Đọc truyện Full

Chương 52


Vệ Lang ở bên cạnh không có biểu hiện khác thường, chỉ giương mắt đánh giá nàng, xem xét dáng ngồi của nàng có chỗ nào chưa đúng.
Người ta nghiêm túc dạy nàng cưỡi ngựa, vậy mà nàng lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, vì thế lập tức kiểm điểm bản thân, sau đó ưỡn thẳng sống lưng, cầm chặt dây cương trong tay.
Vệ Lang gật đầu: “Đến lúc cưỡi ngựa muội phải giữ vững vàng, không được cong lưng.”
“Như thế sẽ không bị ngã xuống sao?” Lạc Bảo Anh giả vờ lo lắng.
“Không, muội mới học, không được để ngựa chạy quá nhanh, vả lại, đã có ta ở đây.”

Nếu nàng ngã xuống, đương nhiên hắn sẽ đỡ được, sẽ không để nàng bị thương.
Lời hắn nói rất có cảm giác an toàn, Lạc Bảo Anh ngồi trên lưng ngựa, hơi nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ mới tới Đông Cung mấy tháng, dường như hắn đã có chút thay đổi, không biết có phải vì thường ở bên Thái Tử hay không mà nhìn hắn càng thêm  ổn trọng. Lúc hắn mười bảy tuổi có dáng vẻ phóng khoáng tự nhiên thêm vài phần hoạt bát, còn bây giờ lại là bộ dáng sâu lắng thâm trầm.
Người mấy năm trước nàng đem lòng yêu thích, có lẽ sẽ ngày càng đổi khác?
Lạc Bảo Anh quay đầu, khẽ quát: “Giá.”
Thanh âm du dương mềm mại, không hề có lực uy hiếp, Vệ Lang cong môi cười: “Không cần như vậy, muội chỉ cần kéo dây cương, tự nhiên nó sẽ hiểu ý.”
Lạc Bảo Anh nghe theo, quả nhiên con ngựa chậm rãi bước đi.
Thấy Vệ Lang đi bên cạnh, thỉnh thoảng lại dạy Lạc Bảo Anh cách khống chế ngựa, cực kỳ kiên nhẫn, Kim Trản và Ngân Đài nhìn nhau, nhớ tới hai lần trước, một lần là Lạc Bảo Anh say rượu dựa lên vai hắn, một lần là hắn che tai cho nàng, Ngân Đài nhẹ giọng nói: “Ta thấy hình như là công tử coi trọng Tam cô nương, chưa từng thấy công tử đối xử với cô nương nào như vậy.”
Sắc mặt Kim Trản trầm xuống: “Công tử đã nói là vì dạy nàng, hơn nữa còn là biểu muội, ngươi đừng nói linh tinh, người khác nghe thấy lại tưởng thật.”
Ngân Đài lập tức không nói chuyện nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn Lạc Bảo Anh, thấy nàng mới mười hai tuổi mà đã xinh đẹp như vậy, thêm hai năm nữa, không biết sẽ làm kinh diễm bao nhiêu người, công tử nhà mình hay ở chung với nàng như vậy, cho dù thật sự coi trọng cũng không ngạc nhiên.

Chỉ là thân phận Tam cô nương không xứng, nhất định phu nhân sẽ không đồng ý.
Dù sao mấy năm nay, những người phu nhân nhìn trúng đều là tiểu thư danh môn vọng tộc, cho dù Lạc Bảo Anh có xuất chúng hơn nữa thì cũng rất khó khăn, nàng âm thầm hy vọng Vệ Lang đừng có động lòng, nếu không chính là tự tìm thêm phiền toái?
Đi được vài vòng, cơ bản Lạc Bảo Anh đã biết cách cưỡi ngựa, thế nên nàng đắc ý lên mặt với Vệ Lang: “Ngày mai phải đến chỗ rộng hơn…”
“Ngày mai?” Vệ Lang nhíu mày.
“Sao?” Bây giờ Lạc Bảo Anh mới nhớ tới Vệ Lang không nhàn rỗi như nàng, chắc chắn ngày nào hắn cũng phải đến Đông Cung, nàng than một tiếng, “Vậy thì tập tới đây thôi, ngày hưu mộc sắp tới ta sẽ đến tham gia, học được từng này, cũng có thể đem ra so tài được rồi.”
Đúng là lời nói dọa người, Vệ Lang hết sức kinh ngạc: “Muội muốn đua ngựa?”

Mới học không đến một canh giờ đã đòi đi đua ngựa, ánh mắt hắn giống như đang nhìn một đứa ngốc.
Nhất định đầu óc tiểu nha đầu này hồ đồ rồi, hắn rất nhanh đưa ra kết luận, lần trước ở phủ Trưởng công chúa giành giải nhất nên có được vinh quang vô hạn, thế nên bây giờ lại muốn tiếp tục nổi bật? Nhưng cưỡi ngựa không giống viết thư pháp, tuyệt đối không thể tập một lần là được, nàng lấy bản lĩnh ở đâu mà muốn đi tham gia náo nhiệt, cả một đường đua có tận mười mấy người, thật sự quá nguy hiểm!
Hắn nói: “Muội đang nói giỡn?”
“Không.” Lạc Bảo Anh nói, “Nếu không ta học làm gì, chỉ đến xem như có mặt thì chi bằng không đi.”
Nếu đã đi, tất nhiên phải tranh cao thấp, để cho những người đó thấy sự lợi hại của nàng.
Nàng hất cằm, không biết trời cao đất dày, Vệ Lang trầm giọng nói: “Muội đi chính là tự mình tìm chết, bằng công phu mèo ba chân của muội, sao có thể tới đua ngựa? Nếu muội sớm nói muốn đua ngựa, ta sẽ không dạy muội thứ này, muội về nhà suy nghĩ cho kỹ, đừng cố tình tranh cường háo thắng.”
Bị giáo huấn một trận, đầu óc Lạc Bảo Anh mơ hồ, cho dù nàng không đúng, thì hắn cũng không thể nhẹ nhàng mềm mỏng hơn sao? Bảo là phu tử lập tức thật sự trở thành phu tử, lúc là biểu ca vẫn thoải mái tươi cười, để hắn tiến lên một bước thành phu tử, hắn thật sự được nước lấn tới, nghĩ đến quãng thời gian đau khổ lúc trước, ngày nào cũng bắt nàng viết chữ đến cứng cả tay, đột nhiên nàng kéo mạnh dây cương.
Con ngựa lập tức giống như mũi tên đã rời cung lao thẳng ra bên ngoài, giống như cuồng phong bão táp nổi lên, vụt một cái lướt qua người Vệ Lang.

Sắc mặt Vệ Lang biến đổi, hắn nhanh chóng đến chỗ Phi Tuyết, ngay lập tức xoay người nhảy lên.
Lạc Bảo Anh cúi thấp người, vui sướng hưởng thụ cảm giác con ngựa phóng như bay, ai ngờ phía sau vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, nàng chưa kịp phản ứng đã bị một bàn tay nắm lấy eo, giống như đang tóm một bọc quần áo, ngay sau đó một chưởng mạnh mẽ đánh lên mông nàng.
Cả hai đời nàng đều chưa bị ai đánh, sao có thể chịu được loại đau đớn này, cả người lập tức chấn động.
Vệ Lang lạnh lùng nói: “Muội muốn trở về tố cáo, xem ta đánh có đúng không? Nếu không phải ta đuổi theo, không chừng ngay cả nửa cái mạng cũng không còn!”
Từ trên ngựa ngã xuống thê thảm tới mức nào, hắn đã nhìn thấy, xương sống trên lưng đứt lìa thành từng đoạn, cả đời chỉ có thể bất động trên giường.
Lạc Bảo Anh bị giọng nói đáng sợ của hắn hù dọa, lúng ta lúng túng nói: “Ai bảo huynh nói ta là mèo ba chân, còn nói ta tự đi tìm chết.”
“Chẳng lẽ không phải?” Vệ Lang dừng ngựa, thả nàng xuống, “Bây giờ muội được coi là biết cưỡi ngựa?”
Lạc Bảo Anh nghẹn lời, dẩu miệng nói: “Vậy bây giờ huynh mau dạy ta đi? Huynh biết không, Tam cô nương của Lâm Xuyên Hầu phủ cố tình gửi thiệp mời, nhất định là coi thường ta không biết cưỡi ngựa.”
Nói đến huân quý gia tộc cùng dòng dõi thư hương, chính là một bên theo võ còn một bên theo văn, tuy mến mộ lẫn nhau nhưng không tránh khỏi có lúc sẽ xem thường. Hoa Nghiên chính là một trong số đó, hai cô cô của nàng đều gả vào dòng dõi thư hương, nàng rất khinh thường, nhưng cố tình phụ thân nàng lại thích, cho nên những lúc các cô nương con nhà huân quý giống nàng ở bên nhau, nàng luôn cười nhạo những cô nương không biết cưỡi ngựa, yếu đuối tay trói gà không chặt.
Thế nên bây giờ Hoa Nghiên gửi thiệp mời, Lạc Bảo Anh không thể không ứng chiến.
Dù sao Hoa Nghiên đã từng thất bại dưới tay nàng.
Chẳng qua, không biết vì sao bây giờ Hoa Nghiên lại để ý tới nàng, có lẽ vì danh hiệu tài nữ của nàng chăng? Nhưng nếu nàng muốn nổi danh ở kinh thành, đương nhiên không tránh khỏi những khiêu khích kiểu này.
Vệ Lang suy nghĩ một lúc, rốt cuộc vẫn trả lời: “Không được.”
Lạc Bảo Anh thiếu chút tức chết, đã đánh mông nàng còn không chịu dạy nàng, nhưng nàng cũng không cần, vốn dĩ nhờ hắn dạy chỉ để ngụy trang, nàng hừ một tiếng: “Không dạy thì thôi.”

Thấy nàng co cẳng chạy đi, Vệ Lang đứng sau nói: “Muội đừng có nổi hứng thật sự đi đua ngựa.”
Lạc Bảo Anh không đáp lại, nhanh chóng chạy ra xa.
Vệ Lang chau mày, chỉ hối hận vì vừa rồi không đánh nàng thêm mấy phát, nha đầu này thật không biết nghe lời!
Trở về phòng, Lạc Bảo Anh mới cảm thấy đau, nàng nằm sấp trên giường, bảo Tử Phù vào xem, nghĩ thầm Vệ Lang thật sự kỳ cục, đụng đụng chạm chạm đỡ nàng lên ngựa đã không tính, thế nhưng còn dám đánh nàng.
Còn đánh mạnh như vậy.
“Có sưng lên không?” Nàng hỏi, lại dặn dò hai nha hoàn, “Ngàn vạn lần không được nói với tổ mẫu, phụ thân và mẫu thân.”
Tử Phù thấy trên mông Lạc Bảo Anh có dấu tay hồng hồng, cũng không biết phải nói thế nào, tuy rằng đó là biểu ca, nhưng cũng không thể đánh vào mông của cô nương nhà ngươi ta chứ, hơn nữa cũng không còn là đứa nhỏ mới vài tuổi. Nhưng quả thật chuyện vừa nãy rất nguy hiểm, lúc Lạc Bảo Anh cưỡi ngựa phóng đi, nàng sợ tới mức run tay run chân, chỉ sợ cô nương xảy ra chuyện, thế thì nàng và Lam Linh coi như xong đời.
Nhắc tới, đúng là may mắn vì Vệ Lang đã đuổi theo.
Nghĩ như vậy, lại cảm thấy Vệ Lang không làm sai, nàng nhẹ giọng nói: “Không nghiêm trọng lắm, nhưng cô nương, người thật sự muốn tham gia đua ngựa sao?”
Nếu đi thật, tất nhiên nàng sẽ phải nói cho các vị trưởng bối.
Lạc Bảo Anh lắc đầu: “Không đi.”
Lúc này Tử Phù mới thở phào nhẹ nhõm, lấy thuốc mỡ bôi cho nàng, Lạc Bảo Anh vẫn nằm bò trên giường, cảm giác có một luồng khí mát lạnh chạy thẳng vào người, vô cùng thoải mái, nhưng nghĩ đến chuyện cưỡi ngựa bắn cung lại thấy không hài lòng, đến lúc đó ra ngoài nhất định sẽ bị chê cười. Nàng nói với Tử Phù: “Kỹ năng may vá của ngươi tốt, lát nữa lấy bộ y phục mới ra sửa lại theo số đo của ta.”
Tử Phù cong môi cười: “Vâng.”
Ngày hôm sau, Lạc Bảo Anh không đến tìm Vệ Lang, tự cưỡi ngựa trong sân vườn nhỏ bé của nhà mình, Lạc Bảo Chương nhìn thấy, nhịn không được cười: “Mê muội rồi, cả ngày chỉ biết cưỡi ngựa, có thấy thú vị không?”
“Đương nhiên, tỷ không biết đâu.” Lạc Bảo Châu nhớ tới lúc La Thiên Trì cho nàng cưỡi ngựa, hừ nói, “Cưỡi ngựa thích lắm!”
Lạc Bảo Chương bĩu môi, thật ra trong lòng đang hâm mộ Lạc Bảo Anh chỗ nào cũng có thể đi.
Quả nhiên người kinh thành coi trọng tài năng.

Đang nói, có nha hoàn cầm một rổ táo xanh tới: “Đây là hoa quả trong vườn nhà Đường phu nhân, đưa tới để các cô nương nếm thử.”
Lạc Bảo Chương lập tức cười, nhìn Lạc Bảo Đường: “Muội phải ăn nhiều một chút nha.”
Lạc Bảo Anh không ở đây, Lạc Bảo Châu lại nghe không hiểu, chỉ có mình Lạc Bảo Đường hiểu ý của Lạc Bảo Chương, vì lần trước Đường phu nhân đã mời các nàng tới làm khách, bây giờ lại tặng quà, ai cũng biết ý tứ trong đó, chính là Đường phu nhân coi trọng nàng, muốn nàng làm con dâu.
Nhớ tới Đường công tử, tuy làn da hơi đen, nhưng dáng người rất cao, ngũ quan đoan chính, thật ra không xấu, chính là người chất phác, dường như không thích nói nhiều, Đường lão gia cũng rất thành thật, như vậy không có gì không tốt. Lạc Bảo Đường nghĩ thầm, vốn dĩ cô nương như nàng không có người dễ dàng coi trọng, hơn nữa Đường công tử còn là Cử nhân.
Nàng không ôm hy vọng quá lớn với tương lai, thế nên không thấy thất vọng, nhưng thật ra nàng sợ bây giờ Đường công tử cưới nàng, sau này lại ghét bỏ vì diện mạo nàng khó coi.
Giống như mẫu thân, đã sinh hai đứa con cho phụ thân, nhưng phụ thân vẫn không thích bà ấy.
Lạc Bảo Đường có chút ưu sầu, nàng thở dài, cầm một miếng táo xanh bỏ vào miệng.
Tới ngày hưu mộc, Lạc Bảo Anh mặc trang phục cưỡi ngựa, cưỡi Phi Tuyết, hứng thú bừng bừng tới chỗ Hoa Nghiên viết trong thiệp, chính là Lâm Uyển ở ngoài thành.
Đó là nơi con em nhà quý tộc hay đến du ngoạn, ngoại trừ phong cảnh đẹp, còn có một trường đua ngựa rộng lớn, vào sâu một chút còn có thể săn thú, đây cũng là chỗ La Trân trước kia thường xuyên tới.
Nhưng đã qua mấy năm, thế nên cảm thấy có chút mới lạ, cỏ cây giống như cao hơn không ít, nàng thúc ngựa đi về phía trước, tới chỗ vườn hoa đào nở rộ, đã thấy có vài vị cô nương tới. Trong đó có ba người đang cưỡi ngựa, còn hai cô nương khác trông có vẻ yếu đuối, nhất định không phải con nhà võ, nàng kéo dây cương, con ngựa nâng lên vó trước, đi thẳng về phía đó.
Con ngựa trắng như tuyết giẫm lên mặt đất phủ sương, người cưỡi ngựa mặc trang phục ửng đỏ như ráng chiều, người còn chưa tới nhưng đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Hoa Nghiên hơi giật mình, trong ấn tượng của nàng không có người nào nổi bật như này, Hồ cô nương nói bên tai nàng: “Đó là Lạc Tam cô nương, người đã đánh bại Lưu Oánh để giành hạng nhất.” Hồ cô nương nhìn chằm chằm Lạc Bảo Anh, có vài phần kinh ngạc, “Đã một thời gian ta không thấy nàng, đúng là càng thêm xinh đẹp, không nghĩ tới còn biết cưỡi ngựa.”
Nàng chính là Lạc Bảo Anh?
Hoa Nghiên nghiêng đầu nhìn Chương Bội, giống như đang hỏi, không phải bảo người này không biết cưỡi ngựa sao, bây giờ nhìn thấy, không chỉ biết cưỡi ngựa, mà kỹ thuật cưỡi ngựa cũng không tồi.
Nhưng cô nương này không chỉ dây dưa với La Thiên Trì mà còn dính dáng đến cả đệ đệ nàng, nhất định là loại tham mộ hư vinh thấy người sang bắt quàng làm họ, ở kinh thành có không ít cô nương kiểu này, dựa vào một chút tài hoa đã muốn gả vào nhà giàu sang quyền quý.
Bằng vào gia thế của nàng có thể với tới được sao?


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full