Đọc truyện Full

Chương 97

Ninh Mông lén túm tay áo Thời Thích, cười ngượng giải thích: “Cứ gọi tôi là Ninh Mông.”

Trình Tiên Vi nào dám gọi như vậy, ông cười nói: “Cô Ninh đáng yêu quá.”

Vừa dứt lời, ông ta cảm thấy người đàn ông bên cạnh cô liếc mình, Trình Tiên Vi nhận ra mình nói sai, đành phải bổ sung thêm một câu: “Tôi cũng chúc cô Ninh và cậu Thích trăm năm hạnh phúc.”

Lúc này Thời Thích mới “Ừ” một tiếng.

Ninh Mông: “…”

Ừ cái rắm.

Cô lùi về sau một bước, bối rối cắn răng nói: “Tôi nói cho cậu biết, không có giấy đăng ký kết hôn tôi sẽ không chấp nhận đâu.”

Ninh Mông không muốn làm người phụ nữ có gia đình.

Hơn nữa tuy cô chưa từng kết hôn, nhưng tin tức xem trên TV đều nói làm giấy đăng ký kết hôn yêu cầu chụp ảnh, không có người chụp còn kết hôn gì chứ, cô không tin Thời Thích có thể giải quyết được vấn đề như vậy, mắt không thấy nên không tin.

Vậy nên cô vẫn là cô gái xinh đẹp chưa lập gia đình nhé.

Thời Thích nhướn mày, “Em muốn xem? Được thôi.”

Thực sự nghĩ là anh không có à? Ngây thơ.

Anh nói xong câu đó cũng không định nói thêm gì nữa, kéo Ninh Mông sang chỗ khác, để lại Trình Tiên Vi ở bên kia kinh ngạc đến rớt cả tròng mắt.

Ông ta dỏng tai nghe lén hai người vừa rời đi đang nói chuyện, nghi ngờ hỏi: “Vừa nãy tôi không nghe nhầm chứ? Cậu Thích kết hôn rồi?”

Sao có thể chứ, nếu có kết hôn thì chắc chắn bọn họ phải biết rõ mới đúng, chuyện kết hôn của nhà họ Thời lớn như vậy sao lại có ai không biết chứ.

Một người khác nói: “Chắc là đùa thôi, ai mà không biết tính tình của Thời Thích chứ, có lẽ là tuyên bố chủ quyền, sợ cô bé kia được ai đó nhớ thương thôi.”

Bình thường bọn họ thấy bên cạnh Thời Thích không có mấy người phụ nữ, lần này không những để cô đến gần, mà còn nói chuyện với cô thân mật như vậy.

Điều đáng ngạc nhiên nhất chính là cái xưng hô “vợ” này, chắc chắn là đang nói cho bọn họ nghe đấy.

Trình Tiên Vi không nói nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.

Ông liếc hai người cách đó không xa, cô gái kia nhìn qua cũng không quá xinh đẹp, nhưng mềm mại dịu dàng, xem như là mỹ nhân thanh tú.

Lúc đầu ông ta còn nghĩ, có lẽ Thời Thích nhìn mấy đứa ti tiện lẳng lơ đến chán rồi, giờ nói không chừng lại đột nhiên thích cháo trắng dưa cải đấy.

Nhưng cuộc hôn nhân này lại khó có thể tưởng tượng được.

Mỗi ngày có vô số phụ nữ xinh đẹp muốn tiếp cận anh nhiều như rau hẹ vậy, hết cái này lại đến cái khác, vứt mãi không hết.

Dù sao từ trước đến nay Trình Tiên Vi vẫn chưa từng nghe qua scandal về việc Thời Thích để mắt đến ai, hơn nữa còn là việc cấm kỵ không được nói đến.

Cô gái nhỏ trước mắt bây giờ sợ là ngoài ý muốn rồi.

Trình Tiên Vi vô cùng chờ mong, về sau tham dự tiệc tối nhìn thấy vẻ mặt của mấy người khi biết được tin này, với tư cách là người trong cuộc, chắc ông sẽ buồn cười chết mất.

Trước khung cảnh hoang vu toàn cỏ dại, người đàn ông cao lớn hơi rũ mắt xuống, giống như đang nói gì đó, lông mày thanh tú khắc sâu, mũi cao thẳng, đường nét tuấn mỹ, ánh mắt ẩn chứa sự dịu dàng.

Đột nhiên, anh ngẩng đầu nhìn về phía nào đó.

Trái tim Trình Tiên Vi run lên tựa như là bị dã thú nhìn chằm chằm, sống lưng lạnh buốt, vội dời mắt sang chỗ khác.

Anh khá hài lòng với ý tưởng vừa đưa ra.

Thời Thích thản nhiên thu hồi ánh mắt, nói với Ninh Mông đang kích động: “Buổi tối về sẽ cho em xem giấy kết hôn, không cần làm loạn nữa..”

Ninh Mông: “…”

Buông cô ra, cô còn muốn vùng vẫy một trận nữa đấy.

Bước nhạc đệm qua đi, Thời Thích vẫn phải giải quyết việc này.

Trình Tiên Vi chờ ba nhân viên kia kiểm tra mà lại không phát hiện ra cái gì, sắp tức chết rồi, cuối cùng không nhìn được nữa mà xoay qua đây, “Cậu Thích, cậu xem này…”

Thời Thích không nói gì mà đưa Ninh Mông sang ven đường bên kia.

Những hộ nhà trên đoạn đường này đều bị phá dỡ và rời đi, bên kia chỉ còn đất hoang, cỏ dại mọc um tùm mà chưa được khai phá, đều nằm trong phạm vi nhà họ Trình mua.

Cỏ trên bãi đất hoang cao khoảng nửa người mà không có ai xử lý.

Trình Tiên Vi thấy Thời Thích đi vào thì vội gọi lại: “Cậu Thích, để tôi mở đường cho, cậu đi như vậy nguy hiểm quá.”

Nhỡ bên trong có rắn thì sao.

Vóc dáng Ninh Mông không cao, mới đi đến ven đường đã thấy được cỏ bên này cao đến eo cô, lại còn có xanh um tươi tốt.

Cô hỏi hệ thống: “Nơi này có gì không?”

Hệ thống nói: “Nơi này có nhiều đồ lắm đấy, cô muốn cái gì thì có cái đó, dù là côn trùng hay động vật nhỏ, có đủ cả.”

Ninh Mông thầm cười lạnh một tiếng trong lòng, còn chưa kịp định thần đã bị một người bế ngang lên, sợ tới mức hét một tiếng.

Thời Thích còn không thèm báo cho cô biết.

“Tôi không phải không có chân.” Ninh Mông không biết nên đặt tay ở đâu, từng luồng khí nóng phả thẳng vào mặt giống như bị dốc ngược người lại.

Thời Thích cười như không cười: “Em có thể tự đi vào được sao?”

Ninh Mông: “…”

Cô còn bay được nữa đấy, có tin không?

Ninh Mông dứt khoát ngậm miệng lại, mím môi không nói lời nào, nếu giờ có một tấm vải chắc chắn cô sẽ trùm lên mình che kín cả người lại.

Trình Tiên Vi đứng phía sau nhìn được mà trợn mắt há hốc mồm.

Cuối cùng chỉ biết lắc đầu, quả nhiên là Thời Thích có cách dỗ con gái, hành động cũ kỹ như vậy đến tay anh làm liền thay đổi hương vị.

Ông ta lặng lẽ thở dài, bảo người phía sau đi trước mở đường.

Thoáng chốc, đoàn người đã đi được một đoạn rất xa, quay đầu lại chỉ thấy cỏ dại xiêu xiêu vẹo vẹo, không nhìn thấy đường cái đâu nữa.

Trình Tiên Vi lau mồ hôi trên đầu, nhìn mắt trời chói chang trên đỉnh đầu, không nhịn được nữa lên tiếng: “Cậu Thích à, chúng ta đi đâu thế?”

Vừa nói xong, Thời Thích liền dừng lại thả Ninh Mông buông xuống.

Anh đứng ở đó nói khẽ: “Tới rồi.”

Trình Tiên Vi lập tức nổi lên hứng thú quan sát chung quanh, vừa nãy không để ý tới, giờ mới nhận ra nơi này là chỗ lúc mới vào hoàn toàn khác nhau.

Ông ta lơ mơ hỏi: “Lúc mua đất tôi đã kiểm tra kĩ nơi này rồi, xung quanh đây vốn không có chỗ này mà? Đây toàn là phong cảnh thiên nhiên thôi.”

Theo tầm mắt của ông ta, cách đó không xa là một ngọn núi, núi có rất nhiều đỉnh ẩn trong làn sương mù mờ mịt, ngẩng đầu cũng không thấy hết đỉnh, hết ngọn này đến ngọn khác chồng lên nhau, ông dường như còn nghe được tiếng nước chảy.

Ban nãy vẫn toàn là cỏ dại mà.

Thời

Thích cười lạnh, nói “Đương nhiên ông không nhìn ra được cảnh tượng chân chính rồi, cỏ dại chẳng qua chỉ là ảo giác thôi.”

Ninh Mông còn chưa kịp nghĩ gì, hệ thống đã hưng phấn mở miệng: “Oa, nơi này đúng là bảo địa phong thủy nha, tuy không có long mạch (*), nhưng cũng không hề kém, đúng là kỳ tích mà.”

(*)Long mạch: Long mạch là những nơi khí hội tụ, ẩn hiện mềm dẻo nhưng đầy mạnh mẽ như những con rồng thoắt ẩn thoắt hiện. Đây là điểm giao nhau giữa các thế đất như thanh long ở hướng đông, bạch hổ ở hướng tây, chu tước hướng nam, huyền vũ hướng bắc. Do đó, long mạch được biết đến là vị trí cực tốt để xây nhà hay chôn cất người mất.

Cô tò mò hỏi: “Long mạch có tác dụng gì?”

Hệ thống giải thích: “Long mạch có công dụng khá lớn đấy. Phong thuỷ trên long mạch là hướng về dãy núi tựa như rồng, vị trí tuyệt vời, bảo địa của phong thuỷ.”

Nó trở nên phấn khích: “Kỳ diệu quá, nhiều triều đại trôi qua nhanh chóng bị suy yếu là do long mạch bị đứt gãy, một quốc gia có long mạch mới thực sự là hoàn chỉnh. Thậm chí bên trong còn có rồng thật sống, nếu một quốc gia không may chết đi, long mạch sẽ tự lựa chọn nơi trú ngụ tốt hơn. Trước mắt núi Côn Luân được công nhận gọi là ‘Vị thần bảo vệ vạn ngọn núi’, tất cả ngọn núi trên thế giới đều sinh ra từ nó.”

Nghe giống như một câu chuyện thần thoại.

Tuy nhiên Ninh Mông cũng coi như đã biết được tác dụng của long mạch, càng cảnh giác hơn với nơi bị giăng ảo ảnh này.

Cô trải qua ảo ảnh không chỉ mới một hai lần, nếu là do người tạo ra, vậy người phía sau chắc chắn là không đơn giản.

Hệ thống từ từ giới thiệu nơi này cho cô: “Không chỉ là nơi bên cạnh long mạch, có câu nói ‘Núi quản con người nước quản tiền bạc’, chọn đất chôn cứ chọn nơi như thế này là tốt nhất. Không những phải tránh gió mà còn phải tránh nước chảy, mặt tiền nghĩa trang phải là nơi trống trải, bằng phẳng, thông thoáng, có sức sống mới tốt.”

Ninh Mông nghe được chỗ hiểu chỗ không.

Nhưng theo lời nó nói, cỏ dại mọc cao, đất hoang còn lớn như vậy, cũng không hẳn là có sức sống tràn trề và mặt tiền trống trải đâu.

Hệ thống nói mà không phanh lại được, xì xầm xì xầm: “Cô nhìn kìa, ngay trước mặt có một chỗ bị lõm xuống, bên cạnh giống như là được một đôi tay đỡ lấy, đấy là nơi đặt mộ tốt…”

Ninh Mông nhìn về phía đó, nơi kia ẩn ẩn hiện hiện trong sương mù mênh mông, mây trắng nhanh chóng bay tới bên kia rồi lại vội bay đi, thời gian dừng lại rất ngắn.

Nghe xong ánh mắt cô liền rời sang người Thời Thích, anh đang nghiêng đầu nói chuyện với Trình Tiên Vi, giọng nói trầm thấp dễ nghe, làm cô hãm sâu vào lúc nào không biết.

Chờ khi cô lấy lại tinh thần, Trình Tiên Vi và vòng người đứng quanh thành vòng đã cùng đi về chỗ phía trước.

Đúng hướng mà hệ thống vừa nói với cô là nơi tốt để chôn cất.

Trong lúc nhất thời, xung quanh chỉ còn mỗi cô và Thời Thích.

Không hề có một tiếng động, thậm chí tiếng gió thổi cũng rất ít, Ninh Mông nghiêng đầu, hơi ngửa người lên, tầm mắt bất giác nhìn vào cằm anh.

Khuôn cằm của Thời Thích rất đẹp, thẳng xuống dưới là yết hầu gợi cảm, nút áo sơ mi cài phía dưới chặn lại tất cả.

Sau đó, cô nhìn thấy cái yết hầu kia di chuyển lên xuống.

Đẹp quá, Ninh Mông ma xui quỷ khiến mà đưa tay lên sờ.

Thời Thích ngừng lại, không hề nghĩ tới hành động này của cô, anh mím môi, cổ chuyển động trước đầu ngón tay cô.

Ninh Mông chợt bừng tỉnh, vội rụt tay lại, lúng túng cười ngượng: “Ách… Tôi chỉ sờ sờ…”

Sờ sờ mà thôi…

Thời Thích trực tiếp nắm chặt cổ tay cô, áp sát vào hỏi: “Sờ sờ?”

Ninh Mông gật đầu như gà con mổ thóc, dấu giếm nói: “Đúng rồi đúng rồi, tôi chỉ sờ thôi, không định làm gì đâu.”

Thời Thích nói: “Thật à?”

Ninh Mông lại muốn gật tiếp, nhưng nhìn thấy nét mặt anh thì không nhịn nổi nữa, rõ là anh nhìn thấu hành động của cô rồi.

Đẹp trai làm người ta muốn phạm tội.

Tin nhắn lúc trước blogger kia gửi đến đột nhiên hiện lên trong đầu cô, Ninh Mông ngừng lại, lén giương mắt nhìn Thời Thích.

Mình lén hôn thử một cái xem?

Ninh Mông nghĩ nghĩ, ý tưởng xẹt qua trong đầu với tốc độ khó tin, khiến trái tim cô bắt đầu khô khốc, người nóng lên.

Cô lại nhìn chằm chằm khuôn mặt Thời Thích một lát, đấu tranh, cuối cùng vẫn chiến thắng được lý trí, túm áo sơ mi của anh, nhắm mắt nhón chân hôn lên.

Ninh Mông cảm giác cả người nóng bừng lên khi chạm vào bờ môi mềm mại kia, ngón tay không nhịn được nắm chặt áo anh.

Tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trong mắt Thời Thích không hề có chút kinh ngạc nào, ung dung nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo lại, cô liền ngã vào lồng ngực anh.

Hai ngón tay phải nắm cằm của cô nâng lên.

***

Chui đầu vào lưới.

——《 Thời Thích lén giấu quyển sổ nhật ký nhỏ đi 》

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full