Trạng thái bất thường này của Hicks và Yuli lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Chuyện liên quan đến người thừa kế của gia tộc Kolan, Cente cũng chỉ có thể đứng lên, đi tới trước mặt Hicks: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hicks vừa nhìn thấy Cente lập tức điên cuồng muốn chạy trốn, kêu to: “Không, tôi không muốn chết……”
Cente khiếp sợ, vội vàng lùi ra sau.
“Bệ hạ cẩn thận.” Tên đội trưởng nhanh chóng đứng che trước Cente, vô tội nói: “Lúc thuộc hạ nhìn thấy ngài ấy, ngài ấy cũng đã thành như vậy rồi.”
Cente cau mày, trưởng nam gia tộc Kolan vào hoàng cung tham gia tiệc sinh nhật lại bị điên, ông hoàn toàn không thể giải thích rõ với công tước Kolan.
Lần trước, hai người bởi vì liên hôn mà rất không thoải mái, công tước Kolan dưới sự tức giận xin ốm không đi làm, coi là vậy đi. Tiệc sinh nhật lần này là Charlotte tự mình tới tận nơi đưa thiệp mời, công tước Kolan không chỉ không gặp mặt, còn không cho phu nhân của ông ta đến tham gia.
Cuối cùng, chỉ có trưởng nam và thứ nam đại diện tham gia.
Cente vẫn luôn muốn nối lại tình xưa, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, chẳng phải là sau này cả đời cũng không qua lại với nhau nữa sao?!
Cente đi đến trước mặt Yuli, nhìn omega đáng thương này, nhẹ giọng hỏi: “Yuli à, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì đi.” Ai ngờ Yuli vừa thấy ông lập tức run bần bật, nhắm chặt hai mắt mà khóc.
Trông như là đang sợ hãi tới cực điểm.
Cente sửng sốt một lát, hoàn toàn không hiểu bản thân ông đáng sợ chỗ nào. Ông nhìn tên đội trưởng, tên đội trưởng đành phải ngây thơ chớp mắt.
Cente đành phải nhẹ giọng hơn, hiền từ hơn: “Yuli đừng sợ, cứ việc nói ra, ta nhất định sẽ giúp cậu làm chủ.”
Yuli lại run hơn, nước mắt tuôn ra như thác lũ, mím chặt môi phát ra tiếng “hức” cố nén.
Hà Hoan thu tất cả những điều này vào trong mắt, cười nhìn về phía Charlotte.
Charlotte không giả vờ bình tĩnh được nữa, bà ta mở to mắt trừng Hà Hoan, môi mím chặt thành một hình cung, như thể sẽ phóng ra một mũi tên tẩm độc bất cứ lúc nào.
Hà Hoan thản nhiên nhìn lại.
Đột nhiên, ánh mắt Charlotte dời lên đỉnh đầu Hà Hoan, mà đang đứng sau Hà Hoan chính là Fitz.
Sự thù hận trong mắt Charlotte không giảm mà còn tăng lên, bà ta không bao giờ che giấu sự thù địch và tham vọng của mình, xé rách chiếc mặt nạ giả nhân giả nghĩa, lộ ra răng nanh sắc bén.
Dưới cái nhìn chăm chú của Hà Hoan và Fitz, Charlotte xoay người đi về phía Cente.
“Bệ hạ, trạng thái hiện tại của Hicks và Yuli trông không ổn lắm, em xin phép được dẫn bọn họ đi gặp bác sĩ trước.”
Cente nhìn hai anh em này chỉ cảm thấy sốt ruột, phất phất tay ý bảo cảnh vệ mang hai người đi, cũng trịnh trọng nói với Charlotte: “Mau đưa bọn họ đi trị liệu đi, hơn nữa nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, nếu không sẽ không thể cho công tước một lời giải thích. À đúng rồi, đừng để cho người khác nhìn thấy, chuyện này càng ít người biết càng tốt.”
“Vâng ạ, em đã biết.” Charlotte dẫn người đi ra ngoài.
Cảnh vệ mang theo Hicks và Yuli đi theo sau bà ta, chuẩn bị bước ra khỏi căn phòng.
Fitz đang muốn mở miệng ngăn cản, Charlotte vừa vặn quay đầu lại, lộ ra một nụ cười với Hà Hoan và Fitz, bộ dáng đắc thắng kia như một con công đang xoè đuôi, cực kì ngạo mạn.
Nhưng vào lúc này, một người ngoài ý muốn xuất hiện.
“Mẫu thân xin hãy dừng bước, phụ thân, tôi có việc muốn nói.”
Nụ cười đắc thắng của Charlotte còn chưa được một giây đã cứng đờ ở trên mặt, bà ta mở to hai mắt, không thể tin được vào giây phút cuối cùng này, mọi kế hoạch của bà ta đều bị con trai chặt đứt.
Myron đứng chắn ở cửa, hắn không cà lơ phất phơ như thường ngày, dáng vẻ rất nghiêm túc, làm hắn thoạt nhìn giống hệt Fitz.
Nhưng đây cũng không phải là điều khiến mọi người kinh ngạc, thứ thu hút tầm mắt của mọi người chính là cây súng đang được ngoắc vào ngón tay hắn, hình dạng độc đáo và vẻ ngoài tinh xảo kia, tất cả đều đang bày tỏ thân phận của nó —— Meteor!
Charlotte lảo đảo lui ra sau, hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thật này: “Myron, con, con……”
Myron lấy ra một chiếc khăn từ trong túi áo của mình, cẩn thận đặt Meteor lên trên; “Phụ thân, đây là hung khí ám sát, mà người sử dụng nó ——” ánh mắt hắn dần chuyển động, cuối cùng dừng lại ở trên người Hicks và Yuli.
Hicks vừa nhìn thấy Meteor, cảm xúc vốn đã bình tĩnh lập tức dâng lên, như một thùng xăng đột nhiên nổ mạnh, tiếng hét chói tai như sắp đâm thủng màng nhĩ của mọi người.
Yuli vẫn luôn nhắm mắt không chịu giao tiếp cuối cùng cũng mở mắt ra, cậu ta sợ hãi co rúm lại, tựa như đang nhìn thấy tử thần hoặc yêu quái: “Không, không……”
“Chuyện này là thế nào?!” Cente cuối cùng cũng biết bản thân bị lừa, ông thậm chí còn không biết phải diễn tả sự giận dữ của mình như thế nào. Khỏng thời gian gần đây thật đúng là tệ hại mà, từ khi ông lên nắm quyền đế quốc, chưa bao giờ bị vả mặt nhiều lần như năm nay.
Mặt ông sắp sưng lên rồi!
Charlotte chống tay vào tường, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Bệ hạ, mặc kệ thế nào cũng phải chữa trị cho bọn họ trước đã, hiện tại chúng ta cũng không rõ ràng mọi chuyện lắm, càng không thể chỉ vì hai câu nói của Myron mà kết tội bọn họ, như vậy cũng không dễ giải thích với công tước Kolan.”
Cente trừng bà ta: “Không dễ giải thích?! Ta lại rất muốn biết công tước Kolan sẽ giải thích như thế nào với ta. Thuê sát thủ mưu sát cháu trai ta, mưu sát không thành còn dám nổ súng ở Cung Đông Nặc! Ông ta muốn tạo phản đúng không?!”
“Bệ hạ! Hiện tại còn chưa rõ tình hình như thế nào, cho dù công tước Kolan muốn tạo phản, cũng không có khả năng để hai con trai tới làm!” Charlotte cố gắng khuyên nhủ.
“Phải không?” Myron đột nhiên nói: “Nếu như tôi có video ghi hình thì sao?”
“Con!” Charlotte dù thế nào cũng không thể ngờ rằng Myron sẽ quay lưng lại với bà ta, bà ta đột nhiên nhớ lại cái tát lên mặt Myron ở cầu thang, chẳng lẽ vì cái tát này mà hắn ghi hận trong lòng, muốn trả thù bà ta?!
Ánh mắt Myron dời khỏi Cente, nhìn về phía Charlotte: “Mẫu thân muốn nói cái gì sao?”
Charlotte há miệng thở dốc, cảm xúc kích động làm hai má bà ta đỏ lên, như bị người tát cho đỏ bừng, sưng lên cao: “Ở đây không phải việc của con, đừng náo loạn nữa, đi ra khỏi đây cho ta!”
Ánh mắt Cente đảo qua hai mẹ con, ông trầm mặt: “Không làm rõ ràng mọi chuyện, ai cũng không thể rời khỏi phòng này!”
Cổ họng Charlotte khô khốc lại, không thể nói được lời nào. Nhưng bà ta lập tức thay đổi khuôn mặt, nhìn Myron với ánh mắt cầu xin.
Myron cũng nhìn bà ta. Hai mẹ con như đứng ở hai cán cân, chỉ cần một trong hai người tăng thêm trọng lượng, người còn lại sẽ lập tức rơi xuống vực sâu vô tận.
“Người mưu sát Hà Hoan có phải là Hicks Kolan và Yuli Kolan hay không, không bằng đi xét nghiệm vân tay trước, điều tra video giám sát?” Fitz nói.
Cente chỉ vào tên đội trưởng: “Ông đi sắp xếp đi.”
Myron lại nói: “Vị trí theo dõi mà Hicks và Yuli đứng trước đó đã bị can thiệp, tôi đã ghi lại một bản riêng rồi.” Hắn giơ cổ tay lên, ấn mở quang não, video trực tiếp được chiếu giữa không trung, trong video hiện ra Hicks và Yuli đang trốn ở góc tường, lén lút thảo luận cái gì đó.
Hicks đột nhiên hét lên, muốn xông lên cướp lấy quang não của Myron, nhưng lại bị cảnh vệ ngăn lại.
Yuli càng khóc tuyệt vọng hơn.
Biểu hiện của hai người không khác gì đang thú nhận.
Nhưng mọi người đều không có tâm trạng quan tâm đến hai người bọn họ, ánh mắt hoàn toàn bị video hấp dẫn.
Trong video, Hicks và Yuli trốn ở góc tường thảo luận, tranh cãi, hoảng loạn, cho đến khi một hầu gái đột nhiên xuất hiện, sau đó trong tay Hicks xuất hiện một khẩu súng —— Meteor.
Thẳng đến khi Hicks dùng ngón trỏ bóp cò súng, viên đạn vụt ra, bí ẩn của vụ án này cuối cùng cũng bị vạch trần!
Video dần biến mất, phòng họp cũng lâm vào tĩnh lặng, bầu không khí cũng đông cứng đến mức khó thở.
Mà dẫn đến tất cả những điều này, đúng là Cente đang dần bước đến gần Charlotte.
Charlotte bị buộc phải lùi ra sau, chạm trúng ghế sô pha, loạng choạng ngã vào đó.
Cente nhìn người phụ nữ ông yêu hơn ba mươi năm, giữa mày đang lên một cảm giác mệt mỏi bất lực, tức giận tích tụ trong lòng cũng dần tiêu tan từng chút.
Trong một chớp mắt, Cente như già đi mấy chục tuổi.
“Tại sao Tia lại ở đó?” Cente cuối cùng cũng lên tiếng, giọng ông nghẹn ngào.
Tia, cũng chính là hầu gái đột nhiên xuất hiện trong video, bà còn có một thân phận khác chính là thư kí hàng năm phục vụ Charlotte.
Môi Charlotte run rẩy, không thể nói lời nào. Bà ta ngẩng mặt nhìn Cente, trong mắt chứa đầy sự kháng cự.
“Đương nhiên là nhờ có dì Tia giúp đỡ, tôi mới có thể có được video này.” Những lời này của Myron khiến tất cả mọi người kinh sợ.
Trên mặt Charlotte cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, bà ta khiếp sợ lại tràn đầy căm hận: “Tại sao! Tại sao Tia lại phản bội ta?!”
“Vậy phải hỏi tại sao năm đó ngài lại phản bội Hoàng Hậu Tade.” Myron không chút biểu cảm nói ra những lời này, sau đó nhìn về phía Fitz.
Dưới tình huống như vậy lại xuất hiện tên của Hoàng Hậu Tade, thật sự là có chút đột ngột, Fitz nhìn lại Myron, nhiều năm như vậy, hai anh em cuối cùng cũng có một lần nhìn nhau thật lâu.
Myron cười một tiếng, cười châm chọc mỉa mai. Từ khi sinh ra cho đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên anh trai nhìn thẳng vào hắn.
“Không có khả năng! Ta đối xử với bà ta tốt như vậy, sao bà ta có thể phản bội ta!” Charlotte hét lên và nắm tóc mình, đôi mắt mở to rực cháy ngọn lửa hận thù. Nhưng bà ta lại nhanh chóng chuyển dời lửa giận từ Tia sang Myron: “Tại sao mày lại phản bội tao! Mày là con trai tao, vậy mà lại mưu hại mẫu thân của mình, đáng lẽ ra tao không nên sinh ra mày!”
1
“Năm đó ngài phải sinh ra tôi, nếu không có tôi, ngài cũng không vào được hoàng cung.” Khoé môi Myron cong lên, nói châm chọc, nhưng biểu cảm của hắn lại rất chua xót.
1
Những lời này như đánh trúng chỗ đau của Charlotte, bà ta thậm chí còn không thèm quan tâm Cente đang đứng trước mặt, đứng dậy lao về phía Myron, lại bị Cente bắt được, đẩy ngã xuống sô pha.
“Tại sao em lại cấu kết với gia tộc Kolan để mưu sát Hà Hoan?! Chẳng lẽ chỉ vì muốn diệt trừ cậu ta, làm Yuli có thể kết hôn với Fitz?” Cente đã suy nghĩ toàn bộ vấn đề từ đầu đến cuối, cảm thấy đây là chân tướng. Đúng thật là hoang đường, thế mà lại vì một việc như vậy mà mưu sát một omega đang mang thai, hơn nữa còn làm điều đó trong hoàng cung.
Charlotte nghe vậy thì sửng sốt, sau đó sảng khoái trả lời: “Đúng vậy, chính là như vậy, em chỉ là muốn giúp đỡ Yuli đáng thương, thằng bé thật sự yêu……”
“Nói dối như vậy có ích lợi gì không?” Myron đột nhiên lên tiếng.
Trong lòng Charlotte chợt dâng lên dự cảm không tốt, bà ta luống cuống, vội vàng quát Myron: “Con đang nói nhảm cái gì vậy?!”
Myron cười với bà ta, nhưng nụ cười này lại tràn đầy bi thương và thất vọng: “Vừa rồi tôi đã khuyên bà, nhưng bà vẫn cố chấp, cái tát kia đã đoạn tuyệt ân 27 năm bà nuôi dưỡng tôi.”
Charlotte như nghĩ tới cái gì đó, cả người run lên: “Con, có ý gì?”
Myron lại đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan: “Từ nhỏ tôi đã rất tò mò một chuyện, rõ ràng không phải cùng một mẫu thân sinh ra, tôi lại lớn lên giống hệt Fitz.”
Myron nhìn chằm chằm vào Charlotte, chậm rãi nói: “Bà cảm thấy là vì sao”