Đọc truyện Full

Chương 31

Bọn họ một đường đi thẳng đến quận Đồ Sơn, Sở Khương Dũ đã hoàn toàn không sắc thuốc cho Nam Mịch nữa, thời gian tỉnh táo của Nam Mịch cũng càng lúc càng nhiều. Đến cuối cùng vậy mà có thể cả ngày không ngủ, nhìn tinh thần có vẻ còn khá hơn nhiều so với lúc trước.

Bọn họ đứng dưới chân Đồ sơn, bên cạnh là Sở Khương Dũ, phía sau là mấy ngàn thiết kỵ, cùng với vô số ám vệ ở các góc khuất.

Nam Mịch quay đầu nhìn về phía sau: “Chư vị, ta vào Đồ sơn, không biết khi nào mới có thể xuống núi, e là phải tốn thời gian của mọi người, đa tạ đưa tiễn một đường.”

Cảnh Từ nhìn về phía chúng tướng sĩ, ánh mắt bọn họ nhìn Công chúa, có tôn kính và tin cậy, không ngờ còn có trìu mến. Suốt dọc đường đi, mỗi lần Nam Mịch tỉnh lại đều phải hỏi trong quân có người bị thương, bị bệnh hay không, dù cho một đường không xảy ra việc gì.

Đây chính là thật lòng đổi lấy thật lòng, bọn họ đã đối với Công chúa trung tâm như một.

Nam Mịch lại nói: “Nếu trong vòng một tháng ta chưa trở lại, xin nhờ Sở tiên sinh dẫn mọi người tìm một nơi dừng chân thoải mái, nếu… chỉ có Cảnh đại nhân trở về, mọi người không cần vất vả chờ ta, sớm quay lại Thần đô đi.”

Nghe một câu đột nhiên đổi chiều thế này, Cảnh Từ mới quay đầu lại nhìn nàng: “Công chúa?”

Nam Mịch lắc lắc đầu: “Thân thể của ta, ta biết rõ nhất, cho dù thủ đoạn của Tiên nhân có cao siêu, kết quả cũng chưa nắm chắc được, chư vị đều là tướng lĩnh trong quân, không thể chỉ vì việc của ta mà trì hoãn quá lâu.”

Nàng nhẹ nhàng cúi người, lại là hành lễ với mọi người.

Mọi người đều hoảng sợ, vội vàng đáp lễ.

Tướng lĩnh Thần vệ quân là một con em nhà giàu, trước kia khi chưa tòng quân, từ nhỏ đã trông thấy Nam Mịch trong các loại cung yến: “Chúng thần có thể hộ tống Công chúa, chính là vinh quang cả đời, nếu… chúng thần nhất định phải chờ Công chúa xuống núi, Công chúa xin cứ yên tâm, chúng thần sẽ ở ngay đây.”

Nam Mịch cũng không nhiều lời, gật gật đầu xong lập tức bước lên bậc thang, không bao lâu đã chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ màu vàng nhạt, cuối cùng mất hút.

Cảnh sắc trong núi không giống bên ngoài, bên ngoài trời giá rét, nơi này vẫn là hoa thắm liễu xanh như trước. Hai người Cảnh Từ và Nam Mịch ngược lại không cảm thấy gì, dù sao cũng đã đến một lần. Tuy rất nhiều khung cảnh có phần khác biệt nhưng cảm nhận được linh lực trong núi này vẫn như cũ.

Ngọn núi này mãi mãi ở chỗ này bảo vệ bí mật và người nó muốn bảo vệ. Giống như dù cho bên ngoài có xảy ra chuyện gì, thế gian có biến đổi ra sao cũng đều không liên quan đến nơi này.

Nam Mịch ngẩng đầu nhìn nhìn trời: “Cảnh Từ?”

“Ừ?”

“Nếu Tiên nhân Nhan Vũ cũng không chữa được cho ta, chàng không cần chờ ta, trở về Thần đô đi.”

“Nói bậy bạ gì đó.”

“Nếu thật sự muốn trải qua đoạn đường cuối cùng trong đời, ta muốn ở lại trong này yên ổn trải qua, mọi người cũng không cần chịu nỗi đau chia lìa, khiến cho ta…”

Không đợi nàng nói hết lời, Cảnh Từ đã vươn tay kéo nàng qua, gần như thô lỗ nhét nàng vào trong ngực, một hồi lâu mới hung tơn nói: “Nam Mịch, nàng nghe cho kĩ, nếu nàng thật sự phải chết cũng đừng có mơ bỏ lại ta, dù có chết, ta cũng muốn bên nhau.”

Từ khi mới gặp Cảnh Từ, đầu tiên hắn lạnh như băng, Nam Mịch rất sợ hắn, sau lại trải qua nhiều chuyện, Nam Mịch dần dần phát hiện chỗ tốt của Cảnh Từ, không còn sợ hắn nữa, thậm chí mặc kệ bản thân tùy ý động lòng với hắn, cuối cùng yêu hắn.

Trong khi đó, trước sau Cảnh Từ đều kiêng dè thân phận Công chúa của nàng, rất hiếm thất lễ, nhưng vào lần bị trúng thuốc ở Hoa lâu của Chung Mi lại càn rỡ đến muốn mạng.

Dọc đường đi bọn họ khăng khít thân mật, Cảnh Từ phần lớn là dỗ nàng, dịu dàng giống như thay đổi thành một người khác vậy.

Nhưng giống như trước mặt này, ngoài mạnh trong yếu, buông lời hung ác, vẫn là lần đầu Nam Mịch được thấy, nàng duỗi tay vỗ vỗ lưng hắn: “Cảnh Từ, có thể cùng chàng đến Đồ sơn, ta thật sự rất vui vẻ, nhưng ta cũng rất sợ, sợ không thể như chúng ta mong muốn, ngược lại khiến chàng thất vọng.”

“Với nàng, ta mãi mãi sẽ không thất vọng, nếu có thể chung sống với nàng một đời, ta tuyệt sẽ không chỉ có một khắc, ta chỉ nhìn vào hiện tại, không quan tâm thứ khác.”

Hắn nói là nói như vậy nhưng run rẩy trong lời nói của hắn đã sớm bán đứng nội tâm của hắn. Nam Mịch chưa từng thấy hắn sợ hãi như vậy.

Nam Mịch ừ một tiếng, không đành lòng tiếp tục đề tài này nữa: “Vậy chúng ta đi tìm Tiên nhân thôi? Chàng nói nàng ấy có thể nào sẽ không gặp chúng ta không?”

Cảnh Từ buông nàng ra, rõ ràng vẫn còn đắm chìm trong câu chuyện vừa rồi, chân mày nhíu chặt, nhất thời vậy mà khiến Nam Mịch nhìn ra mấy phần ấm ức, nàng bắt đầu hối hận, bản thân không nên nhắc tới việc này.

Sau đó lại nghe Cảnh Từ nói: “Sẽ không, Tiên nhân với chúng ta cũng coi như người quen cũ.”

Không đợi Nam Mịch gật đầu, phía sau bỗng vang lên giọng nói quen thuộc: “Điện chủ nói đúng.”

Hai người quay đầu lại, quả nhiên vẫn là tiểu đồng được gọi là “Tiểu Bạch” kia. Tiểu đồng gật gật đầu với hai người, sau đó xoay người đi, bọn họ cũng theo sau nhóc, lúc này Nam Mịch mới phát hiện, hoa dại dọc đường lên núi đều đã nở.

Nam Mịch tò mò hỏi: “Tiểu tiên nhân, trong núi này có bốn mùa sao?”

Tiểu Bạch trả lời; “Người bình thường lên núi là có, nhưng vào kết giới chỉ có xuân hạ, không có thu đông.”

Hoa nhỏ ven đường nở rất đẹp, tâm tình Nam Mịch cũng theo đó tốt lên, thuận tay véo tay Cảnh Từ một cái, Cảnh Từ cũng mặt không gợn sóng đáp lại nàng, nhéo nhéo ngón tay nhỏ của nàng.

Chờ đến nhà trúc nơi Tiên nhân Nhan Vũ ở, nàng ấy đã đứng đợi ở cửa, từ xa đã nhìn thấy bàn tay nắm lấy nhau của hai người, tiến lên mấy bước nói: “Mấy tháng không gặp, Công chúa và Điện chủ đây là… gặp được người có duyên rồi?”

Mặt Nam Mịch đỏ lên, ngược lại cũng không thu tay: “Tiên nhân, lại phải làm phiền tỷ, thật sự rất băn khoăn.”

“Nói gì vậy, Công chúa không trách ta học nghệ không tinh, lại khiến Công chúa chịu giày vò, ta đã rất cảm kích rồi, vào phòng nói chuyện đi.”

Lại là chiếc bàn dài kia, chỉ là ghế dựa vốn lệch về một bên của lúc trước đổi thành xếp song song, chờ hai người ngồi xuống, Nhan Vũ vẫn bưng hai chén nước sơn tuyền như trước: “Chuẩn bị trước đã, việc Công chúa Thông Thần ta đã biết.”

“Tiên nhân, ta… còn cứu được không?” Nam Mịch nhận lấy chén nước, không uống, chỉ cầm trong tay, bởi vì lo lắng mà dùng sức, ngón tay hơi trở nên trắng bệch.

“Công chúa không cần vội, tuy tình hình trước mắt vượt qua dự tính của ta nhưng vẫn coi như nằm trong phạm vi ứng phó được. Nếu lúc trước ta đã nhúng tay vào, vậy sẽ không mặc kệ, huống chi đúng như Điện chủ đã nói, chúng ta xem như người quen cũ, không cần khách sáo.”

“Nghĩa là, bệnh của ta, tỷ có thể chữa?”

Kết quả Nhan Vũ vẫn nói: “Công chúa không có bệnh, không cần chữa.”

Cảnh Từ ngồi một bên, mặt không đổi sắc, nhưng trái tim đã vọt đến cổ họng, hận không thể khiến Nhan Vũ lập tức loại trừ tất cả những chứng bệnh hiểm nghèo trên người Nam Mịch đi. Không đợi hắn lên tiếng, Nhan Vũ đã rất có ánh mắt mà tự mình giải thích trước.

Nàng ấy nhìn thoáng qua Cảnh Từ, ánh mắt dịu dàng giống như người mẫu thân hắn chưa bao giờ gặp mặt, sau đó mới mở miệng: “Lời ta muốn nói tiếp theo có thể sẽ có phần đảo lộn nhận thức của các người, nhưng mà không cần sợ hãi.” Nàng ấy ngừng một hồi, tựa như cho bọn họ thời gian tiêu hóa: “Thật ra Công chúa vốn không nên là xương cốt yếu ớt, đáng lẽ sinh ra đã là kỳ tài tu hành hiếm có của Cửu châu.”

Thấy hai người hai mặt nhìn nhau, nàng ấy lại nói tiếp: “Chỉ là trong thân thể Công chúa ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ quá mức, xuất phát từ một loại bản năng tự bảo vệ mình nên mới thành xương cốt yếu ớt bẩm sinh, nhằm gián đoạn lực tác động giữa Công chúa và linh lực của thế gian.”

“Nói như vậy.” Cảnh Từ có kinh nghiệm sâu sắc trong tu hành, lập tức bắt được mấu chốt: “Thân thể Công chúa hẳn phải càng khỏe mạnh hơn so với người khác mới đúng, sao có thể?”

Nhan Vũ gật đầu: “Điện chủ nói đúng, thân thể Công chúa gầy yếu là bởi vì phần lực lượng này vốn không nên thuộc về nàng, cũng có thể nói phần lực lượng này vốn không nên sinh ra phàm thai.”

“Có… ý gì?” Nam Mịch nghe như lọt vào sương mù, không nhịn được hỏi.

“Lực lượng của Công chúa đến từ tảng đá trên trời kia, các ngươi gọi nó là Thiên dụ.” Thấy Cảnh Từ và Nam Mịch đều đang ngây người không nói được gì, Nhan Vũ tạm dừng để bọn họ tiêu hóa bớt, lại nói “Bản thân Công chúa chính là một sợi thần thức của tảng đá kia, bởi vậy trải qua đủ chuyện đã khiến chế ước giữa lực lượng của tảng đá và lực lượng của phàm thể sinh ra mâu thuẫn, cũng là hậu quả phàm thể của Công chúa không thích ứng được lực lượng bẩm sinh.”

Qua hơn nửa ngày, Nam Mịch mới dần lấy lại nhận thức: “Ý tỷ là… ta là một phần của đá Thiên dụ?”

“Có thể hiểu là như vậy.”

Nam Mịch nhớ lại những gì mình đã trải qua trên Đế Thích Thiên, khi mở miệng có phần hoảng sợ: “Vậy… ta sẽ bị nó thu hồi sao?”

Nhan Vũ lắc đầu: “Công chúa, đừng bị thân thế của mình vây nhốt, người có người nhà, có người yêu, không nên thuộc về ai, không nên bị ai đó thu hồi. Ta đã hỏi thăm chuyện các người ở Đế Thích Thiên, khi đó đại khái là Thiên dụ muốn thu lại lực lượng trong thân thể người, kết quả bị Cảnh Điện chủ nhìn thấy, ngộ thương cả Cảnh Điện chủ. Có lẽ vì tình cảm hai người nồng nhiệt, lực lượng phàm nhân của người bị đánh thức, ngược lại khiến Thiên dụ bị thương, còn chữa lành cho Cảnh Điện chủ, bởi vậy các người mới có thể rời Đế Thích Thiên.”

Nam Mịch nhìn chằm chằm chén nước sơn tuyền trong tay kia, thật lâu không nói gì. Hóa ra Đế Thích Thiên được coi là vinh quang kia, đối với nàng lại là điện Tu La.

Khi mở miệng lần nữa, trong giọng nói của nàng ẩn chứa mờ mịt và vô lực: “Chẳng lẽ đây chính là ma sinh ra cùng thần nhưng lại phải đối nghịch với thần trong truyền thuyết… lại là dáng vẻ như ta?”

Nhan Vũ phì cười thành tiếng, nghe nàng nói như vậy, Nhan Vũ thật sự không nhịn được: “Tiểu cô nương, thần ma đều là vật bất phàm, vốn không thuộc về phàm thế này, người đừng nghĩ bậy bạ, nếu người cứ nhất định phải chọn cho mình một thân phận, vậy… đại khái là người đi? Người phàm.”

Trong mắt Nam Mịch đều là vẻ nghi hoặc: “Loại sức mạnh phàm trần nào mà lực lượng còn có thể chống lại được cả thần thạch?”

Có lẽ là không hài lòng cách nói của Nam Mịch, Nhan Vũ hơi nhíu mày bất mãn, nói: “Công chúa, người phải tin tưởng trong phàm thế này, lực lượng vĩ đại lại cứng cỏi nhất chính là lực lượng của con người.”

Có thể là sợ Nam Mịch nghe không hiểu, Nhan Vũ định dùng hiện thực để thuyết phục: “Các người không phải nghi ngờ vì sao ta được người đời gọi là Tiên nhân nhưng lại chưa từng tu linh sao? Nguyên nhân rất đơn giản, ta cũng là người phàm, cũng chính là bẩm sinh xương cốt yếu ớt trong miệng các người. Bởi vì một số chuyện đã trải qua, ta có thân thể bất tử nên mới sống lâu như vậy, nếu muốn tính, vậy nữ nhi của ta hẳn cũng có tuổi gần như Công chúa.”

“Tỷ… là trời sinh xương cốt yếu ớt?” Nam Mịch kinh ngạc, suýt nữa đã cắn phải đầu lưỡi.

Nhan Vũ gật đầu: “Chẳng qua nơi ta sinh ra kia không có cái gọi là “xương cốt yếu ớt” khó nghe, mọi người sinh ra đều thế này, không chia ra ba bảy loại. Hiện tại thói đời càng lúc càng kỳ lạ, người vừa sinh ra đã có được tôn sùng như thần linh, cũng có bị ghét bỏ như súc vật.”

Nhất thời khung cảnh có phần yên lặng, Cảnh Từ và Nam Mịch khó mà tưởng tượng nổi, thế giới như lời Nhan Vũ nói sẽ có dáng vẻ gì. Mỗi người sinh ra đã có xương cốt yếu ớt, người người đều như nhau, sẽ không có người bị cha mẹ vứt bỏ vì thiên phú tu linh thấp, đó sẽ là thế giới thế nào?

Nhan Vũ cũng không miêu tả kĩ thời đại mà nàng ấy sinh ra, nói tiếp: “Công chúa, thế gian này thế nào, khả năng còn cần người nhìn lại cho kỹ, trước mắt vẫn là cần giải quyết vấn đề của người xong xuôi đã.”

Nam Mịch gần như gật đầu theo bản năng.

Nhan Vũ mặc kệ nàng đã lấy lại tinh thần chưa, tiếp tục nói: “Thân thể Công chúa yếu ớt, không chịu nổi thần lực, mấy ngày tới Công chúa đi với ta lên núi nhặt củi, hái đồ ăn, rèn luyện một phen?”

Nam Mịch gật gật đầu.

“Linh lực trong núi này phức tạp, Công chúa làm ít hoạt động thể lực, có chỗ lợi. Vừa khéo Công chúa cũng có thể ngẫm lại xem, nhân gian này rốt cuộc nên thế nào, nếu nghĩ thông suốt rồi, Công chúa có lẽ có thể tiến bộ nhiều hơn chút.”

Nam Mịch ở lại căn phòng nàng ở lúc trước, Cảnh Từ vẫn ở phòng bên cạnh phòng nàng như cũ.

Mỗi ngày Nam Mịch đi theo Nhan Vũ lên núi, có khi nhặt ít củi, có khi hái ít rau dại, hoa dại, không cảm thấy thế nào, nhưng vô tình lại khôi phục rất nhiều so với cái cảm giác vô lực của lúc trước.

Mỗi ngày, ngoại trừ đả tọa thì Cảnh Từ đều ở trước nhà trúc chờ Nam Mịch trở về, Nhan Vũ cười hắn như một hòn vọng thê.

Kết quả trêu đến hai người đều đỏ bừng mặt.

Gần đây thấy thân thể Nam Mịch càng ngày càng tốt, tâm trạng Cảnh Từ cũng tốt lên, nghĩ đến tìm việc gì đó để làm, bèn hỏi Tiểu Bạch xin ít giấy và bút mực, mỗi ngày không có việc gì làm thì ở trong sân trước nhà trúc vẽ tranh.

Vẽ suối trong núi, vẽ cây bên nhà trúc.

Nam Mịch thò qua, miệng méo xệch: “Ta còn tưởng là Cảnh Từ vẽ ta đó.”

Cảnh Từ nghiêng đầu nhìn nàng, cười không lên tiếng.

Kết quả Nhan Vũ ở bên cạnh xem náo nhiệt cũng thò lại gần: “Tranh này, còn không phải đều là người đấy sao?”

Nghe nàng ấy nói, Nam Mịch lại nửa tin nửa ngờ tiến lại nhìn thật kỹ, dòng suối trong núi kia là nơi mấy hôm trước nàng hái rau dại bên cạnh đó, cái cây kia là ngày hôm qua nàng nhặt cúi dưới tán nó.

Bức tranh kia không vẽ nàng nhưng khắp nơi đều là nàng, là những nơi nàng từng dừng chân, là những góc ánh mắt và bóng dáng nàng từng đi qua.

Trong lòng Nam Mịch ấm áp, hỏi hắn: “Vì sao không trực tiếp vẽ ta?”

“Mấy ngày trước ta có đọc một quyển sách cổ, kể về một vị thư sinh thích một vị thần nữ, thần nữ về trời, thư sinh vẽ lại thần nữ trên giấy nhưng lại phát hiện trên giấy không có thần nữ, hắn cũng đã quên đi hình dáng của thần nữ.” Hắn vươn tay, nhẹ nhàng ma sát tóc mai của nàng: “Ta không vẽ nàng, nàng sẽ không đi, nàng sẽ vẫn luôn ở trước mặt ta, đúng không?”

Hỏi đến cuối, bản thân hắn cũng lo lắng, ngộ nhỡ nàng thật sự cảm thấy thế gian này không còn gì thú vị, muốn trở về Đế Thích Thiên hưởng bái lạy và hương khói của chúng sinh thì sao đây?

Đã nhiều ngày qua, Nam Mịch đúng là cảm thấy thân thể mình ngày một tốt lên, nhưng trong lòng lại ngày càng rối, nàng cũng không biết bản thân nên làm thế nào? Thần thạch muốn nàng trở về, nàng có thể làm trái sao?

So với hỗn chiến giữa Cửu châu, so với cuộc chiến giữa Thủy tộc và Hỏa tộc, hiện tại không phải rất tốt sao? Nhân gian có thần thạch bảo vệ không tốt sao?

Nếu nàng là vật tế của nhân gian, theo lý nên hiến cho thần minh trên chín tầng trời, nàng còn có thể ở lại sao? Nàng chẳng qua là một phần của thần thạch, chẳng lẽ không nên vật quy nguyên chủ? Huống chi thần thạch còn đang muốn thu lại?

Nếu nàng làm trái, thần uy trên cao liệu có liên lụy đến phàm thế hay không?

Cho nên nàng không trả lời được vấn đề của Cảnh Từ.

Thấy nàng không trả lời, Cảnh Từ lại càng hoảng hốt: “Nàng… thật sự muốn đi sao?”

“Cảnh Từ, ta không biết, chàng có thể để ta suy nghĩ kĩ lại được không?”

“Nghĩ cái gì? Muốn đi Đế Thích Thiên làm một cục đá nát sao? Hả?” Hắn nhất thời luống cuống, nắm lấy bả vai Nam Mịch, khóe mắt đều đỏ: “Tình nguyện làm cục đá cũng không muốn ở lại sao?” Âm cuối của hắn đều run rẩy.

Hàng mi Nam Mịch rũ xuống, sao nàng lại không biết tâm tư của Cảnh Từ nhưng vẫn nói: “Cảnh Từ… để ta lại… lại…”

Không đợi nàng nói hết, Cảnh Từ đã bỏ đi.

Nam Mịch giương mắt nhìn, chỉ nhìn thấy dáng vẻ có phần cô đơn và chật vật của Cảnh Từ.

Ban đêm Cảnh Từ không ngủ được, bỗng nhiên nhớ đến Thần quân lấy an nguy của người Hỏa tộc ra uy hiếp hắn, hắn không dám nói cho Nam Mịch biết.

Khi đó suy nghĩ của hắn đơn giản, cảm thấy Nam Mịch lương thiện, không muốn đẩy nàng vào thế hai bên đều khó, nhưng từ tình cảnh hôm nay, lại bỗng thấy bản thân chẳng qua chỉ là một kẻ đáng buồn cười thôi.

Cái gì mà tình sâu nghĩa nặng, chẳng qua chỉ là một tiết mục mình tự ảo tưởng ra mà thôi, lòng Công chúa Điện hạ chứa cả thiên hạ, một chút tình yêu bé nhỏ của hắn đây có đáng là gì đâu?

Nghĩ như vậy, hắn cười lạnh một tiếng, kết quả lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.

Hắn chợt đứng dậy, bởi vì đang ở trong núi, hắn vận linh lực bị cản trở nên không thể thoát ẩn thoát hiện, chỉ có thể dùng chân, cũng may chân hắn dài, không mấy bước đã đến trước cửa phòng Nam Mịch, duỗi tay gõ cửa.

Không ngờ đến Nam Mịch cũng không ngủ được: “Cảnh Từ?”

Cảnh Từ cũng không khách sáo, trực tiếp đẩy cửa ra, hắn đứng trước cửa nhìn chằm chằm Nam Mịch.

Tiểu Công chúa mặc áo ngủ đơn giản đến không thể đơn giản hơn, ngồi bên mép giường, ba nghìn tóc đen rối tung xõa bên hông. Tóc nàng rất dài, có một ít ngọn tóc mềm mại rũ trên giường, mi mắt long lanh đều là phong tình.

Có thể là do đang buồn ngủ lại bị quấy rầy, chân mày nàng nhăn lại, giơ tay xoa xoa đuôi mắt, Nam Mịch dịu dàng hỏi: “Sao thế?”

Cảnh Từ mau chóng đi đến, không đợi Nam Mịch kịp hỏi lại gì đã đi trước một bước ấn nàng xuống giường, không đợi nàng mở miệng, Cảnh Từ đã giành trước hôn lên môi nàng.

Nam Mịch cũng không biết oán khí của hắn đến từ đâu, ngoài miệng bị hắn cắn một cái, đau hừ một tiếng.

Cảnh Từ không quan tâm, tay đã bắt đầu không thành thật, áo ngủ của Nam Mịch bị kéo hai cái, bả vai trắng nõn lộ ra ngoài, kết hợp với cần cổ tinh tế tạo thành một độ cong dụ người phạm tội.

Quả nhiên Cảnh Từ không khách sáo, cắn một miếng giữa cổ nàng, sau đó là miếng thứ hai, miếng thứ ba.

“Cảnh… Cảnh Từ… ưm…” Nàng vừa hoảng vừa thẹn, nhất thời không biết nên làm gì bây giờ.

Cảnh Từ nghe thấy nàng có hơi nghẹn ngào mới buông nàng ra.

Thế nhưng hắn cũng không dỗ nàng, lạnh lùng lên tiếng: “Làm sao vậy? Trong lòng Công chúa mang thiên hạ, yêu nước thương dân, thần tự thấy điểm này không bằng, Công chúa không muốn tiếp tục?”

“Cảnh Từ, chàng nói gì vậy?” Nam Mịch khẽ liếm bờ môi bị cắn hơi đỏ lên.

Kí,ch thích khiến Cảnh Từ đầu váng mắt hoa, lại cúi người cắn lên môi nàng, qua hồi lâu mới áp trán lên cần cổ nàng: “Nếu Công chúa muốn trị tội thần, thần sẽ tự mình đi nhận tội, thần không sợ chết.”

Nam Mịch nức nở đáp: “Cảnh Từ… chàng bình tĩnh một chút.”

Không biết là từ nào kí,ch thích đến hắn, Cảnh Từ đột nhiên nói: “Bình tĩnh? Nàng nói ta bình tĩnh thế nào đây? Nàng muốn lên trời làm một cục đá, bây giờ nàng lại muốn ta bình tĩnh? Nam Mịch, lòng nàng mang thương sinh, hả?” Hắn cười lạnh một tiếng: “Lại muốn vứt bỏ ta? Nam Mịch, ta không định cứu vớt thương sinh, ngay cả bản thân mình ta còn không cứu vớt được!”

Nam Mịch nhìn chằm chằm khóe mắt đỏ rực của hắn, trong ngực như có một luồng khí hỗn loạn, lên không được mà xuống cũng chẳng xong, chặn đến lòng nàng hốt hoảng. Nàng duỗi tay vuốt ve mặt hắn, ngửa đầu hôn lên hầu kết của Cảnh Từ, sau đó nhẹ giọng nói: “Rất xin lỗi, Cảnh Từ.”

Trái tim Cảnh Từ bị một bàn tay hung hăng nắm chặt, đau đến mức hắn thở không nổi, hắn không muốn nghe lời xin lỗi của nàng, hắn muốn nàng.

Không đợi hắn lấy lại tinh thần đã lại nghe nàng nói: “Rất xin lỗi, ta không đi nữa.”

Cảnh Từ kinh ngạc, giống như không thể tin nổi: “Nàng nói gì? Không đi đâu?”

Cảnh Từ có hơi ngốc nghếch này rất hiếm thấy, Nam Mịch cười nhẹ một tiếng, duỗi tay ôm lấy cổ Cảnh Từ, ngón tay từng chút từng chút miêu tả cột sống sau lưng hắn: “Ta nói, ta không đi làm cục đá nữa, ta muốn ở lại nhân gian, cứu vớt Cảnh đại nhân của ta.”

Cảnh Từ suýt thì vui quá hóa khóc, hắn cúi thấp người, kéo Nam Mịch vào trong lòng: “Mịch nhi, nàng không phải sợ ta bắt nạt nàng nên mới lấy những lời này ra dỗ ta chứ?” Không đợi Nam Mịch kịp mở miệng, hắn đã nói tiếp: “Ta mặc kệ, nếu nàng đã nói, ta coi như là thật, không cho nàng đổi ý.”

“Ta không đổi ý, ta là Công chúa Điện hạ, nói chuyện đương nhiên phải giữ lời.” Trong giọng nói của Nam Mịch ẩn chút ý cười, vậy mà giống như đang dỗ hắn.

“Công chúa Điện hạ, nhất ngôn cửu đỉnh, thần nhớ kỹ.” Cảnh Từ buông nàng ra, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên giữa trán nàng, giống như dấu ấn chỉ thuộc về riêng hắn. Sau đó xoay người xuống giường, thuận tay giúp nàng sửa lại áo ngủ bị làm cho hỗn loạn, kéo chăn đắp lên, khóe môi nhếch lên một độ cong nhẹ nhàng.

Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nam Mịch đang đỏ bừng cả mặt, cuối cùng còn nhân mô cẩu dạng gật gật đầu, xong mới xoay người đi mất.

Giống như người vừa rồi đè Công chúa lên giường không phải hắn vậy.

Hôm sau Nam Mịch theo Nhan Vũ vào núi hái hoa.

Nhìn thấy xa xa có mấy bông hoa cánh đỏ nhụy trắng, Nam Mịch vui vẻ chạy đến: “Tiên nhân, ta muốn hái cho Cảnh Từ một bó, để trong phòng chàng.”

Nhan Vũ nhìn sang, thấy hai mắt thiếu nữ sáng ngời, trong ánh mắt nơi nơi đều là sắc xuân, Nhan Vũ gật gật đầu: “Công chúa không định đi Đế Thích Thiên nữa?”

“Ừm, không đi nữa.” Nam Mịch gật gật đầu: “Sẽ có một ngày ta phải rời đi, đợi ta và Cảnh Từ già đi lại nghĩ tiếp vậy. Cảnh Từ nói rất đúng, ta không nên vứt bỏ chàng đi làm thần cứu thế, hơn nữa… ta cũng không thể bảo đảm, lên trời rồi ta chính là Duyệt thần chứ?

Không biết thì cứ để chàng không biết là được rồi, ta muốn bảo vệ tốt trước mắt, tỷ biết đấy, nếu một người cũng không bảo vệ được, lấy gì đi bảo vệ người đời.”

Nhan Vũ gật gật đầu, chỉ nói: “Công chúa suy nghĩ rõ ràng là được rồi.”

Từ đó về sau, Cảnh Từ vẫn luôn vẽ tranh mỗi ngày, có lẽ Nhan Vũ bị hai người tình chàng ý thiếp tra tấn đến không chịu nổi, cuối cùng ném cho Cảnh Từ một cuốn tâm kinh, kêu hắn đi giác ngộ.

Cảnh Từ mới cất cái bàn trước nhà trúc đi, đa số thời gian đều ở trong phòng xem cuốn tâm kinh kia, chỉ những khi Nam Mịch từ trong núi về, hắn mới ra ngoài.

Xuất phát từ tò mò, Cảnh Từ hỏi Nhan Vũ: “Tiên nhân, tâm kinh này huyền diệu, Tiên nhân có biết lai lịch chăng?”

Nhan Vũ đáp: “Cố nhân tặng cho.”

“Nó có tên không?”

“Không có, chẳng qua nghe nói các vị gọi nó là gì mà Hỏa thần tâm kinh, quá khó nghe.”

Cảnh Từ triệt để kinh ngạc.

Hắn suýt nữa đã rời xa Nam Mịch chỉ để đi tìm cuốn tâm kinh này, vậy mà lại tìm được ở đây. Nhất thời vậy mà có chút dở khóc dở cười, chẳng lẽ đây cũng được gọi là trăm sông đổ về một biển sao?

Hai người bọn họ ở trong núi, không biết năm nào tháng nào, đã được một thời gian.

Rốt cuộc vào một bữa cơm sáng, Nhan Vũ nói với hai người: “Hôm nay hai vị thu dọn đồ đạc, có thể xuống núi rồi.”

Nam Mịch còn rất kinh ngạc, Cảnh Từ lại càng mất kiên nhẫn: “Bệnh của Công chúa? Không… thân thể của Công chúa ổn rồi?”

Nhan Vũ gật gật đầu: “Ta vốn không nên nói những chuyện này với người khác, nhưng nếu các vị có quan hệ với tảng đá kia, ta đây sẽ nhiều lời thêm mấy câu. Các vị hẳn cũng biết, kết giới trong núi này rất khác biệt, Công chúa có thể hấp thụ linh lực trong núi, mấy ngày nay, thân thể người phàm của Công chúa đã khác trước, lực lượng của kết giới trong núi cũng đã độ cho Công chúa, lại áp chết thần lực trong cơ thể Công chúa. Nếu có một ngày Công chúa muốn sử dụng thần lực này, tự mình giải phong ấn là được. Những chuyện khác, tương lai sẽ tự có người nói cho hai vị.”

Nhan Vũ nhìn hai người đang không hiểu thế nào kia một cái, lại giải thích: “Có phong ấn, thần thạch khó mà phát hiện ra Công chúa là thần thức, không còn phong ấn, vậy Công chúa chỉ có thể tự mình đối mặt thôi.”

Cảnh Từ lại hỏi: “Giải phong ấn rồi, chẳng phải sẽ giống như lần này sao?”

“Sẽ không, nếu Công chúa đã suy nghĩ cẩn thận vì sao phải giải phong ấn, vậy sẽ không bị thần lực ảnh hưởng quá sâu.”

Cảnh Từ khó hiểu: “Suy nghĩ cẩn thận? Thế nào gọi là suy nghĩ cẩn thận?”

Lòng hắn thầm nghĩ, vị Tiên nhân Nhan Vũ này thật là, luôn để cho người ta phải đoán, suy nghĩ cẩn thận cái gì? Ngộ nhỡ ngày nào đó Công chúa chợt suy nghĩ cẩn thận, lại muốn về trời làm cục đá thì làm sao đây?

Không đợi Nhan Vũ lên tiếng, Nam Mịch đã mở miệng, đồng thời nhẹ nhàng nắm lấy tay Cảnh Từ: “Cảnh Từ, ta biết nên nghĩ gì, chúng ta đi thôi.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

Đọc truyện Full