quản sự cũng không cố gắng đi bên cạnh Lữ Yên Hàn, lui xuống.
Đấu giá nửa tháng một lần còn chưa bắt đầu, hôm nay Lữ Yên Hàn chỉ đến xem qua một chút, nhân tiện quen biết người. Dù sao tra người ở Kim Thủy huyện cũng không dễ dàng gì.
Đợi đến ban đêm, trở lại tiểu viện thuê, Lữ Yên Hàn thoát khỏi một thân ngụy trang, khôi phục lại lạnh lùng thường ngày.
Tần nhị gia này xác thực là người có tồn tại, chỉ có điều, hắn cáo ốm bên ngoài nhiều năm, ai cũng không biết tuổi tác hắn bao nhiêu, dung mạo như thế nào, thân phận khá là thần bí.
Nhưng thật ra, người này từ lâu đã ốm chết.
Chỉ là Tần gia lão đại không muốn nhắc đến chuyện thương tâm này, miễn cho phụ thân già yếu nghe được thương tâm quá độ. Quan trọng hơn là khi đệ đệ còn sống cũng không muốn làm chuyện này truyền ra ngoài, vì thế cũng là ngày ngày che giấu.
Người bên ngoài chỉ biết là Tần nhị gia ở nhà dưỡng bệnh, lâu dần thành một người thần bí.
Nghĩ đến đây, Lữ Yên Hàn lấy một vò rượu, rót hai chén, hai chén đều vung trên đất, tế tự tổ tiên.
“Sư phụ, đây là rượu mạnh của Tây Vực, không biết người có thích hay không. Chỉ chớp mắt đã ba năm rồi.” Tiếp đó Lữ Yên Hàn không nói tiếp, hắn vốn không phải là người nhiều lời đa cảm, cha mẹ bên trên chưa từng quản hắn, một bộ tính tình lạnh nhạt, người thân cận bên cạnh cũng chỉ được mấy người.
“Ngày mai ta xem nơi này còn có rượu ngon gì, mỗi loại mua hai vò, một vò cho người.” Một vò khác, mang về cho Công chúa.
Gió xuyên qua khe cửa sổ thổi vào, tắt nến, như là đang thúc giục Lữ Yên Hàn nhanh chóng đi ngủ.
Từ năm tuổi đến mười tuổi, luôn có một người như vậy ở phía sau dạy hắn, không phải phụ thân, lại hơn hẳn phụ thân.
Một ngày làm sư cả đời làm cha, trong trái tim Lữ Yên Hàn, đây mới là trưởng bối mà hắn kính trọng.
“Vậy, đồ nhi ngủ.” Hắn khẽ nói.
Ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng, Lữ Yên Hàn đã thức dậy.
Lại không nghĩ rằng, vừa mở cửa liền thấy…
“…..” Hắn nói không lên lời, một là vì bốn phía quá mức ồn ào, sợ có tai mắt. Hai là, hắn quá kinh ngạc.
Đột nhiên, hắn lại nhìn thấy một thiếu niên quỷ mã phía sau, ra khỏi kinh trực tiếp buộc đuôi ngựa cao, sau khi đi ra từ lưng của tỷ tỷ mình thì mang theo một tia nghi hoặc, sau đó dần thành khuôn mặt tươi cười.
Lý Ngoan cảm thấy, người tỷ phu này lớn lên cũng không tệ lắm, đẹp hơn nhiều so với tên ma ốm kia.
“Trước tiến vào đây đi.” Lữ Yên Hàn ngẩn người, mở cửa.
Tia khói nóng mờ mịt của chén trà, xuyên qua tạo sa, mang theo hương thơm xông vào mũi Lý Kỳ Thù, hương thơm trong veo.
“Ừ, tuy rằng Trường An cũng có, nhưng không thơm ngọt bằng nơi này, ta liền mua về một chút, nếm thử… Còn thích không?” Lữ Yên Hàn làm như vô ý hỏi câu này, chén trà trong tay còn thỉnh thoảng vuốt vuốt cánh hoa trên tách trà.
Lý Kỳ Thù uống một ngụm, tinh tế thưởng thức một chút: “Rất —“
“Uống ngon!” Lý Ngoan ở một bên giành nói, cố gắng quét điểm hảo cảm trước mặt Lữ Yên Hàn.
Nhất định phải bắt lấy tỷ phu này! Nhìn đẹp trai lại còn có tiền, là ứng cử viên rất tốt!
Lý Kỳ Thù thấy dáng vẻ ấy của đệ đệ, mím môi cười, rơi vào ánh mắt lạnh lùng của Lữ Yên Hàn, lại là phong cảnh khác, khóe mắt bởi vì tùy ý cười, hơi nhếch lên, bên trong dịu dàng thường ngày nhiều thêm mấy phần ngạo ý, như nụ hoa mẫu đan sắp nở, làm ngươi không khỏi nghĩ đến một khắc khi nó nở rộ sẽ là tư thế như thế nào.
Lý Ngoan nhìn Lữ Yên Hàn một chút, lại nhìn tỷ tỷ của chính mình một chút, cảm thấy giữa hai người… Tuyệt đối có vấn đề!
“Có điều, huynh cũng không hỏi tại sao chúng ta lại đến chỗ này sao?” Lý Kỳ Thù buông chén trà xuống, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm về phía Lữ Yên Hàn.
Lần này, Lữ Yên Hàn không trốn, nhìn về phía Lữ Yên Hàn dịu dàng nói: “Nếu đến rồi, liền ở đây thăm thú cẩn thận, chờ một hồi lại về Trường An.”
Hắn biết Lý Kỳ Thù thật sự muốn hỏi cái gì chỉ là bị vướng Lý Ngoan ở đây.
Lúc đi hắn cũng đã nghĩ đến, rốt cuộc có cần nói với Công chúa một tiếng không, nhưng vẫn không nói gì. Huyện Kim Thủy cất giấu không biết bao nhiêu nguy hiểm, những thứ không biết đều là đáng sợ, hắn không hy vọng lôi kéo Lý Kỳ Thù kéo vào trong đó.
Nhưng ngay cả chính hắn cũng không để mắt đến, trong lúc vô ý hắn lại để Ưng Quý đi truyền tin cho Tần gia.
Theo bản năng, hắn là hy vọng Công chúa đến.
“Được, ở chỗ này thăm thú cẩn thận, phiền phức Lữ huynh rồi.” Lý Kỳ Thù ôn hòa nhã nhặn nói.
Nàng vốn là rất tức giận, rõ ràng chính mình lần trước đã nói.
Mạng của mình, dựa vào chính nàng đi tranh giành.
Nhưng Lữ Yên Hàn vẫn khư khư cố chấp một mình khởi hành như cũ, nếu không phải Ưng Quý nhanh miệng nói với mình, còn không biết hắn ở nơi đó làm gì.
Nhưng sau khi nhìn thấy Lữ Yên Hàn, như là khinh khí cầu bị đâm thủng, tức giận thoáng chốc tiêu ta.
Thôi đi thôi đi, sao nàng có thể tức giận với Lữ Yên Hàn được chứ? Quá làm khó chính mình rồi.
“Không cần đa tạ, hai người, hẳn là không tìm được nơi ở đi. Không bằng ở lại đây.” Trong giọng nói Lữ Yên Hàn không có chút thay đổi nào, nhưng nắm tay sau lưng lại bộc lộ sự căng thẳng của hắn.
“Được!” Lý Ngoan không hề nghĩ ngợi đáp ứng.
Lý Kỳ Thù vốn định đến xem Lữ Yên Hàn một chút liền đi tìm khách sạn hoặc một tiểu viện ở lại, mày hơi nhướng lên, trong mắt mang theo ý vị không rõ nhìn về phía Lữ Yên Hàn, mịch ly cầm lấy trong tay cũng buông xuống.
Cũng không có ngượng ngùng: “Được.”
Nàng nghe thấy trái tim của mình đang nói: Được. Vì thế không muốn do dự nữa, cố kỵ lễ nghi đại gia khuê tú cái gì. Đời này rất ngắn, tại sao không tùy tâm mà đi chứ?
Nắm đấm nắm chặt của Lữ Yên hàn thả lỏng ra, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Hắn là không thích cười, hoặc có lẽ là thích cười, mỗi lần trước mặt Lý Kỳ Thù, đều không nhịn được sự vui vẻ trong lòng.
“Bắt đầu từ hôm nay, ra ngoài liền giả trang làm huynh muội đi.”
“Ừ, đại ca.”
“Đại ca, đại tỷ!” Lý Ngoan vui cười hô lên.
Lữ Yên Hàn đột nhiên cảm thấy, có một tia không đúng. Đại ca, đại tỷ, giống như là….
Hắn vội vã nhấc bước, giúp đỡ xe ngựa bên ngoài chuyển hành lý, sau đó dặn dò người sắp xếp phòng ở cho hai tỷ đệ.
Ưng Quý ở phía sau không biết đợi bao lâu, rốt cuộc đợi được Thế tử gia đi ra.
Nở nụ cười gọi một tiếng: “Gia, ta làm khá lắm đi!”
Lữ Yên Hàn không lên tiếng, liếc mắt nhìn hắn, sau đó làm khẩu hình miệng: “Không tội.” Hắn biết, trong lòng mình chính là vui vẻ. Cũng không muốn trách Ưng Quý lắm lời.
Đại khái từ lúc hắn để Ưng Quý lại kinh thành cũng đã nghĩ đến cái này đi.
“Khà khà ~~~” Sờ sờ đầu, Ưng Quý vỗ vỗ vai huynh trưởng mình, một bộ dương dương tự đắc.
Tòa nhà vốn có chút lạnh lẽo, đợi đến khi tất cả người Lý Kỳ Thù vào liền náo nhiệt lên, thật sự có bầu không khí đã sống lâu ở đây.
Như là một nhà, náo nhiệt, ấm áp hòa thuận.
Sau đó lại khai báo một số chuyện, đoàn người mới ngủ.
Cây đa trong viện, cũng có thể nhìn ra chủ nhân của viện này giàu có thể nào, nguyên cấy ghép cây từ phía nam xuống đây đã hao tốn rất nhiều sức người vật lực, hơn nữa nuôi sống, tiền thật bạc thật tiêu hao trong đó có thể tưởng tượng được.
Một căn phòng có bức tường treo đầy các loại loan đao hình thù quái dị, châm dài, tiểu đao….
“Gần đây lại có ai thuê trạch viện này?”
“Tần nhị gia.”
“Nha? Tên ma ốm kia?” Âm điệu của người nói chuyện bỗng nhiên chuyển cao, có chút chói tai, cũng lộ ra chúy uy nghiêm đáng sợ.