Sắc mặt của mấy người đồng học bàn bên kia khi nhìn thấy bức ảnh trông vô cùng khác thường, trên mặt hiện rõ mấy chữ “Có vấn đề”.
Thấy tình huống như vậy, Cố Thịnh An nhanh chóng nắm lấy cơ hội hỏi bàn bên kia: “Đó là ai vậy? Người quen của mấy người à?”
Nghe vậy bọn họ mới đồng loạt phản ứng lại, tầm mắt tập trung về phía điện thoại.
Vị nhiếp ảnh gia thắt bím hay nói nhiều Phó Văn Bác giờ đây chỉ gặng cười một cái: “Không có gì, chỉ là thấy điện thoại cũ như vậy rồi mà vẫn hoạt động được nên có chút kinh ngạc mà thôi.”
Tiêu Lam không dễ bị lừa như vậy: “Trên màn hình di động có ảnh của một cô gái cỡ mười bảy mười tám tuổi, điện thoại cũng là mẫu của mười lăm năm trước, tuổi của cô ấy hình như không sai biệt so với mấy người lắm nha?”
Nụ cười của Phó Văn Bác có chút cứng ngắc, hắn lặng lẽ lau bàn tay đầy mồ hôi của mình vào ống quần: “A, đúng vậy, thật trùng hợp mà.”
Tiêu Lam tiếp tục nói: “Đồng phục của cô ấy trông cũng giống với mọi người, có lẽ là đồng học đi?”
Phó Văn Bác giật mình: “Cậu làm sao biết được?”
Tiêu Lam bày ra bộ dạng lơ đãng: “Vừa nãy anh còn cho tôi xem ảnh chụp mà, bất chợt lóe qua mà thôi, còn tưởng rằng bản thân nhìn lầm chứ.”
Thật ra Phó Văn Bác chỉ từng cho cậu xem một vài tấm ảnh chụp chung của bọn họ mà thôi, tất nhiên là Tiêu Lam lừa hắn rồi.
Phó Văn Bác vội vàng bào chữa: “Bọn tôi cũng không quen biết cô ấy, chỉ là nhìn đồng phục giống nhau nên mới ngạc nhiên, phải biết rằng bọn tôi đều tốt nghiệp được mười năm rồi, giờ còn có thể nhìn thấy đồng phục này, đột nhiên có chút không ngờ, ha ha.”
Nghe đến đó, Tiêu lam vốn đang tính nói thêm chuyện về bộ đồ một chút, thì vị giám đốc mang tây trang Trình Lãng đã vội vàng đánh gãy cuộc nói chuyện của bọn họ: “Phó Văn Bác!”
Phó Văn Bác run lên, đột nhiên ý thức được bản thân vừa lỡ lời, vội vàng đứng dậy, cũng không dám nhìn Tiêu Lam, lấy cớ bị đau bụng rồi nhanh chóng trốn ra khỏi đó.
Bốn người còn lại đều tỏ vẻ không có việc gì, đối mặt với bữa ăn mỹ vị tối nay cũng không có hứng thú, bọn họ vội vàng ăn vài miếng rồi đều lấy cớ rời khỏi nhà ăn.
Hiện tại chỉ còn lại người chơi.
Cố Thịnh An hỏi những người khác: “Mọi người nghĩ thế nào?”
Lưu Y Y không kiên nhẫn nói: “Nghĩ cái gì mà nghĩ, chính là NPC có vấn đề, người sở hữu cái di động kia là quỷ, nhóm người kia giết chết cô ta, đơn giản như vậy thôi.
Còn cái gì để thảo luận nữa, cũng không có manh mối gì mới, tôi muốn đi nghỉ ngơi.”
Cũng không cần người khác trả lời, cô ta đã tự quay đầu bỏ đi.
Tiêu Lam cũng nói: “Trước mắt đúng là không có thêm manh mối nào, tôi đề nghị mọi người nên quan sát mấy NPC kia nhiều một chút, hoặc là biết thêm tin tức của khách sạn, dù sao mười năm trước cũng ngay tại nơi này gặp chuyện không may.”
Vừa rồi tuy Lưu Y Y nói chuyện không được khách khí cho lắm, nhưng đối với tình huống trước mắt mà nói, tin tức bọn họ có được quá ít, dù thảo luận như thế nào thì cũng chỉ là đoán mò mà thôi, manh mối mới là quan trọng nhất.
Ba người kia cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Lúc này ông chủ của khách sạn suối nước nóng bước vào, ông ta nhìn mọi người rồi nở cười, nói: “Phòng của các vị đều đã được chuẩn bị hết rồi, không bằng bây giờ tôi đưa mọi người đến đó.”
Người chơi cũng không có ý kiến gì, đi theo ông chủ đến khu vực phòng nghỉ.
Vốn dĩ bọn họ muốn gửi điện thoại lại cho ông chủ, không ngờ ông ta lại từ chối, cuối cùng chỉ có thể đưa cho người tìm thấy nó là Đồng Thanh tạm thời bảo quản.
Nơi nghỉ ngơi nằm ở tầng ba, dọc theo cầu thang đi lên là một dãy phòng nối liền nhau.
Bởi vì chỉ đón tiếp hai nhóm khách nên phòng trống còn khá nhiều, ông chủ dẫn bọn họ đến phòng trong cùng.
Ông ta chỉ vào dãy phòng phía bên trái rồi nói: “Năm phòng này chính là phòng của các vị, vừa nãy có một tiểu thư đã chọn trước một phòng, chỉ còn lại bốn phòng trống, mọi người có thể tự mình phân chia.”
Cố Thịnh An nhịn không được hỏi: “Bọn tôi có thể ở một phòng hai người không?”
Ông chủ lại cười cười: “Mọi người đã đặt trước cho mỗi người một phòng rồi, nếu như có chỗ nào không vừa ý, tôi có thể đổi phòng khác cho người đó.”
Người chơi vội vàng cự tuyệt, tuy rằng hiện tại mỗi người phải ở riêng một phòng, nhưng tốt xấu gì cũng ở cùng một chỗ, nếu xảy ra chuyện còn có thể tìm người trợ giúp.
Còn nếu để ông chủ đổi phòng sang một vị trí khác, đến lúc đó buổi tối mà có chuyện thì dù gọi cả ngày, trời cũng không biết đất cũng không hay.
Trong khi mấy người kia còn đang do dự thì Tiêu Lam đã bước về phía phòng cuối cùng.
Người có tàn nhang trên mặt – Triệu Phàn liền hỏi: “Này..
đó là phòng cuối cùng mà, cậu không sợ có chuyện gì sao?”
Tiêu Lam cười: “Tôi nghèo như vậy, còn có thể sợ quỷ sao?”
Nói xong cậu liền đi vào phòng, để lại ba người chơi đứng như trời chồng ngay tại chỗ, nghèo còn có công dụng này hả? Một lúc sau, mặc dù vẫn có chút lo lắng nhưng bọn họ vẫn phải chọn phòng cho chính mình.
Phòng theo thứ tự từ bên ngoài vào là: Tiêu Lam, Cố Thịnh An, Triệu Phàn, Lưu Y Y, Đồng Thanh.
Thực ra Tiêu Lam không có ý kiến gì với phòng cuối cùng, bộ quỷ ở thế giới Hàng Lâm còn quan tâm đến việc chọn phòng sao? Chỉ sợ lúc có chuyện thì việc trốn khỏi phòng ngủ không dễ dàng chút nào.
Dù gì phòng cuối cùng còn có cửa sổ, nếu như cửa chính bị chặn thì còn có thể trốn bằng nó, đúng là một lựa chọn vô cùng thực tế.
*
Không gian trong phòng cũng được làm bằng gỗ, trên mặt đất trải thảm, cửa sổ được treo rèm hoa trông rất ấm áp.
Từ ngoài nhìn vào thì phòng này cùng khách sạn suối nước nóng đúng là một nơi thích hợp để nghỉ phép.
Tiêu Lam đem Lạc thả xuống dưới, còn bản thân tìm thử manh mối trong phòng.
Mèo Lạc dùng dáng đi vô cùng tao nhã đi đến trước mặt Tiêu Lam: “Tiên sinh, hoạt động thăm dò thì để tôi là được.”
Tiêu Lam vừa nhìn thấy hắn là tay lại ngứa ngáy, nhịn không được sờ một chút rồi mới nói: “Thăm dò liệu có tiêu hao nhiều năng lượng của anh không?”
Lạc vẫy vẫy cái đuôi: “Tìm kiếm vật phẩm trong phạm vi nhỏ này là chuyện đơn giản, không thành vấn đề.”
Tiêu Lam lưu luyến rời khỏi lớp lông mềm mại kia, Lạc nâng chân lên đạp mặt đất mấy cái, bóng tối từ trong móng vuốt tràn ra, bao phủ khắp phòng, cẩn thận kiểm tra mỗi góc gách.
Lạc chạy về phía trước vài bước, nhảy lên tủ quần áo rồi ngồi xuống, hắn vỗ vỗ cái tủ: “Nơi này, tiên sinh.”
Tiêu Lam bước đến mở tủ ra, tìm kiếm một lát, cuối cùng tìm được một vật hình chữ nhật được đặt trong khe hở trên ngăn tủ cao nhất.
Thứ bên trong có vẻ là một cuốn nhật ký có khóa, kiểu dáng cũ kĩ, ngay cả mặt bìa cũng có chút ố vàng.
Về phần vì sao Tiêu Lam biết vật này nhật ký, thì bởi vì trên đó có ghi “Tâm sự bí mật của thiếu nữ”, vậy nên hẳn là không sai đi?
Loại khóa đơn giản này không làm khó được Tiêu Lam, không tới ba giây cậu đã có thể mở được nó.
Nội dung bên trong là tình yêu thầm kín của một nữ sinh tên Cố Mặc.
Cô có vẻ là một người không hay viết nhật ký, cỡ năm sáu ngày mới ghi một lần, mỗi lần viết cũng không quá nhiều.
Đoạn đầu đều là mấy tâm tình nho nhỏ như “Hôm nay cậu ấy thật đẹp trai khi chơi bóng rổ”; “Hôm nay trên hành lang được gặp cậu ấy”; “Cậu ấy thích bút máy màu đen”..
Tận đến trang cuối cùng Tiêu Lam mới thấy được một cái tên quen thuộc: “Đỗ Vũ Oái chê mình nghèo kiết xác trước mặt cậu ấy, Trình Lãng vậy mà chỉ đứng đó cười, bọn họ đều cười rất vui vẻ..”
Nhật ký tới đây thì kết thúc.
Cậu chỉ có thể đoán tương đối những chuyện nữ sinh này đã trải qua, cô ấy yêu thầm Trình Lãng, chỉ dám lén lút nhìn từ xa chứ không đủ tự tin để thổ lộ.
Sau đó một ngày nọ vô tình bắt gặp người mình thích cùng những người khác đang ở sau lưng cười nhạo mình nghèo kiết xác, việc này quả thực là một đả kích lớn đến tâm tư của một cô gái.
Cuộc sống thời thơ ấu của Tiêu Lam thật ra cũng thuộc dạng không lo cơm áo gạo tiền, cậu có một người cha giàu có cùng một người mẹ ôn nhu xinh đẹp, tuy rằng cha cậu rất hiếm khi về nhà, nhưng mẹ cậu vẫn luôn chăm sóc cậu rất tốt.
Cho đến một ngày cha cậu không trở về nữa, cuộc sống từ đó về sau liền thay đổi.
Chỉ vì nghèo mà bị người khác chê cười, Tiêu Lam đã từng trải qua, thậm chí vì gia cảnh từ từ sa sút nên tiếng cười nhạo ác ý ngày càng nhiều, không ít bạn bè cùng trưởng bối trở mặt nhanh đến nỗi khiến người khác sợ hãi.
Cậu đã từng chịu nỗi thống khổ đó, sau đó mẹ cậu lâm bệnh nặng, cậu vừa phải chăm sóc mẹ vừa phải tìm cách đối phó với nợ nần, còn phải lo việc học của bản thân, lâu ngày cũng không còn tâm tư để ý đến những lời trào phúng đó nữa.
Lạc phát hiện cảm xúc của Tiêu Lam không được tốt lắm, vì thế hắn dùng đầu mình cọ cọ vào tay cậu: “Tiên sinh.”
Tiêu Lam phục hồi tinh thần lại: “Tôi không sao, ngày mai chúng ta tìm biện pháp để tiếp cận Trình Lãng và Đỗ Vũ Oái đi, hỏi bọn họ chuyện Cố Mặc, hơn nữa Đỗ Vũ Oái có gì đó khiến tôi để ý.”
*
Vào nửa đêm.
Trong bóng tối, Tiêu Lam nằm trong chăn êm đệm ấm, cùng Lạc trò chuyện vài câu.
Nghe âm thanh trầm ấm êm ái của Lạc bên tai, cậu dần dần rơi vào giấc ngủ.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Dường như là tiếng dép lê lê từng bước trên sàn, khiến âm thanh ma sát sàn sạt cứ vang lên không ngừng.
Tiếng bước chân dừng trước cửa phòng Tiêu Lam, tựa như có người cứ đi lòng vòng trước phòng cậu, bước qua bên trái rồi lại tiến về bên trái
Nhưng mà phòng Tiêu Lam nằm ở cuối dãy, sao mà bước sang phía bên trái được?
Cửa phòng khách sạn chất lượng rất tốt, trên cửa hoàn toàn không có khe hở, Tiêu Lam không có cách nào đoán ra được thứ bên ngoài là cái gì, có lẽ cũng không nên bận tâm.
“Đùng đùng đùng” tiếng đập cửa vang lên, âm thanh vô cùng đều đặn, dường như thời gian gõ cũng đều giống nhau.
Tiếng nữ nhân từ bên ngoài cửa vang lên: “Tiêu Lam, anh có ở đó không?”
Âm thanh kia vô cùng ôn nhu, ngữ điệu đặc biệt mềm mại, cực kỳ khơi dậy ham muốn bảo hộ trong lòng nam nhân.
Tiêu Lam không trả lời.
Giọng nói của nữ nhân run rẩy, mang theo vài điểm khiến người ta thương hoa tiếc ngọc: “Em lạnh quá, anh giúp em được không?”
Tiêu Lam: “Xin lỗi, tôi dậy không nổi, cô đi WC nhanh một chút rồi trở về ngủ sẽ không lạnh nữa.”
Nữ nhân bên ngoài: “…”
Má nó, thật xứng đáng làm cẩu độc thân cả đời.
.