Sáu mươi bốn danh ngạch cuối cùng nhất, có thể có mấy cái sinh ở thế tục, kia là không thể lạc quan.
Dù sao, thiên tài thế tục chênh lệch thiên tài tông môn, đó là toàn phương vị.
– Tốt rồi, sự tình vòng loại, tạm thời lão phu chỉ nói bấy nhiêu. Sau khi đi vào, mỗi một cửa khảo thí, tự nhiên sẽ có người phụ trách đặc biệt. Quy tắc cụ thể kỹ càng, các ngươi sẽ có cơ hội hiểu rõ. Nhớ kỹ, trước khi vào, mỗi người các ngươi đều phải giao lệnh bài báo danh, đổi lấy Minh Bài dự thi, phân phát trang phục và mặt nạ. Nhớ kỹ, lần này các ngươi dự thi, toàn bộ là nặc danh, tuyệt đối không cho phép bạo lộ tướng mạo sẵn có. Có người muốn hỏi, này là vì sao? Rất đơn giản, là vì tránh ăn gian, cho bốn đại tông môn công bình tuyển người.
– Đến bán kết, cũng giống như thế. Có lẽ các ngươi sẽ hỏi, đệ tử tông môn có cần nặc danh hay không? Bọn hắn đương nhiên không cần, bản thân bọn hắn đã có tông môn của mình, tham dự bán kết, chỉ là vì tuyển bạt ra sáu mươi bốn người tiến vào chung kết. Bọn họ không cần nặc danh.
Quy tắc này, cũng không khó lý giải.
Võ Giả thế tục, xuất thân không cùng, quốc gia bất đồng, cùng bốn đại tông môn tầm đó, khó tránh khỏi sẽ có quan hệ thân sơ.
Bởi vậy, chỉ sợ hình thành cạnh tranh ác tính, nhân tình phá hủy quy tắc.
Dứt khoát nặc danh dự thi, làm cho bốn đại tông môn không cách nào thông qua nhân tình đến mời chào người, phải thông qua phương thức cạnh tranh công bình đến phân phối.
Đương nhiên, quy tắc là định như vậy. Nhưng thao tác cụ thể, tự nhiên vẫn có không gian ăn gian nhất định.
Bất quá, bất cứ chuyện gì, đều khó có khả năng thập toàn thập mỹ. Chế định quy tắc, chỉ có thể ở trình độ lớn nhất tránh cho ăn gian mà thôi.
Một ít tình huống đặc thù, không cách nào tránh khỏi, tự nhiên là không có biện pháp.
Dùng Giang Trần làm thí dụ, cái chiêu bài kia, chỉ cần đi vào bán kết, sớm muộn gì sẽ bị người nhận ra.
Hào quang thật sự quá thịnh, muốn che dấu cũng khó khăn. Huống chi loại tuyển bạt này, Giang Trần cũng không có khả năng che dấu cái gì. Ở trong giác trục cuối cùng nhất, đối mặt đều là thiên tài cấp cao nhất của liên minh 16 nước, nếu như mình ẩn dấu thực lực, cái kia chính là không chịu trách nhiệm với mình.
– Tốt rồi, dựa theo quốc gia của mình, đến thu Minh Bài dự thi thay thế, nhận lấy trang phục cùng mặt nạ.
Tuyên bố quy tắc hoàn tất, Truy Dương lão tổ thối lui, giao sân khấu cho những người phụ trách.
Lần này, bốn đại tông môn, từng tông môn, đều chọn lựa ra hơn một ngàn cao tầng, có thể thấy được tầm coi trọng đối với lần tuyển bạt này.
Giang Trần đứng ở trong đội ngũ, không nóng không vội.
Đột nhiên, trước mặt lóe lên một đạo bạch quang, một thân hình rơi xuống trước mặt Giang Trần.
Là một cao tầng tông môn cưỡi tọa kỵ, người này ăn mặc, phong cách cùng Vạn Linh Tông Cửu Sư lão tổ không sai biệt, lại nhìn tọa kỵ của hắn, có ấn ký chỉ Vạn Linh Tông mới có.
Người này, nên là cao tầng Vạn Linh Tông rồi.
– Ha ha, tiểu hữu, ta ở trong bốn mươi vạn người, liếc liền nhận ra ngươi. Ngươi là Giang Trần, ta không có nhận lầm a?
Trên mặt người nọ chồng chất dáng tươi cười, vẻ mặt thân hòa hiền lành.
– Tự giới thiệu thoáng một phát, lão phu là Vạn Linh Tông phó tông chủ Vương Đà. Nghe nói Giang Trần tiểu hữu ở Thiên Quế Vương Quốc, dùng sức một mình, khu động linh cầm tiến lên, bày trận nghênh địch, cầm xuống hai đệ tử thiên tài Địa Linh cảnh của Bảo Thụ Tông?
– Vương tông chủ tin tức thật linh thông.
Giang Trần cười nhạt nói.
– Ha ha, tin tức này, chỉ sợ hiện tại ở trong liên minh 16 nước, không có mấy người không biết a? Giang Trần tiểu hữu, Vương mỗ cũng không thích nói nhảm, lần này đến, là ý định mời Giang Trần tiểu hữu, gia nhập Vạn Linh Tông ta, không biết tiểu hữu có hứng thú không?
– A? Vương tông chủ mời chào như vậy, không sợ không tuân theo quy định sao?
Giang Trần cười ha ha.
– Hiện tại không phải khảo hạch còn chưa bắt đầu sao, chỉ cần tuyển bạt chưa bắt đầu, liền không tính không tuân theo quy định. Chỉ cần Giang Trần tiểu hữu ngươi gật đầu, Vương mỗ lập tức thu ngươi làm thân truyền đệ tử, ngươi cũng không cần tham gia sơ tuyển. Chờ sau khi sơ tuyển kết thúc, lại tham gia đấu bán kết là được.
Vương Đà với tư cách Vạn Linh Tông phó tông chủ, vậy mà chính miệng muốn thu Giang Trần làm thân truyền đệ tử, lời này nói ra, bốn phía Giang Trần, lập tức gây nên một mảnh oanh động.
Tất cả mọi người, đều dùng một loại ánh mắt hâm mộ nhìn Giang Trần.
Đãi ngộ như vậy, quả thực là bánh từ trên trời rớt xuống, không tham gia sơ tuyển, trực tiếp tiến vào bán kết, hơn nữa, còn không cần đau đầu vì cạnh tranh danh ngạch tông môn, có thể trực tiếp cạnh trục sáu mươi bốn danh ngạch.
Trong lúc nhất thời, bốn phía một mảnh sợ hãi thán phục.
Có hâm mộ, có ghen ghét.
Các đôi mắt đều nhìn Giang Trần, bọn hắn đều cảm thấy, Giang Trần này, chỉ sợ là muốn một bước lên trời.
Trên mặt Giang Trần treo mỉm cười.
Vạn Linh Tông, tuy là một trong bốn đại tông môn, bất quá lại không phải chọn lựa đầu tiên trong nội tâm Giang Trần. Giang Trần chọn lựa, là Bảo Thụ Tông, đây cũng là mục tiêu duy nhất của hắn.
Nói trắng ra là, Giang Trần hướng về phía Linh Dược của Bảo Thụ Tông.
Hiện tại, Giang Trần cần nhất đúng là Linh Dược.
Vạn Linh Tông, sử dụng Linh thú, khống chế Linh thú, tuy cũng không tệ, nhưng lại không phải chọn lựa đầu tiên của Giang Trần. Nói sau, Vạn Linh Tông ở lĩnh vực này, thật đúng là không dạy được Giang Trần cái gì.
Trái lại, bọn hắn có khả năng ngay cả tư cách để cho Giang Trần dạy cũng không có.
Đang do dự uyển chuyển cự tuyệt như thế nào, bỗng nhiên hư không lại có một đạo Linh lực chấn động, thân ảnh rơi xuống, là một nữ tử.
– Vương tông chủ, ngươi sớm đào góc tường, cũng không quá phúc hậu a.
Khóe miệng cô gái này mỉm cười, phong tình ngàn vạn, vừa đong vừa đưa, lộ ra sở sở động lòng người.
– Giang Trần tiểu hữu, bổn tọa Lưu Vân Tông phó tông chủ Giang Nhu. Ta và ngươi cùng họ, nói không chừng năm trăm năm trước, là người một nhà a. Ta được Băng Lam lão tổ thụ ý, đặc biệt đến mời chào ngươi. Chỉ cần ngươi…
– Giang đạo hữu, ngươi đây là ý gì? Mọi thứ luôn luôn nói thứ tự đến trước và sau a?
Vương Đà thấy Giang Nhu chặn ngang một cước, hơn nữa cùng Giang Trần nói lên cùng họ hương khói chi tình. Cái này cũng quá thất đức a.
– Ha ha ha…
Giang Nhu cười đến run rẩy hết cả người:
– Vương tông chủ, ngươi lo lắng cái gì? Quyền lựa chọn ở trên người Giang Trần tiểu hữu. Nếu lòng hắn thuộc tông môn nào, đều có lựa chọn của hắn. Ta và ngươi náo mặt đỏ tới mang tai, có làm được cái gì?
Vương Đà hừ nhẹ một tiếng:
– Giang đạo hữu ngươi ngay cả mị công độc môn cũng dùng, đây tuyệt đối là ác ý cạnh tranh. Người thiếu niên, ai ngăn cản được yêu thuật của ngươi?
Giang Nhu sóng mắt lưu chuyển, cười nói:
– Vương tông chủ ngươi có thủ đoạn gì, cũng có thể sử dụng ra.