Nghe được lời nói của Kiệt Sâm, Ai Đức Mễ Tư không khỏi cười khổ, hắn là linh dược sư làm sao không biết một Kim Thánh Quả cửu giai cùng một bình linh dược tề kim hệ cửu giai, giữa hai bên cách nhau một trời một vực.
– Được rồi Ai Đức Mễ Tư, đừng lề mề được không, ngươi có thấy phiền không chứ, Kiệt Sâm bảo ngươi thu nhận thì thu đi, thật là dây dưa!
Ở bên cạnh Tạp Tắc Nỗ Tư không nhịn được trong miệng ồn ào kêu lên.
– Được!
Ai Đức Mễ Tư cắn răng thu hồi bình linh dược Lưu Kim Tuế Nguyệt sau đó nghiêm túc lên tiếng nói:
– Kiệt Sâm, về sau có việc gì cần ngươi cứ việc nói, Ai Đức Mễ Tư ta nếu có một chút nhíu mày sẽ không xứng làm một gã linh dược sư!
– Ha ha, như vậy mới được chứ!
Tạp Tắc Nỗ Tư nở nụ cười.
– Tốt rồi, Kiệt Sâm vừa mới vượt qua pháp tắc dược kiếp, các ngươi cho hắn nghỉ ngơi một chút đi.
Lam Nguyệt Cổ Sâm lên tiếng nói.
Kiệt Sâm gật đầu trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, khôi phục lại thương thế trong người.
– Ta…
Nhìn thấy Kiệt Sâm ngồi khoanh chân chữa trị vết thương, Ai Đức Mễ Tư cầm linh dược tề trong tay do dự nói.
– Tốt rồi, Ai Đức Mễ Tư, ngươi mau uống đi, nếu còn không tấn cấp tới thánh linh sư cửu giai xem ta làm sao thu thập ngươi!
Tạp Tắc Nỗ Tư bĩu môi nói.
– Tạp Tắc Nỗ Tư, nếu như ta thật sự tấn cấp thánh linh sư cửu giai, chỉ có ta thu thập ngươi rồi!
Ai Đức Mễ Tư cười nói.
– Ách…
Tạp Tắc Nỗ Tư trợn tròn mắt.
– Ha ha…
Tất cả mọi người cười ha hả.
Lúc này Ai Đức Mễ Tư cầm bình Lưu Kim Tuế Nguyệt bay vút sang một bên Kim Chi Đảo, uống vào bắt đầu hấp thu, mà nhóm người Lam Nguyệt Cổ Sâm tiếp tục lưu lại chờ đợi Kiệt Sâm.
Nhờ vào công hiệu trị liệu siêu cường của Mộc Linh Châu, cùng hắc sắc lực lượng cổ quái phụ trợ chữa trị, ước chừng một lát sau thương thế trên người Kiệt Sâm đã khỏi hẳn.
– Ai Đức Mễ Tư đã đi uống vào Lưu Kim Tuế Nguyệt đi? Với thực lực bát giai đỉnh phong của hắn, muốn hoàn toàn hấp thu Lưu Kim Tuế Nguyệt năng lượng cùng kim hệ pháp tắc bên trong dược tề cũng phải cần tới một tháng thời gian.
Ánh mắt Kiệt Sâm rơi lên trên người Tạp Tư Ốc Nhĩ:
– Tạp Tư Ốc Nhĩ, hiện tại ta giúp ngươi phối chế một bình thánh cấp linh dược tề băng hệ cửu giai, giúp ngươi tấn cấp thánh linh sư cửu giai!
– Giúp ta phối chế linh dược tề thánh cấp băng hệ cửu giai?
Cho dù nhìn thấy được chuyện của Ai Đức Mễ Tư trong nội tâm Tạp Tư Ốc Nhĩ đã sớm có chuẩn bị, nhưng đợi tới khi Kiệt Sâm nói ra trong nội tâm Tạp Tư Ốc Nhĩ vẫn tràn đầy vui mừng.
– Tốt rồi, chúng ta đến Thủy Chi Đảo thôi!
Kiệt Sâm lên tiếng, sau đó hướng Thủy Chi Đảo bay vút đi, giúp Tạp Tư Ốc Nhĩ phối chế thánh cấp linh dược tề cửu giai.
Trong ánh mắt chờ đợi của nhóm người Lam Nguyệt Cổ Sâm, Kiệt Sâm lại lần nữa lộ ra tạo nghệ linh dược học siêu cường, tài liệu băng hệ lấy từ Tạp Tư Ốc Nhĩ không ngừng bị Kiệt Sâm phân giải, sau đó dung nhập vào bên trong.
Hồi lâu sau…
– Oanh long long…
Khí tức băng hệ kinh thiên xuất hiện bên trong thiên địa, từng đạo băng hệ pháp tắc ngưng tụ giữa thiên không, thiên kiếp pháp tắc lại hiện ra.
Mà Kiệt Sâm thêm một lần tiếp tục ngăn cản…
Tuy băng hệ pháp tắc có nguồn gốc với thủy hệ pháp tắc, nhưng dù sao cũng có khác biệt không nhỏ, lần này phương diện băng hệ pháp tắc Kiệt Sâm cũng không có bao nhiêu cảm ngộ, chỉ có thể nhờ vào thân thể cường đại của chính mình cùng cường độ linh hồn kinh người và linh châu phòng ngự mạnh bạo chịu đựng băng hệ đại đạo pháp tắc oanh kích.
Cứ như vậy sau khi vượt qua được thiên kiếp pháp tắc băng hệ, Kiệt Sâm đã gần như không còn hình người, toàn thân huyết nhục mơ hồ, nhưng trong quá trình độ kiếp Kiệt Sâm lại tiến hành rèn luyện thân thể thêm lần nữa, hơn nữa còn lĩnh ngộ được một ít băng hệ pháp tắc.
Lần này Kiệt Sâm phải hao phí mất ba canh giờ mới có thể trị hết tổn thương trên người.
– Chân Ny Tạp, kế tiếp ta tới giúp ngươi phối chế thánh cấp linh dược tề cửu giai quang hệ!
Lập tức mọi người lại bay về Quang Chi Đảo.
Ngay trong lúc Kiệt Sâm giúp mọi người phối chế thánh cấp linh dược tề cửu giai, giúp bọn họ đột phá cửu giai thánh cấp, đồng thời rèn luyện thân thể, tại Hỗn Loạn Lĩnh, Hỗn Loạn Thành, trong phủ đệ Khang Tư gia tộc.
Giờ phút này một nhóm người ngồi bên trong đại sảnh, trong đó ngồi ở trước nhất là Vi Ân cùng Lôi Nặc, tiếp theo là A Cơ Mễ Đức, Cam Đạo Phu, Lí Căn cùng Mã Lợi Á trưởng lão bọn họ.
– Choang…
Chén trà trong tay Lôi Nặc rơi xuống, nện nát bấy trên mặt đất, trong mắt mang theo vẻ khiếp sợ khó thể tin.
– Cái gì? Kiệt Sâm đã chết, Lạc Khố Ân, ngươi nói bậy gì thế…
Lôi Nặc bật dậy, vọt tới trước mặt Lạc Khố Ân nhấc hắn lên, trong đôi mắt tràn ngập vẻ phẫn nộ nhìn Lạc Khố Ân thét to.
Không chỉ là hắn, trong đại sảnh, nhóm người Vi Ân cùng A Cơ Mễ Đức tràn đầy vẻ giận dữ nhìn Lạc Khố Ân mới chạy đến từ Tái Luân đế quốc.
– Sư phụ…hắn hắn…thật đã chết rồi…
Ngay trung ương đại sảnh, Lạc Khố Ân bị Lôi Nặc túm chặt áo khóc đến đỏ mắt, nước mắt không ngừng tuôn tràn.
Nguyên lai không lâu khi trước, khi Linh Dược Sư Tháp Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ trọng thương quay trở lại Linh Dược Sư Tháp, tin tức toàn bộ các đệ tử thiên tài các thế lực lớn đại lục như Kiệt Sâm ở bên trong địa phương thí luyện bị cường giả của Linh Sư Tháp, Tội Ác Thành cùng Thần Phong đế quốc với Khai La đế quốc toàn diệt cũng đã hoàn toàn truyền ra trong cao tầng các thế lực lớn của toàn bộ đại lục.
Tin tức này lập tức làm toàn bộ các thế lực lớn trong đại lục rung chuyển kịch liệt, bởi vì lúc đó ngày chấm dứt thí luyện thiên tài cũng chỉ mới nửa tháng, nhưng từ sau khi cuộc thí luyện thiên tài bắt đầu toàn bộ các thế lực lớn đều không thu được chút tin tức nào, khi Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ truyền ra tin tức liền làm các thế lực lớn vô cùng tức giận.
Bất quá chuyện này hiện tại chỉ mới truyền bá trong phạm vi cao tầng các thế lực, một ít thế lực nhỏ trên đại lục tạm thời còn chưa hay biết, Hỗn Loạn Lĩnh tự nhiên cũng không cách nào biết được.
Nhưng Lạc Khố Ân là người của Tái Luân đế quốc, từ Cổ Lôi Tư gia tộc nhận được tin tức này, hắn cực kỳ bi thương muốn hôn mê, nhưng vẫn gắng gượng chạy tới Hỗn Loạn Lĩnh đem tin tức này báo với nhóm người Lôi Nặc.
– Ngươi còn nói bậy, với thực lực của sư phụ làm sao có thể xảy ra chuyện gì, sư phụ sẽ không có việc gì…
Nhìn thấy Lạc Khố Ân vẫn tiếp tục nói, A Cơ Mễ Đức phẫn nộ xông tới vỗ mạnh một chưởng vào người Lạc Khố Ân, đem Lạc Khố Ân hung hăng đánh văng ra ngoài.
– Khục khục…
Lạc Khố Ân không hề chống đỡ cứ nằm ở góc đại sảnh, trong miệng ho ra máu tươi nhưng trên mặt không hề có chút phẫn nộ hay oán hận, chỉ là nước mắt không ngừng tràn ra như một hài tử bất lực.
– Hỗn đản…
A Cơ Mễ Đức giận dữ quát to, còn định động thủ nhưng lại bị Lôi Nặc ngăn cản.
– Lạc Khố Ân, đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Vi Ân bật người dậy bước nhanh xướng, trong mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng lên tiếng hỏi.