Hắn ở Vương đô không có nội tình gì, thủ hạ thân vệ cũng không có cường giả gì, hơn nữa ở trên số lượng, cùng đại quý tộc khác hoàn toàn không thể so sánh.
Vương đô quý tộc, thân vệ nhà ai không có hơn mấy trăm một ngàn.
Mà thủ hạ của Giang Trần, tính toán đâu ra đấy, vậy mà không tới mười người.
Cho nên, Dương Chiêu cho rằng, mặc dù Giang Trần có nhiều thủ đoạn, nhưng ở phương diện thực lực tuyệt đối, vẫn có khuyết điểm rất lớn.
Cho nên, hắn cũng cho rằng, người Truy Mệnh Ám Môn rất có cơ hội.
– Vô Kỵ, lúc này Điền Thiệu trên nhảy dưới tránh, rất là tích cực. Bây giờ hắn là đối thủ chủ yếu của ngươi, ngươi phải chú ý thoáng một phát. Nếu để cho Điền Thiệu thượng vị, về sau ngươi sẽ không có cơ hội nào cùng hắn cạnh tranh. Nếu như tương lai Diệp Dung đăng cơ, Điền Thiệu này, nói không chừng là Đại tổng quản.
– Điền Thiệu.
Trong mắt Luật Vô Kỵ hiện ra sát cơ.
– Điền Thiệu này, trước kia ta là đánh giá thấp hắn.
Dương Chiêu gật đầu:
– Tốt rồi, ngươi về trước đi, khoảng thời gian này mẫn cảm, ngươi tốt nhất ít đi đi lại lại ở bên ngoài, trừ khi vạn bất đắc dĩ, nếu không, không nên tới tìm ta.
– Sự tình thương lượng cửa sau cho Truy Mệnh Ám Môn, tận lực làm ẩn nấp, không nên lộ ra sơ hở. Một chiêu này sai, sẽ thua cả bàn.
– Cậu, ngươi yên tâm, lúc này đây ta đã có kinh nghiệm. Sẽ không đánh bậy bạ, cũng tuyệt đối không đứng ra làm chim đầu đàn. Ta đã nhìn ra, muốn đối phó Giang Trần, phải dùng ám chiêu.
Dương Chiêu rất thoả mãn cười cười, xem ra lần trước chịu thiệt, cháu ngoại trai của mình quả nhiên khai khiếu rất nhiều, xuất hiện cải biến rất lớn.
Luật Vô Kỵ ly khai phủ Dương Chiêu, tâm tình thật tốt, về đến trong nhà.
Mà hắn và Dương Chiêu đều không nghĩ tới, khi bọn hắn nói chuyện, dưới đại sảnh, có một bóng dáng Kim sắc, đang rời đi Dương gia rất nhanh, dùng tốc độ làm cho người giật mình, ở dưới mặt đất chui tới chui lui, đi về phủ đệ của Giang Trần.
Giang Trần ở trong mật thất, bỗng nhiên bên tai hơi động một chút, cảm ứng được dưới mặt đất có chấn động, sau một khắc, đầu của Phệ Kim Thử Vương dò đi ra.
– Lão Kim, ngươi trở lại rồi.
– Trần thiếu, người ngươi bảo ta nhìn chằm chằm, quả nhiên không có sai.
Phệ Kim Thử Vương rất hưng phấn.
– Người gọi Luật Vô Kỵ kia, quả nhiên có quỷ.
Phệ Kim Thử Vương đem tin tức nó ở dưới đại sảnh Dương gia nghe được, một năm một mười truyền đạt cho Giang Trần.
– Truy Mệnh Ám Môn?
Giang Trần nghe thế, lập tức nhớ tới cảnh ở vô tận địa quật bị đuổi giết. Chính vì lần đuổi giết kia, khiến Giang Trần trốn vào đệ tứ trọng cấm địa của vô tận địa quật, nhận thức Mãng Kỳ, cùng Mãng Kỳ kết xuống quan hệ chủ tớ, cũng từ đó mang đại quân Kiếm Điểu ra, nghịch tập Long gia.
– Truy Mệnh Ám Môn.
Giang Trần niệm lại một câu.
– Ta còn tưởng rằng, thù lần trước, ta không tìm các ngươi tính sổ liền thôi, lúc này, lại khiêu khích đến trên đầu ta. Rất tốt, rất tốt, xem ra, Giang Trần ta vẫn quá dễ nói chuyện. Giết ba người kia, liền không có miệt mài theo đuổi. Không nghĩ tới, các ngươi ngược lại tìm tới ta rồi.
Ngữ khí của Giang Trần lành lạnh, sát cơ bắt đầu khởi động.
– Lão Kim, lần này vất vả ngươi rồi. Nói không chừng, còn phải làm phiền ngươi một chút.
Phệ Kim Thử Vương cười khổ nói:
– Trần thiếu, loại lời này đừng nói nữa. Yêu cầu của ta chỉ có một, ngươi chớ quên hứa hẹn trước kia.
Giang Trần nghiêm mặt nói:
– Lão Kim, ngươi ba phen mấy bận giúp ta, nếu như Giang Trần ta không vì tộc của ngươi ra chút sức, vậy ta còn không bằng heo chó. Ngươi yên tâm, nếu như ta không giúp tộc ngươi tiến hóa huyết mạch, nếu như bất dụng tâm, trời tru đất diệt.
Phệ Kim Thử Vương thấy Giang Trần nói chăm chú như vậy, cũng tỏ thái độ:
– Trần thiếu, ngươi yên tâm. Đã biết đối thủ là ai, người nào đang giở trò, vậy liền dễ xử lý. Nếu như ngươi lo lắng, để cho con cháu ta đi làm, ta nhất định cứu người của ngươi ra. Ngươi muốn những sát thủ kia chết như thế nào, ta có thể để cho bọn hắn chết như thế đó.
Giang Trần cười rộ lên:
– Để cho bọn hắn chết? Cái này cũng quá tiện nghi bọn hắn rồi. Luật Vô Kỵ cùng Dương Chiêu còn chưa từ bỏ ý định, lúc này đây, liền chơi lớn một chút.
– Lão Kim, ngươi tiếp tục đi nhìn chằm chằm Luật Vô Kỵ, xem bước tiếp theo hắn có thể cùng những sát thủ kia liên hệ hay không. Có nhiệm vụ tiếp theo, ta sẽ triệu hoán ngươi.
Giang Trần phái Phệ Kim Thử Vương ra, vẫn là hơi muộn. Bỏ lỡ thời cơ Luật Vô Kỵ cùng tên sát thủ kia gặp mặt.
Bằng không thì hiện tại có thể tập trung vị trí của Tiết Đồng.
Giang Trần nghĩ trước tiên, vẫn là an nguy của Tiết Đồng. Hôm nay từ tình báo đến xem, có lẽ Tiết Đồng còn chưa chết, nhóm người này, còn ý định từ trong miệng Tiết Đồng moi ra sự tình ở thế giới mê cảnh. Muốn Tiết Đồng đi ra tố cáo Giang Trần hắn cùng Diệp Dung, mượn chuyện này vặn ngã Diệp Dung.
– Thái tử chi tranh… Thật không ngờ, Thái tử chi tranh này nhìn như hết thảy đều kết thúc, lại vẫn có nhiều người chưa từ bỏ ý định như vậy, Diệp Hào vương tử? Là tiểu thí hài kia sao?
Giang Trần đối với Thái tử chi tranh, kỳ thật cũng không có hứng thú gì. Nhưng mà lúc này, Dương Chiêu cùng Luật Vô Kỵ, đã triệt để chọc giận tới Nghịch Lân của Giang Trần
– Dương Chiêu, ngươi già mà không kính, muốn nhảy ra gây chuyện, lúc này đây, Giang Trần ta liền cho ngươi nhận thức thoáng một phát, hậu quả đắc tội Giang Trần ta là gì.
Lúc này, Giang Trần thật sự nổi giận, triệt để nổi giận.
Trước đó lần thứ nhất, Luật Vô Kỵ khiêu khích hắn, nhằm vào hắn, Giang Trần vì gõ một số Linh Dược, buông tha Luật Vô Kỵ một lần.
Lần kia, cũng không phải Giang Trần nhân từ, mà là hắn biết rõ, dựa vào chút sai lầm này, muốn Luật Vô Kỵ đầu người rơi xuống đất, vẫn là thiếu một tí.
Còn nữa, lần kia Giang Trần hắn vừa tới vương đô, căn cơ còn không tính vững chắc, cho nên không có triệt để náo lớn. Lúc này lại bất đồng.
Lúc này, Luật Vô Kỵ cấu kết Truy Mệnh Ám Môn, động người của Giang Trần hắn, có thể nói là xúc động ranh giới của Giang Trần.
Giống Long gia lúc trước, một khi xúc động điểm mấu chốt của Giang Trần, Giang Trần trả thù, tuyệt đối sẽ không nương tay, không đánh tới đối thủ tuyệt vọng, tuyệt sẽ không bỏ qua.
Điền Thiệu được thủ hạ mật báo, nói Giang Trần muốn tìm hắn, liền dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới Giang gia.
Chuyện lần này, áp lực của hắn cũng rất lớn. Giang gia vinh nhục được mất, kỳ thật cũng là Điền Thiệu hắn vinh nhục được mất. Nếu như Giang gia bị người phá đổ, bước tiếp theo bị người phá đổ, có khả năng chính là Điền Thiệu hắn, lại tiếp theo, rất có thể là Thái tử Diệp Dung rồi.
Cho nên, sau khi chuyện lần này phát sinh, áp lực của hắn như núi.
– Trần thiếu, ngươi tìm ta?
Chứng kiến hốc mắt của Điền Thiệu hãm sâu, mặt mũi tràn đầy mệt mỏi, Giang Trần cũng hơi cảm động, biết Điền Thiệu này rất tận lực.
Dù sao, chuyện này rất khó điều tra, Long Nha vệ cấu kết kẻ thù bên ngoài, dù bọn hắn có suy đoán, muốn tìm được chứng cớ cũng rất khó.