Đọc truyện Full

Chương 1

Khương Uyển Ngọc chết rồi. Trong ngày xuân rực rỡ, hoa đào nở rộ khắp nơi, nàng cứ như vậy bị người khác bóp cổ chết.

Hôm đó sau giờ Ngọ, nàng nằm trên nhuyễn tháp trong phòng nghỉ ngơi, trong lúc đang mơ hồ nàng cảm thấy có người từ phía sau lưng bóp cổ nàng.

Cảm giác hít thở không không đột nhiên ngày càng rõ ràng, Khương Uyển Ngọc kinh hoàng, đột nhiên mở to hai mắt, hai tay nắm thật chặt bàn tay to đang không ngừng bóp chặt cổ nàng, liều mạng muốn đem bàn tay đang cố gắng lấy mạng mình từ trên cổ đẩy ra.

Thiếu dưỡng khí khiến cho nàng khó chịu vô cùng, ngực tưởng chừng như sắp nổ tung. Nàng đau đến mức không hô hấp được, bản năng muốn sống khiến nàng giãy giụa kịch liệt, hai chân trên nhuyễn tháp không ngừng đạp loạn xạ, mở miệng muốn kêu cứu, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.

Sức lực của người kia rất lớn, hung hăng bóp cổ nàng không buông, giống như kìm sắt, cơ hồ phải đem cổ nàng bóp gãy mới thôi.

Sức lực của nàng quả thật rất nhỏ, căn bản không phải là đối thủ của hắn. Cho dù nàng giãy giụa như thế nào, phản kháng kịch liệt ra sao, vẫn là tốn công vô ích.

Cuối cùng, nàng giống như cá không có nước, cặp mắt tròn trịa trừng lên chỉ còn lòng trắng, há to miệng giữa không trung, hai cái tay vô lực buông thõng, nàng đến chết cũng không thể phát ra âm thanh cầu cứu nào.

Khương Uyển Ngọc chính là chết như vậy, đến chết cũng không biết được hung thủ là ai. Chỉ có một điều duy nhất khắc thật sâu trong đầu nàng chính là —–thời điểm nàng bắt lấy cánh tay người nọ, sờ được trên cánh tay hắn có một vết sẹo rất dữ tợn…

Đảo mắt qua năm ngày, trong phủ Ngụy Quốc Công ánh nắng tươi sáng, chim hót hoa thơm. Trong sân hoa đào nở rộ đến xinh đẹp, trên cành nhiều bông hoa nở thành đoàn, cánh hoa màu hồng, nhụy hoa màu vàng, dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ, càng thêm xinh đẹp.

Gió nhẹ thổi lất phất, mùi hoa tỏa ra khắp nơi, từng cánh hoa đào màu hồng theo gió nhẹ bay xuống, chớp mắt đã phủ kín toàn bộ đình viện.

Cả đình viện màu hồng phấn vô cùng xinh đẹp, rực rỡ có một không hai. Không khí yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có vài ba người đi ngang, cảnh xuân vô cùng đẹp mắt!

Ngụy Quốc Công thế tử phu nhân – Thẩm thị mới vừa đến Thụy An Đường thỉnh an lão phu nhân La thị, sau đó lại hầu hạ La thị dùng qua đồ ăn sáng, hướng La thị bẩm báo sự vụ lớn nhỏ trong phủ cho đến lúc mặt La thị lộ vẻ mệt mỏi, nàng mới cáo lui trở về.

Mỗi ngày hầu hạ Hậu lão phu nhân La thị là một chuyện vô cùng mệt mỏi. La thị hay bắt bẻ, không những không thích con dâu Từ thị bên Nhị phòng, bà cũng không thích con dâu Nhiễm thị bên Tam phòng, chỉ thích mỗi con dâu trưởng Thẩm thị bên Đại phòng, cũng chỉ thích nhất Thẩm thị ở bên cạnh hầu hạ, lúc rảnh liền dạy nàng ta một ít chuyện. Thẩm thị mỗi ngày phải hầu hạ La thị, mỗi lần như vậy đều phải dùng mười hai phần tinh thần để ứng đối.

Có điều hôm nay có chút không giống với mọi ngày, trên mặt Thẩm thị không còn là vẻ mặt mệt mỏi, thay vào đó là vẻ mặt hưng phấn đến khó hiểu, mặc dù nàng đã hết sức che giấu, nhưng chân mày, khóe mắt cũng không thể áp chế được vẻ kích động, nhanh chóng bán đứng nàng.

Bước chân Thẩm thị nhẹ nhàng đi trên đường mòn trong đình, ngẩng đầu nhìn cây hoa đào đang trổ hoa rực rỡ, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại những lời lão phu nhân La thị vừa nói, thầm nghĩ: Nếu như sự việc kia thành công…

Nàng chợt dừng lại, nắm chặt khăn lụa trong tay, đột nhiên quay đầu nhìn về hướng nhị phòng – Y Lan Viện, trong mắt che giấu bắn ra đạo quang dữ tợn, trong lòng ngập tràn hận ý: Nếu muốn chuyện này thành công, chỉ sợ nha đầu Ninh Như Ngọc kia sẽ là trở ngại lớn nhất! Có điều nha đầu kia dù sao cũng chỉ là phúc mỏng, có khi cũng không sống được quá hai ngày.

Lúc này trong Y Lan Viện, một người mặc trang phục xanh biếc thêu hoa bối tử cùng với quần dài màu trắng, nhìn qua liền biếc nàng ấy là nha hoàn. Còn một người khác mặc trang phục cùng kiểu dáng màu hồng thêu hoa bối tử, lúc này nha hoàn mặc quần dài màu trắng đang đứng bên ngoài nói gì đó với cô cô.

Nha hoàn mặc trang phục xanh biếc thêu hoa bối tử, quần dài màu trắng tên là Bích Thanh, nàng liếc nhìn trong phòng một cái, chép miệng nói: “Tứ cô nương từ khi được ban hôn liền ngã bệnh đến bây giờ, một lần bệnh liền bệnh đến mười ngày, không biết có thể khỏe lại hay không?”

Nha hoàn mặc trang phục màu hồng thêu bối tử, tên là Bích Liên, trong tay nàng ta là chậu rửa mặt, nước ấm và khăn trong chậu đã nguội từ lâu, hiển nhiên là mới vừa ở trong phòng hầu hạ lau người cho Tứ cô nương đang bị bệnh. Vừa bước ra ngoài đã nghe được lời của Bích Thanh, đau lòng vì cô nương nhà mình nói: “Còn không phải là vì tin đồn đáng sợ của Quỷ diện tướng quân Hoắc Viễn Hành sao, cái gì mà lòng dạ độc ác, mặt có sẹo đao, có thể trị trẻ con khóc đêm, làm cho Tứ cô nương bị dọa sợ đến mức đổ bệnh liên tục mấy ngày liền, nếu không thì làm sao một Tứ cô nương đang tốt lành, lại có thể bệnh nặng như vậy?”

Nhắc đến chuyện lúc trước Bích Thanh không nhịn được liền cười nhạo một tiếng, nhướn mày nhìn vào trong một cái, tiến tới thấp giọng nói bên tai Bích Liên: “Ta nói, rõ ràng Tứ cô nương không có cái phúc phận đó, Vũ An Hầu phủ khí phách như vậy, so với Ngụy Quốc Công phủ chúng ta chỉ có hơn chứ không kém. Hầu gia Hoắc Viễn Hành mới vừa lập công lớn, được Hoàng thượng tín nhiệm, mặc dù tin đồn bên ngoài về hắn không tốt, nhưng đó cũng chỉ là tin đồn mà thôi, ai biết bên trong là như thế nào? Huống chi Tứ cô nương chỉ cần gả qua chính là Hầu gia phu nhân, so với Đại cô nương phòng lớn thì tốt hơn nhiều, đây quả thực là hôn sự không thể tốt hơn, khiến bao nhiêu người đỏ mắt hâm mộ? Thật đáng tiếc, hồng nhan bạc phận, mệnh của nàng lại không được tốt, mới vừa ban hôn không lâu liền bị dọa sợ đến mức đổ bệnh, đây không phải là không có phúc thì là gì?”

“Vậy làm sao mới là Tứ cô nương có phúc?” Bích Liên một lòng bảo vệ Tứ cô nương, hết sức phản bác: “Tứ cô nương từ trước đến giờ rất khỏe mạnh, là sau khi ban hôn mới bị bệnh, rõ ràng là bởi vì Hoắc Viễn Hành mang mệnh xấu, mới có thể khắc Tứ cô nương như vậy.”

“Nói ngươi ngốc chỉ là nói chơi, ai ngờ ngươi đúng là ngốc thật!” Bích Thanh cười nhạo Bích Liên một câu, liếc mắt nhìn nàng nói: “Dù sao ta nhìn bệnh này của Tứ cô nương chỉ e là không tốt lên được, những đại phu được mời đến đều nói không thể cứu chữa. Ngươi muốn tiếp tục hầu hạ người bệnh thì cứ tiếp tục hầu hạ đi, ta thì không muốn hầu hạ nàng ta. Ta đã cùng mẹ nuôi bàn xong cả rồi, tháng sau ta sẽ được điều đến hầu hạ Ngũ cô nương. Ngũ cô nương lúc nào cũng ra tay rộng rãi, đi đến đó cũng sẽ có tiền thưởng nhiều hơn, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ đợi ở Y Lan Viện này mãi.”

Phải biết bây giờ Đại lão gia là Ngụy Quốc Công thế tử, tương lai chính là Ngụy Quốc Công, là chủ nhân của Ngụy Quốc Công phủ. Ngũ cô nương là thứ nữ được Đại lão gia thương yêu nhất, tiền đồ của nàng so với Tứ cô nương còn tốt hơn gấp nhiều lần, chỉ có hơn chứ không kém Tứ cô nương.

Bích Thanh sớm đã xem chuyện này là chuyện tốt, phí hết sức mới được ngồi trong phòng của Ngũ cô nương, trong bóng tối đã giúp nàng ta làm không ít chuyện mới có cơ hội điều qua, nàng tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Lúc thánh chỉ ban hôn xuống cho Tứ cô nương, nàng quả thực có chút hối hận, có điều bây giờ xem ra, Tứ cô nương chính là phúc mỏng, ngày thứ hai ban hôn liền bệnh đến mức không dậy nổi, đến bây giờ cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt, cho nên nếu tiếp tục đi theo Tứ cô nương tiền đồ của nàng sẽ ngày càng đi xuống.

Bích Thanh đắc ý nói: “Chưa tới hai ngày ta sẽ được điều đến bên Ngũ cô nương, nếu như sau này ngươi có chuyện gì cần giúp đỡ có thể tới tìm ta, ta sẽ nể tình tỷ muội mà giúp ngươi.”

“Ngươi có ý gì?” Bích Liên bắt cánh tay của Bích Thanh trách mắng: “Tại sao ngươi có thể thừa dịp Tứ cô nương đang bệnh nặng mà bám lấy cành cao khác? Tứ cô nương chưa bao giờ nói không cần ngươi, nàng cho ngươi tiền thường cũng không thấp so với Ngũ cô nương…”

Bích Thanh không chút lưu tình hất tay Bích Liên ra, lạnh lùng thốt: “Nói lời từ biệt khó nghe như vậy, người thường đi chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp, ta chỉ mưu tính cho mình con đường tốt hơn để đi thôi. Chẳng lẽ phải chờ tới Tứ cô nương trút hơi thở cuối cùng, chúng ta bị đuổi ra ngoài hoặc là bị phân đi đến những nơi khác làm việc vặt? Bây giờ nói thế nào ta cũng là nha hoàn nhất đẳng, chẳng lẽ phải chờ tới Tứ cô nương không còn, ta lại đi làm một nha hoàn hạ đẳng? Ta lại không muốn nếm mùi đau khổ đó, nếu đi thì chính ngươi đi, liên quan gì tới ta!”

“Ngươi, ngươi…” Bích Liên bị những lời nói của Bích Thanh giận đến mức nói không ra lời. Các nàng năm đó cùng nhau vào phủ, cùng được phân làm nha hoàn thân cận bên cạnh Tứ cô nương. Tứ cô nương luôn đối với các nàng không tệ, xem các nàng như tỷ muội ruột thịt mà đối đãi, không ngờ bây giờ, Bích Thanh lại là người vong ân phụ nghĩa, làm sao nàng không khó chịu, không tức giận cho được? Đáng tiếc miệng nàng vụng về, không biết nói đạo lý gì lớn, ngoại trừ nhìn Bích Thanh thở phì phò “Ngươi” nửa ngày, thì không thể làm gì khác.

Bích Thanh thấy Bích Liên giận đến xanh cả mặt, ngay cả câu đầy đủ cũng không thể nói rõ ràng thì không khỏi khinh miệt hừ một tiếng, “Ngốc như heo!” Giơ tay lên đẩy đầu vai của nàng một cái, sải bước đi.

Trong phòng, Ninh Như Ngọc vừa mới tỉnh lại (Khương Uyển Ngọc) vừa vặn nghe thấy cuộc tranh luận của hai nha hoàn.

Lúc này đầu óc của nàng còn có chút loạn, nàng nhớ kiếp trước mình tên là Khương Uyển Ngọc, gả cho nhị phòng Vũ An Hầu phủ, làm thê tử của Đại công tử Hoắc Viễn Thành. Năm ngày trước lúc nàng đang ngủ trưa thì bị người khác bóp cổ đến chết, sau đó linh hồn của nàng bay bồng bềnh, quan sát hết mọi chuyện lớn nhỏ tại Vũ An Hầu phủ.

Nàng thấy di thể của nàng bị người ta treo trên xà nhà, ngụy trang thành bởi vì phụ thân chết trận, nàng ngày đêm thương tâm khổ sở, cuối cùng chịu không nổi mà treo cổ tự sát.

Nàng thấy Hoắc Viễn Thành ở trước mặt mọi người ôm di thể nàng khóc lớn, nước mắt nước mũi đầy mặt, đau buồn muốn chết, cơ hồ muốn khóc đến chết, quả nhiên là một bộ dáng phu quân tốt. Người người đều bị hắn làm cho cảm động rơi nước mắt, khen hắn là chính nhân quân tử.

Đáng tiếc ngày thứ hai nàng liền thấy Hoắc Viễn Thành ở trong thư phòng mật đàm cùng Lại bộ thượng thư, đáp ứng ba tháng sau cưới con gái thượng thư làm thê tử, thật đúng là hài mà!

Hài hước hơn chính là nàng còn thấy nha hoàn khi nàng còn sống tín nhiệm nhất – Bạch Chỉ, đêm thứ ba sau khi nàng chết liền leo lên giường Hoắc Viễn Thành, hóa ra khi nàng còn sống thì bọn họ đã cấu kết với nhau ở cùng một chỗ.

Nàng thấy bà bà nàng luôn kính trọng Đường thị đứng trước linh cữu của nàng, lệ rơi đầy mặt đối với người xung quanh vừa khóc vừa kể, “Đứa con dâu này của ta không thể có ai sánh bằng, nó làm sao lại nghĩ không thông như vậy, con dâu đáng thương của ta, ngươi sao lại ra đi như vậy…” Thật là không khỏi khiến người ta cảm động muốn rơi nước mắt.

Nhưng mà đảo mắt nàng liền thấy Đường thị ngồi an tĩnh ở phòng trong, đối với người tín nhiệm nhất bên người là Bạch ma ma nói: “Tên phế vật Khương Uyển Ngọc kia, gả cho Viễn Thành nhiều năm như vậy nhưng lại không giúp được gì. Trước kia Khương tướng quân còn sống thì tốt, bây giờ Khương tướng quân chết trận, Khương gia chỉ còn lại nàng ta cùng mẹ kế có thù oán. Đúng là không giúp được Viễn Thành cái gì. Nàng ta chết cũng tốt, tránh cản đường làm quan của Viễn Thành!”

Nàng còn thấy Đường di nương gắng gượng với bụng lớn bảy tháng quỳ xuống trước linh cữu của nàng dập đầu mấy cái, dâng hương, đốt tiền vàng bạc, liên tục khoảng một chén trà. Đường di nương ngày sau đó liền ôm bụng kêu đau, bà bà Đường thị lo lắng cháu trai trong bụng có chuyện gì nên cho Đường di nương về nghỉ ngơi.

Đảo mắt một cái nàng liền thấy Đường di nương vuốt bụng tự nhủ nói: “Con tiện nhân Khương Uyển Ngọc kia chết là tốt. Nàng ta không sinh được con, liền muốn cướp con của ta. Bây giờ nàng ta chết rồi, cũng không còn ai dám cướp con của ta. Đây chính là báo ứng, ông trời mở mắt, thật tốt, thật là quá tốt!”

Thấy một màn những người trong ngoài không đồng nhất này, nàng vừa cảm thấy lạnh sống lưng vừa khinh thường. Trái tim tựa như rơi vào hàn băng địa ngục, chỉ có thể nhạo bản thân ban đầu đối với bọn họ tốt như vậy, toàn tâm toàn ý kính trọng cha mẹ chồng, hầu hạ phu quân, đối xử tử tế di nương, không nghĩ tới cuối cùng nàng lại rơi vào kết quả như thế này.

Buồn cười, thật là quá buồn cười!

Nàng không cam lòng, tuyệt không cam lòng!

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Xem thêm!
Chương sau
»


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full