Tác giả: Bách Đường – Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Thanh niên trẻ cầm tiền, cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
Tiêu Lam và Lạc thay đổi một căn nhà ẩn nấp khác, mở rương da trong tay ra.
Rương da có rất nhiều tư liệu, hai người đầu tiên trừ bỏ đi một phần tin tức lặp lại mà bọn họ đã biết.
Lại trừ đi một ít lời đồn gần như đạt tới đánh thuế chỉ số thông minh, chẳng hạn như “Vô sinh tìm Sarah”, “Hôm nay tin Sarah, ngày mai phát tài liền”, “Ban ngày tin Sarah, buổi tối quên ngay nàng” linh tinh.
Rất nhanh, một xấp ảnh chụp và tờ giấy hấp dẫn sự chú ý của hai người.
Ảnh chụp thoạt nhìn đã khá nhiều năm, đã vàng úa phai màu, bên trên là một giáo đường nhỏ đơn giản, thoạt nhìn bộ dáng bình thường không có gì đặc biệt.
Nhưng phía sau ảnh chụp lại viết đây là được chụp ở trấn nhỏ Mona, thời gian là 34 năm trước.
Tiêu Lam nhìn vào ảnh chụp: “Nơi này trước kia vậy mà tin vào thần sao? Em còn tưởng rằng bọn họ vẫn luôn mang bộ dáng này kia chứ.”
Cậu lại lật xem các ảnh chụp khác, bên trong chụp được không ít cảnh tượng cư dân trong trấn đi đến giáo đường.
Trong ảnh chụp, những người này nhìn qua tứ chi hoàn hảo, trạng thái tinh thần cũng thật bình thường, hoàn toàn không giống như hiện giờ.
Lạc cũng nhìn những giấy tờ khác, bỗng nhiên cầm lấy mấy tờ trong đó nói với Tiêu Lam: “Tiên sinh, nhìn ở đây, ghi lại về Sarah, Sarah là 33 năm trước mới xuất hiện.”
Tiêu Lam nhìn qua.
Đây là nhật ký của một mục sư, hẳn là từ quyển sổ nào đó xuống, tờ giấy cũng đã ố vàng trở nên giòn hơn, bên trên rành mạch mà viết ngày tháng năm.
Bên trong nhật ký ghi lại quá trình ông nghe được âm thanh quái dị.
Ban đầu, ông tưởng rằng chính mình bị ảo giác, nhưng sau đó lại nhiều lần nghe được âm thanh như vậy, làm ông sinh ra hoài nghi.
Khi ông dò hỏi người xung quanh, phát hiện có người cũng nghe được âm thanh như mình, có người lại nói đó là có người đang ca hát, còn có người chẳng nghe được gì cả.
Ban đầu mọi người không coi là chuyện lớn gì.
Sau đó, mục sư viết nhật ký lại dần dần phát hiện, chính ông cũng cảm thấy âm thanh kia càng ngày càng dễ nghe, tựa như tiếng ca.
Sau đó lại bắt đầu có người xuất hiện hành động quái dị và trạng thái tinh thần dị thường, giáo đường bắt đầu tổ chức các cư dân dùng cầu nguyện để giải quyết vấn đề, chỉ là không có hiệu quả.
Cuối cùng, nội dung nhật ký trở nên quái dị, như là vẽ bùa hoặc là vẽ nguệch ngoạc, làm người ta vô pháp đọc ra ý trong đóm
Chỉ sợ là mục sư viết nhật ký kia cũng đã bị ảnh hưởng.
Tiêu Lam nhìn những tư liệu này: “Chỉ sợ, Sarah này là đột nhiên xuất hiện ở trấn nhỏ, sau đó dùng năng lực của mình cưỡng chế ảnh hưởng đến cư dân trong trấn.
Nhưng lực ảnh hưởng của hắn là mỗi người mỗi khác, có người sẽ bị ảnh hưởng thật sự lợi hại, có người lại gần như không hề bị ảnh hưởng.”
Lạc nói: “Em là nói tên nhóc bán rương da cho chúng ta kia?”
Tiêu Lam gật gật đầu: “Đúng vậy, cậu ta là người trong trấn, nhưng ở trong trấn lâu như vậy nhưng bị ảnh hưởng lại rất nhỏ, hàng xóm trong miệng cậu ta đại khái cũng là giống nhau.
Người như bọn họ có khả năng đều sẽ lựa chọn rời khỏi nơi này, cho nhân tài trong trấn mới ít như vậy.”
Tiêu Lam lại thấy được một mảnh vải bố mang theo vết máu.
Kẹp chung cùng mảnh vải bố còn có một tờ giấy, trên đó viết —— “Ba mươi năm trước, trấn nhỏ Mona cử hành một buổi hiến tế thần bí, người tham dự toàn bộ không rõ tung tích, hoài nghi đã tử vong, nhưng vẫn chưa phát hiện thi thể.”
“Hiến tế……” Tiêu Lam vuốt ve tờ giấy trong tay, “Sẽ là ở cái tế đàn kia sao?”
Lúc này, tiểu trợ thủ Lạc cơ trí từ tìm được một bản đồ vẽ tay từ trong đống tư liệu.
Lạc đưa bản đồ qua: “Đây là bản đồ đi đến giáo đường, có lẽ chúng ta có thể đi thử nhìn xem nơi đó có manh mối hay không.”
——
Hai người dựa theo vị trí bản đồ vẽ, đi qua.
Nơi này là một góc trong trấn nhỏ, kiến trúc xung quanh đã sụp đổ, hơn một nửa mai một trong cỏ hoang, có lẽ lại qua không lâu nữa thôi, khu vực này sẽ bị rừng rậm nuốt chửng toàn bộ.
Bọn họ gian nan mà phân biệt vị trí các kiến trúc, dần dần tìm được nơi vốn là giáo đường.
Nóc nhà giáo đường đã sụp xuống, giá chữ thập trên nóc không biết tung tích, cũng nhìn không đến tượng thần.
Giáo đường mất đi nóc tường vỡ sân tàn an tĩnh mà đứng sừng sững giữa cỏ hoang, lộ ra vài cảm giác phần thê lương.
Tiêu Lam đang chuẩn bị vào xem, trong bụi cỏ cách đó không xa lại truyền đến động tĩnh.
Sau đó không lâu, một bóng người từ trong bụi cỏ khô vàng chui ra tới.
Đó là một người tóc tai rối tung, cỏ khô phủ đầy đầu, phảng phất như ăn mày.
Quần áo trên người ông ta rách nát đến cực điểm, đã nhìn không ra màu sắc và kiểu dáng nguyên bản, cả người đều là dơ bẩn, hơi tới gần một chút là có thể ngửi được một mùi khó nghe.
“Kẻ tha hương, các người đi vào giáo đường làm cái gì?” Người nọ đã mở miệng, tiếng nói rất khàn.
Vào thời điểm đối diện với đôi mắt ông ta, Tiêu Lam mới phát hiện, ánh mắt người này tỉnh táo vô cùng, bộ dáng một chút cũng không giống bị Sarah ảnh hưởng.
Hơn nữa, trên mặt ông ta cũng không có chút dấu vết biến đổi dị dạng nào.
Tiêu Lam nói: “Xin chào, chúng tôi muốn biết một vài chuyện về giáo đường, xin hỏi nên xưng hô ông thế nào?”
Người nọ nhìn nhìn hai người, đi đến hai bước: “Ta tên là Johan, là một mục sư.”
“Mục sư?” Tiêu Lam có chút kinh ngạc mà nhìn quần áo hoàn toàn nhìn không ra màu sắc của ông ta, “Chúng tôi nghe nói vào 33 năm trước, trấn nhỏ Mona vẫn có tín ngưỡng, chẳng lẽ ngài chính là mục sư ngay lúc đó?”
Johan gật gật đầu: “Đã từng là vậy, khi đó cư dân ở trấn nhỏ Mona thường xuyên đi vào giáo đường cầu nguyện hằng tuần, cuộc sống bọn ta an ổn mà bình tĩnh, hoàn toàn không hiện giờ.”
Ông ta nhìn nhìn giáo đường gần như sụp đổ, trong mắt là biểu cảm thống khổ và tưởng niệm.
Johan đi tới bậc thang của giáo đường ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn hai người Tiêu Lam: “Các người cũng là tới điều tra về Sarah đi, kẻ tha hương luôn cảm thấy rất hứng thú về Sarah.”
Tiêu Lam gật gật đầu: “Đúng vậy, ngài có thể nói với chúng tôi không?”
Johan cười cười: “Ta sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu như vậy của kẻ tha hương, tuy rằng nói cho các người cũng hoàn toàn không thể thay đổi được điều gì……”
“Sarah là vào 33 năm trước đột nhiên xuất hiện.
Khi đó, trấn nhỏ có không ít người đều nghe được âm thanh kỳ quái, nhưng mỗi người nghe vào lỗ tai đều có cảm giác không giống nhau.”
“Lúc ấy, giáo chủ là một trong những người sớm nhất nghe được tiếng ca, ông ấy hình dung với bọn ta, đó là tiếng ca mỹ diệu nhất trên thế giới, nhất định là đến từ chương nhạc của các thiên sứ.
Điều này làm cho bọn ta một lần tưởng đó là thần tích, chỉ có tín đồ thành kính mới có thể nghe được tiếng ca.”
“Ha ha……” Johan nở nụ cười chua xót, “Không phải, Sarah không phải là thần gì cả……”
Tiêu Lam hỏi: “Ông thì sao? Ông nghe được là dạng gì?”
Johan nói: “Ta gần như nghe không được, chỉ có thể mơ hồ nghe được một chút ồn ào, cảm giác gì cũng không có, đại khái đây là may mắn của ta.”
“Dần dần, bọn ta phát hiện giáo chủ thay đổi.
Ông ấy không hề cầu nguyện, cũng không hề hứng thú với Kinh Thánh, chỉ là cả ngày niệm ‘Sarah’, thậm chí còn bị những mục sư khác nhìn thấy ông ấy trốn đi tự mình hại mình.”
“Biến hóa đồng dạng cũng dần dần phát sinh với các cư dân trong trấn, càng ngày càng nhiều người xuất hiện phản ứng kỳ quái như vậy, bọn ta hướng thần cầu nguyện, nhưng mà vô dụng, chuyện còn đang không ngừng chuyển biến xấu.”
“Sau đó, bọn họ càng ngày càng điên cuồng, thậm chí đẩy ngã tượng thần, thành lập tế đàn cho Sarah dưới mặt đất.”
“Sau đó chính là toàn bộ người trong thị trấn giống như điên rồi, tự mình hại mình, lâm vào điên cuồng sùng bái với Sarah, tựa như như bây giờ.”
“Một vải người cảm thấy sợ hãi việc này, sôi nổi rời khỏi thị trấn, hơn nữa không trở về nữa.”
Tiêu Lam nghi hoặc: “Ông thì sao? Tại sao ông không rời đi?”
Ánh mắt Johan kiên định: “Ta muốn thủ vệ chủ của ta, không thể lui bước, chẳng sợ chỉ còn lại một mình ta cũng thế.”
Tiêu Lam hỏi về tư liệu trước đó nhìn thấy: “Tôi nghe nói còn cử hành hiến tế.”
Thần sắc Johan ngưng trọng lên: “Đúng vậy, đó là giáo chủ dẫn theo những tín đồ cuồng nhiệt nhất của Sarah cử hành, nhưng bọn họ không một ai trở về, ta cũng không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.”
Tiêu Lam: “Vậy ông biết địa điểm hiến tế ở nơi nào sao?”
Johan vươn ngón tay tiều tụy dơ hầy, chỉ chỉ xuống ngầm: “Ở ngay bên dưới, dưới giáo đường có một con đường có thể thông đến tế đàn, sau đó bọn họ có con đường khác thì không cần nơi này nữa, nhưng con đường này vẫn còn ở đó.”
Tiêu Lam hỏi: “Vậy, ông đã gặp qua Sarah chưa?”
Johan lắc đầu: “Không có, không chỉ có ta, có khả năng toàn bộ trấn nhỏ cũng chưa người nào gặp qua, ta thậm chí cũng hoài nghi Sarah có phải thật sự tồn tại hay không.”
Tiêu Lam thấy sắc trời còn sớm, quay đầu lại hỏi Lạc: “Anh muốn đi xuống nhìn xem không?”
Lạc mỉm cười đến: “Nếu em muốn, tôi sẽ vẫn luôn bên cạnh em.”
Johan nhìn bọn họ: “Nơi đó rất nguy hiểm, ta thử đi vào rồi, nhưng bên trong có cái gì đó cứ công kích ta, ta căn bản vào sâu không được bao nhiêu, các cậu tốt nhất đừng dễ dàng thử.”
Tiêu Lam nói: “Cảm ơn, chỉ là chúng tôi có mục tiêu rất quan trọng phải hoàn thành.”
Johan không khuyên nữa, ông nhẹ giọng nói: “Nguyện Chúa phù hộ cho các cậu.”
Tiêu Lam cũng nói với ông: “Cũng chúc ông hết thảy thuận lợi.”
——
Tiêu Lam và Lạc y theo Johan chỉ thị, hướng về đường ngầm giáo đường.
Cậu tính toán đi thăm dò đường trước, dù sao đều là người chơi cao cấp, không cần thiết chuyện gì nguy hiểm cũng ôm lấy tập thể, nếu nguy hiểm thật sự cao thì lại trở về tập kết tiểu đồng bọn thôi.
Rất nhanh, hai người đã đến con đường ngầm đi thông đến tế đàn kia.
Bên trong một mảnh đen nhánh, Tiêu Lam chỉ phải móc ra 【 Đèn pin năng lượng hạt nhân
】 chiếu sáng.
Trong đường hầm cực kỳ thô ráp, nhìn ra được lúc đào thật sự không hề chú ý gì, đá vụn dưới đất cũng không dọn sạch sẽ, đi lên trải nghiệm cũng không tốt.
Tiếng bước chân hai người vọng lại trong đường hầm yên tĩnh, cùng với bóng tối, từng chút từng chút đi vào sâu bên trong.
“Sàn sạt……”
Phía trước truyền đến động tĩnh, như là tiếng bước chân gì đó kéo dài, đang chậm rãi đến gần bên này.
Tiêu Lam dừng bước chân, nhìn qua đó.
Xuất hiện chính là một bóng người.
Hắn ta mặc trang phục mục sư cũ nát, có lẽ đã từng là một trong các mục sư trong giáo đường.
Nhưng gương mặt hắn ta lộ ra ngoài lại không có bất luận mắt mũi miệng rõ ràng gì, giống như là ngũ quan của hắn ta trời sinh đã mọc chung với nhau.
Không chỉ như thế, cử chỉ người này cũng quỷ mười phần.
Hắn ta đi bước một hướng tới hai người Tiêu Lam, thân thể cứng đờ giống như tượng đá.
Hắn ta chậm rãi đến gần hai người, ngay vào khoảng cách cách Tiêu Lam chưa đầy một mét, chợt tăng tốc đánh tới cậu.
Hắn ta vươn hai tay cứng đờ, ngón tay tiều tụy như nhánh cây, móng tay rất bén nhọn.
Không khó tưởng tượng, mục sư Johan già nua đối mặt quái vật như vậy thì chỉ có thể chạy trối chết.
Nhưng mà đối thủ bây giờ của hắn ta lại không giống nữa, còn không đợi Tiêu Lam động thủ, Lạc bèn trực tiếp phi thân tiến lên.
Dưới đèn pin Tiêu Lam chiếu sáng, chợt thấy một luồng bóng đen từ bên cạnh cậu nhảy ra, bỗng nhiên dừng trước mặt mục sư người không ra người quỷ không ra quỷ, sau đó dùng tư thái ưu nhã mà tung một chân đạp hắn ta ngược về.
Toàn bộ quá trình trong lưu loát không mất đi mỹ cảm, triển lãm chân dài của mình, đồng thời còn hoàn mỹ mà khoe một phen sức mạnh lực eo chân với bạn trai của mình.
Tầm mắt Tiêu Lam nhịn không được nhìn lướt qua eo thon chắc và đùi thon dài của hắn.
Ừm….
Nhìn qua rất có lực đó.
Mục sư vươn tay còn cứng đờ giơ lên giữa không trung, phía sau lưng cũng đã nặng nề mà đáp dưới mặt đất, hất tung bụi đất lên.
Thừa dịp hắn ta ngã xuống đất, hai người nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Chờ hắn ta động tác vụng về mà đứng lên, xung quanh đã không có một bóng người.
Đầu mục sư xoay chuyển, tựa hồ có chút nghi hoặc.
Nhưng sau khi xác định xung quanh không có người, hắn ta lại bắt đầu bước chân đi quanh quẩn, tựa hồ hắn ta chỉ biết xuất hiện tại một khu vực cố định này, cũng tập kích kẻ xâm nhập.
Hành động như vậy bị hai người trốn tránh cách đó không xa nhìn thấy vừa vặn.
Tiêu Lam thấp giọng nói: “Xem ra chúng ta chỉ cần kéo ra khoảng cách là có thể thoát khỏi bọn chúng rồi lẻn vào vào, không cần lãng phí thời gian chiến đấu.”
Lạc nhẹ giọng hỏi: “Nếu bị phát hiện thì sao?”
Tiêu Lam cười: “Vậy sử dụng thuật ẩn thân vật lý tổ truyền thôi.”
Có một vị đại sư thích khách nói rất đúng, chỉ cần giải quyết hết những người phát hiện ta, thì chính là một lần lẻn vào hoàn mỹ.
Tiêu Lam đối với kỹ xảo này cực kỳ hướng tới, đáng tiếc ngại với các loại hoàn cảnh và hạn chế thời gian, thường xuyên không thể tận tình thi triển.
Lạc mỉm cười lên: “Vì ngài cống hiến sức lực.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lạc: Tiên sinh, em thấy eo tôi được không?
Tiêu Lam: Được lắm.
Lạc: Vậy…… Có muốn thử xem không?
Mục sư bị đá xuống đất: Tuy rằng tui đã không phải con người nữa, nhưng các người thật sự tùy tiện vậy luôn?!
Hết chương 180..