Đã rất lâu không được nếm vị cay, không có từ nào để miêu tả tâm trạng La Phi lúc này. Vì thế mấy ngày liên tiếp sau đó, bữa sáng cay, bữa tối cay, trừ cơm và cháo bỏ riêng ớt, còn lại món gì có thể nêm cay La Phi đều không buông tha. Nếu không phải vì lượng ớt có hạn nên buộc phải dè sẻn, có lẽ y sẽ ăn cay mỗi bữa từ giờ đến sang năm.
Đối với loại gia vị này, mỗi người có một phản ứng khác nhau. Lạc Dũng và La Như đều rất kho/ái cảm giác cay nóng trong miệng, hai vợ chồng Hàn Húc cũng dành lời khen cho các món nêm cay. Nhưng Cảnh Dung và La Cát lại cho rằng thứ này cũng không đến mức gây nghiện như lời La Phi quảng cáo. Nói thế nào nhỉ, chính là nếu buộc phải ăn thì vẫn ăn được, nhưng không đến mức ăn miếng đầu sẽ thèm miếng sau, chỉ có thể coi là tạm được mà thôi.
La Phi bốc một vốc ớt khô, còn lại đem đi cất trữ. Y đã lên kế hoạch đâu vào đó rồi, sắp tới nếu không thể trồng được cây ớt, y phải để dành đến Tết mới được ăn, y phải tiết kiệm hết sức, còn vốc ớt cuối cùng này, y sẽ làm món cá hấp cay!
“Nếu em vẫn thèm thì mấy hôm nữa tôi lên trấn hỏi thăm Thạch đại ca, hỏi xem liệu chúng ta có thể mua một ít chỗ bạn anh ta không.” Tịch Yến Thanh đang làm cá, La Phi thèm ăn cá cay nhưng mấy hôm nay hắn đều bận không có thời gian đi bắt cá. Cũng may sáng nay trời đẹp, hắn và Lạc Dũng ra sông đánh được vài con khá to, lúc này hắn đang mổ một con cá nặng gần hai cân.
“Haizzz em dùng dao vụng lắm, sợ không thái lát mỏng được.” La Phi có chút lo lắng: “Đến lúc đó làm nát cả con cá thì sao?” Dù sao mỗi năm cũng chỉ được ăn một bữa này, nếu làm hỏng y sẽ tiếc đứt ruột mất.
“Cùng lắm thì bắt thêm vài con khác, làm gì có ai giỏi ngay từ đầu.” Tịch Yến Thanh nói: “Tôi thấy quan trọng nhất vẫn là nêm nếm gia vị, em nấu vừa miệng thì cá dày hay mỏng cũng không ảnh hưởng.”
“Ừm.” La Phi gật đầu sau đó phát hiện Tiểu Hổ cũng đang nhìn con cá trên tay cha Tịch: “Sao nào? Con cũng thèm à?”
“Ẹ…” Tiểu Hổ phát ra âm thanh nghi vấn, giọng nói tràn đầy hơi sữa đáng yêu muốn xỉu.
“Hửm? Tiểu Hổ?” La Phi có chút kinh ngạc: “Con biết nói tiếng sao Hỏa rồi sao?”
“Tiếng sao Hỏa là thế nào?” Tịch Yến Thanh lộ ra vẻ mặt hoang mang.
“Chính là cái kiểu nó tự nói tự hiểu, người lớn thì bó tay ấy. Đứa nhỏ nào cũng trải qua giai đoạn bi bô tập nói mà, nói ngọng líu ngọng lô chẳng ai hiểu gì hết.” La Phi giải thích: “Tiểu Hổ, nào nào, con nói thêm hai câu cho cha nghe.”
Lần này Tiểu Hổ im lặng.
La Phi cũng không quá rõ khoảng bao nhiêu tháng tuổi thì đứa trẻ sẽ biết tiếng sao Hỏa, nhưng y nhớ rõ sẽ có một khoảng thời gian như vậy. Y từng trông cu cháu nhà chị họ khi nó đang tuổi tập nói, thoạt nhìn có vẻ nó đang nói chuyện với người ta, nhưng kỳ thực chẳng ai hiểu nó nói gì.
Tịch Yến Thanh ngắm con trai trong chốc lát, hắn cảm thấy càng lớn Tiểu Hổ càng có nét giống hắn. Mà mỗi khi ánh mắt nó chạm vào ánh mắt hắn, trái tim hắn bất giác mềm nhũn.
Có lẽ trong thời kì mang thai La Phi được tẩm bổ rất tốt, nên sinh ra Tiểu Hổ chẳng những bụ bẫm hơn hẳn những đứa trẻ khác mà còn cực kì hay ăn chóng lớn. Lúc này bọn họ ôm Tiểu Hổ nặng trĩu cánh tay. La Phi hoài nghi với tốc độ trưởng thành này, có lẽ sang năm y sẽ chẳng thể bế con được nữa.
Tịch Yến Thanh mổ cá xong xuôi thì rửa sạch chân tay, thay bộ quần áo mới: “Nào, để tôi bế con một lát.”
Tiểu Hổ cũng không kén chọn, cha hay phụ thân đều được, miễn là được bế trên tay.
Đúng vậy, hiện tại nó bắt đầu không thích phải nằm một chỗ. Nó thích được bế bồng đi qua đi lại. Trừ những lúc ngủ say, còn lại nó đều sẽ khóc quấy mỗi khi bị đặt nằm xuống giường.
La Phi vẫn một mực cho rằng Tiểu Hổ chưa thể nhìn xa, nhưng hiện tại đôi mắt của nó đã linh động hơn rất nhiều so với lúc mới lọt lòng. Mỗi khi tỉnh ngủ được cha bế trên tay đi quanh nhà nó đều mở to đôi mắt nhìn cái này ngó cái kia.
Tịch Yến Thanh và La Phi đều rất thích đôi mắt của Tiểu Hổ, ánh mắt nó rất có hồn, con ngươi đen láy và long lanh như hai hòn bi khiến ai nhìn thấy cũng ngạc nhiên.
“Tiểu Hổ, con nhìn xem cái gì đây?” Tịch Yến Thanh huơ huơ cái trống bỏi: “Nào, cười một cái ba ba xem nào.”
“Còn ba ba với bốn bốn cái gì? Anh cẩn thận lúc con bắt đầu biết nói sẽ gọi anh là “ba ba” đấy.” La Phi cảm thấy cách xưng hô này không phù hợp với thời cổ đại.
“Vốn nên gọi là “ba ba” mà, đến lúc đó nếu có ai hỏi tôi sẽ nói đó là tên cúng cơm của tôi.” Tịch Yến Thanh mà giở trò thì ai cũng phải ngả nón: “Để tôi xem trừ Tiểu Hổ ra còn ai dám gọi tên cúng cơm của tôi? Bọn họ dám gọi thì tôi dám thưa.”
“Phì, sao anh khôn thế hả?” La Phi phục chồng sát đất. Y thái cá thành các lát mỏng sau đó nêm nếm món canh cá cay theo tổ tiên mách bảo. Bếp còn chưa sôi nhưng nước miếng đã tuôn ừng ực. Nghĩ tới hương vị cơm nóng chan nước cá cay, thật sự là! Linh hồn ảnh đế Tiểu La cũng hưng phấn đến nỗi phải nhảy tăng gô!
Một chữ thôi: Phê!
Cũng thực trùng hợp, số đậu La Phi ươm đã nảy mầm thành giá, lúc này có thể thu hoạch để ăn nhúng cùng canh cá. Còn có mấy chiếc mộc nhĩ rừng Tịch Yến Thanh hái về trong chuyến lên núi lần trước, ngâm nở rồi thái sợi thả vào canh, hương vị này không bút pháp nào có thể miêu tả! Mà điều khiến La Phi hoan hỉ nhất chính là, một nồi cá khổng lồ này chỉ thuộc về y và Tịch Yến Thanh!
Cảnh Dung không thích ăn cay, cho nên mấy hôm nay y không thường xuyên cọ cơm La Phi. Mà Lạc Dũng tuy rất thích nhưng lại không dám ăn, bởi vì hắn thượng hỏa! Vốn dĩ hắn vẫn kiềm chế tốt nhưng chỉ vì một lần ăn cay mà vỡ đê, đêm nào cũng phải trùm chăn tự giải quyết.
Vì thế, lấy cớ không nỡ để Cảnh Dung ăn cơm một mình ở nhà, Lạc Dũng cũng từ chối các bữa cơm của La Phi. Chỉ dám thỉnh thoảng nhờ Tịch Yến Thanh mang vài chiếc bánh bao và bánh bột mì sang.
Dưa chuột cũng đã vào độ thu hoạch, La Phi ướp muối rồi cắt lát mỏng, trộn thêm chút dầu vừng làm món nộm ăn kèm. Mỗi khi gói bánh bao cho Lạc Dũng y đều không quên bỏ thêm một gói nộm dưa chuột cho hắn.
Tịch Yến Thanh ăn rất nhiều canh cá cay, lúc này mồ hôi đọng lấm tấm trên trán hắn: “Để tôi bế Tiểu Hổ đi cùng một vòng.”
La Phi vừa rửa bát vừa nói: “Ừm anh đi đi.” Một lát sau khi Tịch Yến Thanh chuẩn bị ra khỏi cửa, La Phi lại hô to: “Thanh ca! Chờ em với! Em cũng muốn đi dạo cho tiêu cơm.”
Tịch Yến Thanh lại vòng ngược vào nhà, chờ La Phi rửa xong bát và cất chỗ canh cá còn thừa. Sau đó một nhà ba người cùng ra ngoài đi dạo.
Ba con Đậu cũng thừa dịp La Phi mở cổng mà xông ra trước, sau đó vẫy đuôi rối rít đi theo chân chủ nhân.
Lúc này mặt trời còn chưa lặn hẳn nhưng thời tiết đã bớt oi bức, không còn nắng gắt như buổi trưa. La Phi cầm giỏ thức ăn từ tay Tịch Yến Thanh, một tay còn lại phe phẩy chiếc quạt hương bồ, nhẹ nhàng quạt mát cho chồng con bên cạnh.
Tịch Yến Thanh bế Tiểu Hổ, thỉnh thoảng lại vuốt nhẹ sau gáy một cách trìu mến.
Tần Quế Chi đứng đầu ngõ hóng mát chợt nhìn thấy một nhà ba người này, nói không ghen tị là giả dối. Hơn nữa không chỉ ghen tị, trong lòng mụ còn có chút hối hận. Nếu lúc trước mụ không phản đối cho con trai rước La Phi về, có lẽ lúc này, người được bế đứa bé bụ bẫm kia sẽ là mụ! Sẽ không đến nỗi như bây giờ, không một nàng dâu, không một mụn cháu, thậm chí đứa con trai ruột cũng xa cách như người dưng.
Tiểu Hổ kháu khỉnh đến mức ai cũng thích, vừa đầy tháng nhưng khuôn mặt nó tròn phúng phính, chân tay bụ bẫm, vẻ mặt đầy phúc khí, người gặp người mến.
La Phi và Tịch Yến Thanh tới trước cửa nhà Hàn Dương, Mộc Linh đang đưa Tráng Tráng ra ngoài chơi. Mới gặp Tiểu Hổ vài lần khi còn quấn tã, lúc này Mộc Linh nhịn không được mà chìa tay đòi bế tên nhóc mập này.
Tịch Yến Thanh đưa Tiểu Hổ sang tay Mộc Linh: “Tẩu tử, Hàn Dương đâu?”
“Tám phần là sang nhà mới của đệ rồi.” Mộc Linh nói: “Mấy hôm trước nhà ta đóng đồ còn thừa ít gỗ vụn, nghe nói đệ định đóng chuồng gà mới nên cha Tráng Tráng mang sang đó, dùng được bao nhiêu thì dùng.”
“Vậy quả là Hàn Dương huynh đã giúp chúng ta một đại ân.” Chuồng gà kia… Tịch Yến Thanh nghĩ vắt óc mấy hôm nay vẫn thấy nan giải. Đàn gà của hắn cộng với đàn gà của Lạc Dũng, tổng lại hơn ba trăm con, cần một nơi đủ lớn để quây nhốt. Ban đầu hắn không nghĩ tới việc đóng chuồng nhiều tầng, cứ đóng như quây hàng rào thành một cái chuồng khổng lồ. Sau đó hắn mới nhận ra làm như vậy rất tốn diện tích và khó quản lý, vì thế hắn quyết định đóng một cái chuồng nhiều tầng. Như vậy ban ngày có thể thả gà trong sân kiếm ăn, khi mặt trời lặn thì nhốt chúng vào các tầng chuồng.
Lần ấy Tịch Yến Thanh chỉ ngẫu nhiên nói chuyện phiếm trước mặt Hàn Dương, không ngờ anh ta lại để ý chi tiết này.
Điều này chứng tỏ Hàn Dương là một người bạn chân thành hiếm có.
Tịch Yến Thanh và La Phi đều cảm thấy người dân nơi này ai cũng chất phác và nhiệt tình, xứng đáng để bọn họ kết giao lâu dài.
Mộc Linh bế Tiểu Hổ được một lát, nhóc con bắt đầu quấy, cái miệng chu ra chực khóc. Mộc Linh đành trả đứa nhỏ về cho lo: “Xem ra nó không theo người lạ, ôm lâu đến vậy mà vẫn chưa quen.”
La Phi vỗ về con trai: “Chúng ta đi trước nhé, tẩu tử có thời gian đưa Tráng Tráng sang chơi.”
Hàn Dương khuân những cọc gỗ thô dài như cánh tay được buộc chặt thành một bó sang nhà Tịch Yến Thanh, thả xuống sân viện sau đó nhìn căn nhà đang xây của Lạc Dũng ở bên kia.
“Đã chọn được ngày chưa?” Anh ta hỏi Lạc Dũng.
“Chọn được rồi.” Lạc Dũng vừa nghe tới chuyện này thì có chút ngượng ngùng: “Mười sáu tháng tám.” La gia muốn Tam Bảo ở nhà ăn thêm một cái Tết Trung thu.
“Ồ, vậy quả là ngày đẹp rồi.”
“Ừm. Ngày đẹp đã có rồi, nhưng chọn ngày xong mới cảm thấy thời gian trôi qua thực lâu.” Lạc Dũng nghĩ đến việc phải chờ hơn hai tháng nữa thì càng thêm nóng lòng. Gần đây hắn thường xuyên mơ thấy La Như, cũng may hắn và Cảnh Dung chia buồng ngủ, nếu không hắn sẽ bị Cảnh Dung cười đến thối mũi: “Ây, Tịch ca tới rồi kìa.”
“Nói chuyện gì mà náo nhiệt thế?” Tịch Yến Thanh cười hỏi.
“Chuyện đại hôn của Lạc Dũng ấy mà.” Hàn Dương nói: “Sao gia đình ba người các ngươi lại tới đây giờ này?”
“Mang ít đồ ăn sang.” Tịch Yến Thanh nói xong thì thấy Cảnh Dung bước từ ngoài cổng vào, có vẻ y vừa đi chăn dê trở về, thoạt nhìn bộ dạng thất thểu và chán nản, Tịch Yến Thanh bèn gọi: “Cảnh Dung?”
Cái tên này, trong viện nhiều người như vậy mà không thèm để ý tới ai, cũng không biết đang miên man suy nghĩ chuyện gì, chẳng hề tập trung vào đàn dê.
Lạc Dũng thấy Cảnh Dung như người mất hồn, thậm chí Tịch Yến Thanh gọi cũng không thưa thì hơi ngạc nhiên, hắn hô to: “Cảnh Dung, đang nghĩ gì đấy?”
Lúc này Cảnh Dung mới lấy lại tinh thần: “Hả?”
Tịch Yến Thanh nhíu mày: “Hả cái gì mà hả?”
Họ Cảnh này, y có gì đó không ổn!