– Lôi Nặc, ngươi chạy nhanh đi thôi!
Trong sân, Đế Lâm vội vã khuyên nhủ.
– Trốn?
Lôi Nặc bật cười lớn:
– Trốn không thoát rồi, cũng không tất yếu phải trốn, nên giải quyết thì cuối cùng vẫn phải giải quyết, hôm nay cứ kết thúc tại đây đi!
Lời vừa rơi xuống, Lôi Nặc phóng lên trời bay lên không trung.
– Lôi Nặc…
Đế Lâm hung hăng giậm mạnh chân, trong miệng thở dài một hơi, trong mắt hiện lên tia kiên định đi theo sau lưng Lôi Nặc mạnh mẽ phóng lên trời.
– Lôi Nặc, ngươi cũng ở đây, những người còn lại của Thác Đức gia tộc đâu? Đã trốn đến nơi nào, vì sao ta không cảm giác được thân ảnh của bọn hắn, không phải đã chạy trốn hết rồi chứ, ha ha…
Ánh mắt Áo Cổ Tư Đô lạnh lùng nhìn về phía Lôi Nặc.
– Lôi Nặc, còn nhớ rõ ta sao…
Ở bên cạnh, Lợi Phùng Tư lạnh băng nhìn qua Lôi Nặc.
– Ngươi là tiểu tạp chủng của Đức Khắc Lôi gia tộc?
Lôi Nặc cười lạnh.
– Ngươi…
Lợi Phùng Tư giận tím mặt, vừa định ra tay nhưng đột nhiên ngừng lại, trong mắt hiện lên vẻ âm lãnh như độc xà:
– Hừ, Lôi Nặc, năm đó ngươi cùng Kiệt Sâm giết cha ta, lần này ta phải tự mình lấy mạng của ngươi, còn có Vi Ân, hắn đang ở nơi nào? Chẳng lẽ đường đường đại danh đỉnh đỉnh Băng Đế lại như rùa đen rút đầu cũng bỏ trốn hay sao?
– Chư vị, nơi này là lãnh địa của Áo Lan Đa vương quốc, kính mời chư vị…
Đế Lâm vừa chạy tới liền lên tiếng, nhưng không đợi hắn kịp nói hết lời đã bị Hạo Đặc cắt ngang.
– Cút ngay cho ta, chuyện này không quan hệ tới Áo Lan Đa vương quốc các ngươi, ngoan ngoãn cút sang một bên có thể tha cho ngươi một mạng, nếu còn lải nhải có tin ta một chưởng đập chết ngươi lại đem Áo Lan Đa vương quốc cùng nhau tiêu diệt!
– Ngươi…
Sắc mặt Đế Lâm xanh mét lúc trắng lúc xanh nhưng không nói được nên lời.
Hắn là hoàng linh sư cao cấp, đặt trên đại lục tuy được xem như cao thủ, ở chư quốc tây bắc đã được xếp vào hàng ngũ đệ nhất cao thủ, nhưng đối mặt đệ tử hạch tâm Linh Sư Tháp như Hạo Đặc, đối phương tuyệt đối một chưởng đủ giết chết hắn.
– Ngươi cái gì ngươi? Còn không lăn cho ta? Phế vật là phế vật, còn giả trang cao thủ!
Nhìn thấy Đế Lâm còn định nói chuyện, Hạo Đặc lại gầm lên, trên người dâng tràn sát cơ đáng sợ.
– Đế Lâm, ngươi lui ra, chuyện này không quan hệ tới ngươi!
Lôi Nặc lạnh lùng lên tiếng.
– Cái này…ai…
Ánh mắt Đế Lâm nhìn qua Lôi Nặc cùng đối phương, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, sau đó quay người bay xuống dưới.
Không phải hắn không muốn giúp Lôi Nặc, mà trong cuộc chiến đấu với thực lực của hắn căn bản không thể giúp được gì, chỉ sợ vừa ra tay đã lập tức bị giết chết, làm như vậy chỉ hi sinh vô vị mà thôi.
Hơn nữa sau lưng hắn còn Áo Lan Đa vương quốc, chọc giận đối phương chỉ sợ đối phương thật sự hủy diệt vương quốc, đến lúc đó hắn sẽ trở thành tội nhân.
– Lôi Nặc, nói đi, Vi Ân ở nơi nào? Năm đó hắn làm cho ta chật vật như thế, hôm nay Áo Cổ Tư Đô ta phải cho hắn biết rõ kết quả đắc tội ta!
Áo Cổ Tư Đô lạnh lùng lên tiếng.
– Các ngươi nói đủ chưa?
Lôi Nặc hỏi ngược lại.
– A?
Ba người Áo Cổ Tư Đô không khỏi giật mình, bọn hắn chợt phát hiện tuy bị ba người bao vây nhưng trên mặt Lôi Nặc không hề tỏ vẻ có chút sợ hãi, chỉ có gương mặt vô cùng bình tĩnh.
– Nói đã đủ rồi thì chết đi cho ta!
Lôi Nặc lạnh lùng quát lên, sau tích tắc hắn liền xuất thủ.
Một thanh kim sắc trường kiếm bỗng nhiên xuất hiện trong tay của hắn, sau đó nhắm ngay Hạo Đặc trực tiếp đâm tới.
– Oanh!
Linh lực đáng sợ ngập trời, trong lúc nhất thời linh lực sôi trào như sóng lớn ba đào, bao trùm khắp thiên không, từng đạo kim hệ linh lực ngưng tụ trực tiếp đâm xuyên qua không gian.
– Cái gì?
Trong miệng Hạo Đặc kinh hô một tiếng, hắn làm sao cũng không nghĩ đến bị ba đế linh sư vây khốn mà Lôi Nặc vẫn dám dẫn đầu ra tay, giờ khắc này Hạo Đặc vội vàng rút chiến đao trên người ngăn cản ngay trước mặt của mình.
– Oanh!
Tiếng nổ mạnh vang vọng trên bầu trời vương thành, kim hệ linh mang tung bay đầy trời, Hạo Đặc bị đánh văng ngược ra, khóe môi rỉ máu tươi cắn chặt răng, thần sắc có chút chật vật, trường bào trên người tổn hại không ít.
Vẻn vẹn một kích Lôi Nặc đã kích thương đệ tử hạch tâm của Linh Sư Tháp Hạo Đặc.
– Lôi Nặc, ngươi muốn chết!
Nhìn thấy một màn này Áo Cổ Tư Đô quát lớn, tay phải vung lên nhắm ngay Lôi Nặc oanh ra một quyền.
Áo Cổ Tư Đô oanh ra một quyền, toàn bộ thổ hệ linh lực trong thiên địa đều sôi trào lên, vô số thổ hệ nguyên tố tràn ngập bao phủ không gian, một nắm tay bao phủ thổ hệ nguyên tố cực lớn ngưng tụ trong hư không, nhắm ngay chỗ Lôi Nặc hung hăng đánh tới.
– Oanh long long…
Khí tức đáng sợ lan ra, một kích toàn lực của Áo Cổ Tư Đô làm hư không lập tức rách nát, nắm tay lướt qua không gian hư không nhộn nhạo từng đợt trùng kích xé rách thành từng đạo vết nứt không gian.
– Lôi Nặc…
Bên dưới toàn bộ dân chúng cảm nhận được một kích đáng sợ kia, bọn họ đều mềm nhũn cả người, trái tim nhảy mạnh nhưng vẫn nắm chặt hai tay gắt gao nhìn chằm chằm lên cuộc chiến đấu trên bầu trời vương thành, trong nội tâm tràn đầy lo lắng.
Mà Lai Sâm Đặc bệ hạ, Đế Lâm cùng Ám Ảnh đều vô cùng khẩn trương, trong mắt tràn ngập nỗi bất an.
Đế Lâm cùng Ám Ảnh đều oán hận bản thân mình vô năng, tuy thực lực bản thân không tính là yếu nhưng trong loại cuộc chiến như thế này bọn họ căn bản không thể nhúng tay, một quyền của Áo Cổ Tư Đô chỉ tạo ra trùng kích cũng đủ làm cho họ phân thân toái cốt, chết ngay tại chỗ.
Trên bầu trời, một quyền công kích đáng sợ cường đại của Áo Cổ Tư Đô thoáng chốc đã đi tới trước mặt Lôi Nặc.
Vẻ mặt Lôi Nặc lạnh lùng, trong đồng tử kim sắc bỗng nhiên toát ra một đạo kim sắc quang mang.
– An!
Trên người hắn lập tức toát ra một cỗ uy áp vô cùng cường hãn, khí thế kinh người lan ra, toàn thân Lôi Nặc bắn ra kim sắc quang mang, khí tức mãnh liệt từ trên người hắn không ngừng bốc lên.
– Ông!
Vô số kim sắc kiếm ảnh từ trong thân thể Lôi Nặc mạnh mẽ bay vút ra, ngàn vạn đạo kim quang xuất hiện trên bầu trời, vô số kiếm ảnh trôi nổi, lực lượng kim hệ bổn nguyên pháp tắc tràn ngập, kết hợp cùng linh lực do Lôi Nặc phóng thích lập tức ngưng tụ thành một phương thế giới!
– Kiếm Chi Thế Giới!
Trên bầu trời vô số kim sắc quang mang bay múa, không ngừng chuyển động, kim hệ lực lượng khủng bố đan xen làm không gian biến thành vặn vẹo.
– Thế Giới Chi Kiếm, ngưng!
Kim sắc thần mang từ trong con ngươi Lôi Nặc lan tràn, miệng quát lên chói tai.
– Hưu…hưu…hưu…
Kiếm Chi Thế Giới nhanh chóng thu nhỏ lại, vô số kim sắc kiếm khí không ngừng co rút, cô đọng, ngưng tụ thành một thanh kim kiếm cực lớn ngay trước mặt Lôi Nặc.
Lôi Nặc vung mạnh cự kiếm, nhắm ngay một quyền của Áo Cổ Tư Đô chém tới.
Một kim sắc cự kiếm, một nguyên tố chi quyền từ trong hư không va chạm cùng một chỗ.
– Oanh!
Trong tiếng nổ vang kinh thiên, linh lực phong bạo lan tràn, một quyền của Áo Cổ Tư Đô lập tức biến mất, hóa thành thổ hệ nguyên tố bay đầy trời.
Một kiếm đánh tan công kích của Áo Cổ Tư Đô, Thế Giới Chi Kiếm lập tức tiến tới trước mặt hắn.