Trans: Bạch Lan Tửu
Nàng cố ý lạnh mặt, kiểu lạnh nhạt chứa sự sắc bén từ từ tràn ra.
Cẩu Đản sợ tới mức run bần bật, chột dạ cúi đầu.
Trương Túc: “Khuya như vậy sao con lại ra ngoài?”
Cẩu Đản hít hít cái mũi, yếu ớt nói: “Thấy, thấy tiên nhân.”
Trương Túc: “A quăng, lại còn là nồi của nàng.”
Trương Túc vẫn có chút không dám tin: “Vậy nên con đi ra ngoài?”
Cẩu Đản nhỏ giọng đáp: “Vâng…”
Trương Túc:…
Quả nhiên là gấu con, quá gấu.
Nàng đang chuẩn bị cho đứa nhỏ này một chút trừng phạt nhỏ nhỏ cho nhớ thì Cẩu Đản đã chủ động nhận sai: “Chưởng môn, con sai rồi, cũng không dám nữa.”
Nó toét miệng, giọng nói mang theo nức nở: “Nương chỉ có mình con là nhi tử, con xảy ra chuyện thì nương làm sao đây, con sai rồi, con thật sự biết sai rồi, không nên không quan tâm như vậy, hu hu hu…”
Nó khóc đến cực kỳ đau lòng, thế nên Trương Túc cảm thấy nếu nàng lại trừng phạt rất giống như cố ý bắt nạt người khác.
Trương Túc đứng một bên chờ nó khóc xong, sau đó Cẩu Đản tự cảm thấy ngượng.
Nó thút thít lau nước mắt, chọc cho Trương Túc bật cười.
Trương Túc dịu giọng hỏi nó: “Con tên là gì?”
“Cẩu Đản.” Lời vừa ra khỏi miệng nó đã hối hận, sao lại không cẩn thận nói nhũ danh chứ.
Trương Túc lại ngẩn người, đáy mắt tản ra một chút mềm mại.
Nàng đi qua, thử thăm dò mà sờ sờ đầu đứa nhỏ một chút.
Cẩu Đản cảm nhận được sức nặng trên đầu, cả người đều ngây dại, nước mắt mới ngừng lại bắt đầu ào ạt trào ra.
“Chưởng môn, Chưởng môn hu hu hu…”
Trương Túc dở khóc dở cười: Sao lại vẫn là cái bao khóc vậy.
“Đi thôi, ta đưa con về.”
Trương Túc khống chế bút lông, ôm theo Cẩu Đản nhảy lên.
Cả người nó đều cứng lại, nó dẫm lên bút lông, hơn nửa đêm bay trên trời cao.
Trời ạ, thật là kích thích quá đi mất.
Trương Túc lại cho là nó sợ, càng ôm sát người vào trong ngực, Cẩu Đản ngửi được mùi hương thanh lãnh, cả mặt đều đỏ lên.
Nó ngoan ngoãn dựa vào trong ngực Trương Túc, tốc độ bay của bút lông rất chậm, ban đầu nó còn có chút sợ hãi, dần dần lại cúi đầu nhìn xuống dưới.
Nó vốn cho rằng núi rừng không thấy được điểm cuối, giờ phút này lại nhỏ bé như vậy, gió đêm thổi tan mây đen, ánh trăng phủ lên núi rừng, giống như đắp lên đó một tấm trăng mỏng màu bạc.
Thế mà có chút xinh đẹp, nào đâu còn thái độ giương nanh múa vuốt lúc trước.
Nó xem đến thất thần, mãi đến khi Trương Túc hỏi nó đang ở đâu, Cẩu Đản mới ngây ngốc nói vị trí của miếu tiên nhân.
Trương Túc:…
Nàng không tìm được, đành phải để hệ thống hỗ trợ.
Sau non nửa canh giờ, Trương Túc đã đưa được Cẩu Đản về đến nhà nó, điểm điểm lên trán nó, đứa nhỏ ngáp một cái đã ngủ.
Trước khi đi, nàng vô tình nhìn thoáng qua cây bút lông đơn sơ trên bàn sách củ nó.
“Tương phùng cũng là có duyên, thôi vậy.” Nàng giơ tay, rót một luồng linh khí vào trong cây bút lông nhìn rất tầm thường kia.
Sau đó biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lại, nàng đã đứng trước mặt tượng tiên nhân.
Đây là một loại cảm giác rất quái dị, Trương Túc lẩm bẩm: “So với ta thì tượng đá này có dáng vẻ hơn nhiều.”
Nàng vừa dứt lời, một luồng ánh sáng ấm áp lập tức truyền vào trong cơ thể nàng, thoải mái đến suýt nữa nàng đã kêu thành tiếng.
Hệ thống có chút hâm mộ: “Không ngờ ký chủ có nhiều nguyện lực hương khói như vậy.”
Trong lòng Trương Túc nhảy ầm ầm, không phải là suy nghĩ nàng đang nghĩ đến đấy chứ.
Nhưng chỉ là một tòa tượng đá thôi mà.
Trương Túc nửa tin nửa ngờ, đơn giản ở lại Liên Châu.
…
Gà trống gáy sáng đánh thức mọi người, Cẩu Đản tỉnh lại trong cơn buồn ngủ: “A—“
Cánh tay đau quá, đùi cũng vậy.
Nó vừa cúi đầu nhìn mới phát hiện trên người còn buộc da dê, vết thương của nó cũng chân thật như vậy.
Thật sự không phải nó nằm mơ sao?
Nó mừng thầm lại nghi ngờ, nhưng dạo qua một vòng trong phòng cũng không phát hiện dấu vết của người lạ.
Chẳng lẽ ôm Chưởng môn là do nó tự tưởng tượng.
Nhưng nó trở về bằng cách nào.
Nó nhìn lại nhìn, đột nhiên ánh mắt dừng lại, cây bút kia sao lại giống cây bút lông bay trên trời tối hôm qua như vậy, ngoại trừ kích thước khác nhau ra.
Nó chậm rãi đi qua, thử thăm dò mà cầm lấy bút viết lên giấy hai chữ.
Chữ viết bút lông của nó luôn không xuất chúng, nhưng lần này nó như từng được mài giũa vậy, hai chữ vừa viết phóng khoáng tinh tế, so với chữ bút lông trước kia của nó chính là một trời một vực.
“Đây, đây thật là… quá thần kỳ.” Cẩu Đản ôm bút lông như ôm món bảo bối tuyệt thế nào đó vậy.
Nó không kịp thay cả quần áo đã vội vã chạy đến trước tượng thần, cung cung kính kính dập đầu ba cái: “Chưởng môn, cảm tạ người.”
Trịnh Hương Lan đang chuẩn bị lau tượng, kết quả nhìn thấy nhi tử nhà mình một thân chật vật, lập tức bốc hỏa, nắm lỗ tai nhi tử, cả giận nói: “Con chạy đi phát điên ở chỗ nào đó hả.”
Cẩu Đản ôm chặt nàng: “Nương, về sau con không chạy loạn, không bao giờ chạy loạn nữa.”
Bởi vì dạy dỗ khó quên lần này, sau này bất luận Cẩu Đản có làm gì cũng đều suy nghĩ kĩ rồi mới làm, không xảy ra sai sót gì nữa. Chẳng qua đây là chuyện sau này, tạm thời không nhắc đến.
Trương Túc đúng là đã rót linh lực vào cây bút lông kia, nhưng tác dụng duy nhất chỉ là có thể dùng được càng lâu và khiến cho tư thế người cầm bút thẳng hơn, do đó dẫn đường viết ra chữ càng tốt hơn…
Có vài phần ý tứ của câu cho người cá không bằng dạy người câu cá.
Rất nhanh Trương Túc đã vứt việc này ra sau đầu, hiện tại nàng đang nữ giả nam trang, đầu đội mũ có mạng che, không ai biết nàng là ai, nàng giống như một hiệp sĩ thiếu niên đi lại trong thành.
Sau đó nàng phát hiện, trong thành Liên Châu miếu tiên nhân thật sự không hẳn là nhiều.
Không chỉ người già phụ nhân thường xuyên bái lạy mà đến cả nam tử trẻ tuổi cũng đi bái.
Trương Túc đứng trên đường nhỏ trong núi, nhìn thí sinh thứ chín đi ngang qua trước mặt đến miếu tiên nhân.
Vì sao biết đối phương là thí sinh?
Bởi vì…
“Chưởng môn phù hộ, để ta nhất định qua, qua nha!”
“Chưởng môn phù hộ, Chưởng môn phù hộ.”
Trương Túc:…Bản Chưởng môn không mấy muốn phù hộ ngươi đâu (¬_¬)
Trương Túc bị mấy thí sinh này chọc cười, vì thế tìm cơ hội, cũng đi mấy tửu lầu kia quan sát gần.
…
Hôm nay là viện thí ngày thứ hai, qua trận khảo thí này sẽ đỗ tú tài.
Thí sinh đỗ tú tài là có thể giảm miễn thuế má và lao dịch trong nhà, hơn nữa lúc tham kiến tri huyện có thể không cần quỳ, một khi xảy ra chuyện, trước khi có chứng cứ, nha môn cũng không thể tùy tiện dùng hình.
Những điều kiện hậu đãi này đều khiến người người hướng tới, chỉ có một cái cuối cùng cũng đủ để thí sinh điên cuồng. Tú tài có thể tiến vào phủ học đọc sách, mà mấy vị đứng đầu viện thí có thể trực tiếp tiến vào học ở Quốc Tử Giám, học phí miễn toàn bộ.
Những điều kiện và khen thưởng này đều do Trương Túc căn cứ vào chế độ thi cử của triều đại nào đó định ra, chẳng qua là nội dung đưa ra cuối cùng là do nàng và Tần Khiếu cẩn thận thảo luận ra.
Tuyệt đối, tuyệt đối không cần nội dung rập khuôn sáo rỗng giam cầm tư tưởng.
Cái bọn họ cần là phát triển toàn diện đức trí thể mỹ.
Các loại đề về phẩm đức tư tưởng, chạy bộ, cưỡi ngựa, vv.
Còn có khoa học tự nhiên, y học, nông học.
Ngâm thơ làm phú, cầm kỳ thư học ngược lại chỉ là một phần.
Vừa khéo bá tính bình thường cũng không biết mấy thứ này, bọn họ biết đều là hành động thực tế, đồ vật thực dụng
Cũng tiện cái là lúc trước không có chế độ khoa cử nên Trương Túc và Tần Khiếu muốn làm thế nào thì làm thế ấy.
Trương Túc âm thầm cho mình một like.
Nàng nâng chén trà lên uống một ngụm, còn chưa nuốt xuống thì phòng bên đã vang lên tiếng kêu thảm thiết.
“Cái gì! Chín nhân tám bằng bảy mươi hai, xong rồi xong rồi, ta tính sai rồi, vậy đề toán học ở giữa kia ta chắc chắn làm sai rồi.”
“Chín mươi ba cộng hai mươi mốt nhân ba không phải bằng ba trăm bốn mươi hai sao? Sai lại là một trăm năm mươi sáu chứ?”
Trương Túc nghe vậy, một ngụm trà sặc ở cổ họng, khiến cho nàng chảy cả nước mắt.
Nàng không nhớ lầm thì đây là viện thí mà, đúng không đúng không nào, vì sao đề đơn giản như vậy cũng có thể sai.
Trương Túc đột nhiên cảm thấy sự nghiệp giáo dục của Xích Hạ gặp phải khó khăn rất lớn.
Nhưng cũng may còn có chỗ đáng tin cậy.
Lập tức có mấy người trăm miệng một lời phản bác: “Tiên nhân đã nói rất nhiều lần, trong tình huống không có dấu móc, trước tính nhân chia, sau mới đến cộng trừ.”
Tiếng kêu rên nổi lên bốn phía, theo sau còn có tiếng cười nhạo: “Đáng đời các ngươi ngày thường không nghiêm túc nghe giảng.”
Trương Túc xoa xoa bọt nước bên miệng, hung tợn nói: “Đúng vậy.”
Loại đề này, năm nhất cũng biết.
“Đó là bài năm thứ hai mới học.” Hệ thống đột nhiên lên tiếng.
Trương Túc suýt nữa lại thất thố.
Trương Túc: “Hừmmmmm, ngươi cố ý.”
Hệ thống: “… Không phải.”
Trương Túc: Mới là lạ.
Trương Túc lặng lẽ rời khỏi tửu lâu, đến chạng vạng, nàng đến tòa miếu tiên nhân gần nhất, cảm nhận được ở đây thật thoải mái, không ngờ lại gặp một vị “người quen”.
Chính là thí sinh đáp sai đề ban ngày thấy ở tửu lâu.
Sau khi đối phương bước lên bậc thang cuối cùng, bắt đầu ba bước một bái, năm bước một quỳ.
Trương Túc:???
Nàng đi vào theo, bèn nhìn thấy đối phương dập đầu côm cốp với tượng của nàng, miệng lẩm bẩm: “Chưởng môn không gì không làm được, cầu người đáng thương tín đồ hèn mọn của người, phù hộ tín đồ lần này thành công vượt qua viện thí.”
Đột nhiên Trương Túc cảm thấy, nàng nên thương lượng với Tần Khiếu một chút về việc tăng mạnh giáo dục khoa học.
Sao có chuyện gì cũng đến cầu thần bái phật chứ.
Vậy về sau bị bệnh cũng không đi chữa, lại đi cầu thần bái phật sao?
Trương Túc chỉ cần nghĩ đến về sau, có một ngày nào đó, có người ở sau lưng thầm mắng nàng là kẻ lừa đảo mê tín dị đoan thời phong kiến, trán đã giật giật phát đau.
Lúc trước ở trong cảnh nguy khốn, chỉ có thể lấy danh tiên nhân mới có thể hiệu triệu lòng dân một cách nhanh chóng và an ổn.
Hiện tại đã lập tân triều, cuộc sống mọi người đều tốt, tiên nhân nàng đây nên lui về phía sau màn.
Còn Liên Châu sao lại có nhiều miếu tiên nhân như vậy.
Nàng nhớ rõ trên sách giáo khoa có câu “Nam triều có bốn trăm tám mươi ngôi chùa”, dù cho có chút khoa trương nhưng Trương Túc chỉ cần tưởng tượng đến sau này trong Xích Hạ cũng có đủ loại miếu thờ thì mặt nàng đã đen lại.
Nàng cũng không lưu luyến gì nơi này nữa, suốt đêm trở về kinh thành, sau đó thông qua gương truyền âm gọi Tần Khiếu đến, rồi kể lại toàn bộ những gì nàng nhìn thấy nghe thấy cho hắn.
Trương Túc: “Trước kia ta thường ở trong cung, nên không ngờ bên ngoài đã hoang đường đến mức này.”
Tần Khiếu rót cho nàng một chén nước, chậm rãi nói: “Chưởng môn đừng vội, trước hết nghe ta nói đã.”
Giọng điệu hắn hòa hoãn vững vàng, giống như suối nước chậm rãi chảy xuôi, rất nhanh đã vuốt phẳng tâm tình của Trương Túc.
Trương Túc nhìn hắn ý bảo hắn nói đi.
“Trong Xích Hạ tuy có không ít miếu thờ, chẳng qua miếu tiên nhân đã chiếm chín phần, một phần còn lại là miếu thờ do tiền triều để lại, chiếm diện tích khổng lồ, lại có thế gia che chở, cho nên không bị lay chuyển. Nhưng cũng đã hơi xuống dốc, không gây ra nổi sóng gió gì, cho nên Chưởng môn không cần lo lắng.”
Trương Túc: Cho nên nàng là nơi tập trung tất cả hỏa lực?
Tần Khiếu như biết nàng đang nghĩ gì, lại nói: “Thế nhân từng thấy bản lĩnh của Chưởng môn, bịt không bằng khơi[1].”
[1] 堵不如疏 (chậm không bằng thưa): ý chỉ thay vì đàn áp thì chi bằng tiếp cận rồi dẫn dắt để tránh bị tác động ngược.
“Nhưng…” Trương Túc cau mày: “Nếu về sau người mắc bệnh mà bệnh tình nguy kịch lại không chịu đi y quán mà ký thác lên tiên nhân thì làm sao?”
Tần Khiếu: “Vậy Chưởng môn cứ phát thần dụ, xưa nay người thích thanh tịnh, đừng đến quấy nhiễu người, càng chán ghét cứ nhắc nhiều. Ta lại cho người tăng mạnh tuyên truyền, người vô tri không biết sợ chữ người hiểu biết bọn họ sẽ tự biết nặng nhẹ.”
Trương Túc cẩn thận suy nghĩ, phát hiện cũng chỉ có biện pháp này: “Vậy được, cứ làm như lời ngươi nói đi.”
Tần Khiếu mỉm cười: “Ừm.”
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến cái gì, nói: “Chưởng môn khống chế bút lông lên trời xuống đất, không biết ta có vinh hạnh thưởng thức một chút không”
“Đương nhiên có thể.” Trương Túc không nghĩ ngợi gì đã đáp ứng.
Mãi đến buổi tối, nàng và Tần Khiếu cưỡi trên một cây bút lông thật lớn, bay lên không trung, gió đêm vén tóc mai nàng lên, nàng mới ý thức được không đúng chỗ nào.
– —–oOo——