Dương gia tổ chức tiệc cưới vào giữa tháng năm, mọi người đều chuẩn bị lễ vật, tới giờ Dậu ngày mười sáu lần lượt tới Dương gia.
Lúc này Kim Huệ Thụy đang ngồi trong khuê phòng, Kim phu nhân tự tay chải đầu cho nàng ta, khá là vui mừng nói: “Dương đại nhân đối với con hết sức tốt, trong lòng ta cũng an tâm, ban đầu còn cảm thấy tính tình hắn không đủ săn sóc.”
Dương Mẫn Trung ba mươi tuổi, còn trẻ tuổi nhưng đường làm quan suông sẻ, an an ổn ổn từ thứ cát sĩ ở Hàn Lâm Viện lên đến tận các thần, đây là bao nhiêu người cầu cũng không cầu được, nơi nào sẽ không có một chút bản lĩnh? Chẳng qua lúc đó Kim phu nhân vẫn chê hắn là vì cảnh vợ góa con côi, là được Kim lão gia coi trọng nên mới đồng ý kết thân.
Chỉ là nàng ta không biết vì sao Dương Mẫn Trung lại đến cầu hôn, khóe miệng Kim Huệ Thụy nhếch lên, các phu nhân và cô nương ở kinh thành tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đều có chút khinh thường nàng ta, cười nhạo nàng ta thất bại, sao nàng ta có thể để cho bọn họ chế giễu? Dương Mẫn Trung là sau khi thấy nàng ta mấy lần rồi mới ái mộ.
Có thể thấy được Vệ Lang, Vệ Hằng không có mắt, Dương Mẫn Trung vẫn là biết nhìn người hơn.
Kim Huệ Thụy cười dựa đầu vào vai Kim phu nhân: “Mẫu thân người vốn là không nên lo lắng, Dương đại nhân dù thế nào đi nữa thì cũng sẽ không giống mấy người Vệ gia đó một chút cũng không nhớ tình cũ.”
Nghĩ đến hành động của Vệ Hằng, sắc mặt Kim phu nhân lập tức trầm xuống: “Con nói không sai, lúc trước Vệ Hằng khổ tâm cầu cưới con, sau này lại trở mặt không nhận người, nhìn xem thân thể con phải điều dưỡng bao lâu mới tốt, đều là Vệ gia bọn họ làm hại! Con yên tâm, phụ thân con đã suy nghĩ biện pháp, sớm muộn gì cũng bắt được nhược điểm của Vệ gia, nhưng mà…” Bà dừng một lúc, “Ta nghe nói Thiên Trì muốn cưới Lạc Tứ cô nương, Tam cô nương nhà đó gả đến Vệ gia, vậy cũng coi như có họ hàng với Nghi Xuân Hầu phủ.”
Ngụ ý có chút khó giải quyết.
Kim Huệ Thụy lần đầu nghe thấy chuyện này, kinh ngạc nói: “Hắn lại có thể muốn cưới Lạc Bảo Châu?”
Trong ấn tượng, Lạc Bảo Châu chính là cô nương ngốc, không có tâm cơ, La Thiên Trì làm sao chịu cưới? Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cũng là đồ không có mắt, may mà hắn có Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương, bằng không loại người này vốn không nên ở lại trên đời!”
Đương nhiên nàng ta nhớ rõ La Thiên Trì đã từng sỉ nhục nàng ta, nhưng không làm gì được bởi vì thân phận hắn, phụ thân mẫu thân không có biện pháp, ngoại trừ ở trước mặt La thị khóc một hồi thì có thể như thế nào?
Nói đến cùng, Kim gia phú quý cũng là La gia cho, Kim Huệ Thụy chậm rãi nhả ra một hơi, nghĩ thầm bây giờ nàng ta không thể lại nóng nảy, dù sao cả đời còn dài. Nàng ta nhẹ giọng nói: “Nếu hai nhà đó kết thân, mong rằng phụ thân cẩn thận một chút, đừng để tiền mất tật mang. Dù sao phụ thân đi đến bước này, cũng là hao tốn không ít tâm huyết, mẫu thân khuyên nhủ ông ấy, Vệ gia tự có con đi đối phó.”
Không thể hy sinh Kim gia, đó là chỗ dựa của nàng ta.
Kim phu nhân thở dài: “Con cũng đừng lúc nào cũng nhớ tới những chuyện này, gả đến đó, cùng Dương đại nhân sống thật tốt là được.”
Không phản bác nữa, Kim Huệ Thụy đáp một tiếng.
Vì không phải người nhà, Vệ Lang cùng Lạc Bảo Anh dùng xong tiệc tối liền rời khỏi Dương gia, hai người ngồi vào xe ngựa, nàng dựa vào ngực hắn không nói một lời.
Hắn nhẹ giọng nói: “Vẫn đang suy nghĩ chuyện này hả?”
“Vâng, cứ cảm thấy Kim Huệ Thụy gả cho Dương Mẫn Trung không phải chuyện tốt.” Nàng ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt anh tuấn của hắn, “Chàng thành thật nói ra, Dương Mẫn Trung ở nội các có làm khó dễ chàng không?”
“Thủ phụ nội các và các các thần có ý kiến bất đồng quả thật là chuyện thường, cũng không coi là cố ý làm khó.” Nhiều nhất, Dương Mẫn Trung còn đang đứng ở phe cánh còn chưa đầy đặn, cho nên sẽ sắp xếp bằng hữu thân thiết vào nha môn, nhưng tiến cử người không quá thiên vị, dù mọi người đều hiểu được hắn ta muốn bổ nhiệm người mình, nhưng giả sử người này có năng lực, có lẽ hắn ta còn được tiếng tăm thẳng thắn tiến cử không ngại quan hệ.
Đương nhiên, cũng chỉ là tiếng tăm mà thôi, còn đến người qua đường cũng biết lòng Tư Mã Chiêu, Vệ Lang biết Dương Mẫn Trung cố ý nhắm vào vị trí thủ phụ.
Lạc Bảo Anh cũng không hiểu rõ mấy việc này, dặn dò: “Mặc kệ như thế nào, chàng đều phải đề phòng hắn, đừng để ngày nào đó không cẩn thận rơi vào tay hắn.”
Vệ Lang cười nhạt nói: “Suy nghĩ linh tinh, những việc này tự có ta chịu trách nhiệm, nàng lo lắng cái gì?” Hắn nắm cằm nàng, cúi đầu hôn một cái, “Hôm nay còn muốn đến Nghi Xuân Hầu phủ không? Đúng lúc đi ngang qua.”
Muộn như vậy rồi còn tới làm gì? Lạc Bảo Anh lắc đầu liên tục: “Sau này đều tới ban ngày!”
Ngày đó bọn họ ở lại một đêm, buổi sáng chăn và khăn trải giường đều là nha hoàn Hầu phủ giặt, nàng xấu hổ nghĩ lại, cũng tuyệt sẽ không cùng hắn tiếp tục làm chuyện hoang đường.
Vệ Lang khẽ cười nhạo: “Ta đâu có ý như thế, không phải nàng vẫn chưa xem xong danh mục quà tặng sao? Nàng tưởng trong đầu ta đều là…”
“Chẳng thế.” Lạc Bảo Anh ngắt lời nói, “Tối nào chàng cũng như vậy!”
Ánh mắt Vệ Lang trầm xuống, thuận thế liền đè lên: “Lần tới nàng có thể sửa lời nói ta mỗi một canh giờ đều như vậy.”
Bên ngoài thỉnh thoảng có xe ngựa đi ngang qua, chở đều là khách khứa đến Dương gia chúc mừng, bánh xe lăn qua đường, phát ra tiếng vang ồn ào huyên náo, che giấu tiếng rên khẽ trong thùng xe không còn một mảnh.
– ————
Mới chỉ cách hai ngày, La Thiên Trì liền mời Vệ Lang cùng hắn tới Lạc gia cầu hôn, lão thái thái và Viên thị nhìn cô gia tương lai này, cười đến không khép được miệng.
Đây chính là Nghi Xuân Hầu đó, chính là ban đêm nằm mơ cũng không dám làm, nhưng cố tình Lạc Bảo Châu may mắn như vậy, có thể gả vào La gia, Viên thị sợ ngày nào đó La Thiên Trì phát hiện Lạc Bảo Châu không đủ tốt, luôn miệng nói: “Cũng không biết Châu Châu vì sao có phúc phận này, ta nuôi con bé từ khi nhỏ xíu cho đến lớn như bây giờ, ta hiểu nó rất rõ, nữ nhi này của ta ấy mà, thật không coi là thông minh, theo lý là khó có thể đảm nhiệm, Hầu gia…”
Cả một tràng dài, La Thiên Trì không kiên nhẫn nghe, xua tay nói: “Lạc phu nhân, con biết Châu Châu ngốc, cái này người không cần lo lắng.”
Vệ Lang ở bên cạnh khóe miệng kéo căng ra, Viên thị nói như vậy là vì suy nghĩ cho nữ nhi, sợ đến La gia biểu hiện không tốt nên mới cho La Thiên Trì một sự chuẩn bị, nhưng không nghĩ tới La Thiên Trì nói trắng ra như vậy. Nhớ trước đây hắn muốn cưới Lạc Bảo Anh, ngay trước mặt người nhà vợ, còn không phải là lấy tất cả những thứ tốt nhất trên đời ra để khen ngợi nàng?
Quả nhiên Viên thị giật mình, nhưng rất nhanh đã cười rộ lên, nghĩ thầm Hầu gia này tùy tiện không câu nệ tiểu tiết, có lẽ là thật sự không để bụng bản lĩnh của Lạc Bảo Châu.
Vậy là tốt nhất!
Hai nhà định ra ngày tốt, là ngày hai mươi hai tháng chín, La Thiên Trì nếu đã tới, tự nhiên nhanh chân đến gặp Lạc Bảo Châu, bỏ lại Vệ Lang lập tức đi thẳng tới khuê phòng.
Đứng ở ven tường Đông Khóa Viện, Vệ Lang nhìn cây cối xanh um, nhớ tới ngày đó từ Lĩnh Nam trở về, hắn ở chỗ này chờ nàng, khi đó nàng đã thích hắn, vì thế còn đang tức giận. Còn nhớ rõ nụ hôn kia, cùng nàng sưng phồng môi, dường như tư vị vẫn còn sót lại, hắn đưa tay khẽ vuốt ve làn môi mỏng rồi xoay người rời đi.
La Thiên Trì không để ý tới nha hoàn và bà tử trông cửa, lập tức đi đến trước cửa phòng Lạc Bảo Châu, ở bên ngoài nói: “Châu Châu, hôm nay ta tới cầu hôn, sao nàng lại không ra?”
Nghe được giọng nói của hắn, mặt Lạc Bảo Châu lập tức đỏ lên, nhưng mẫu thân nói trước khi thành thân, cô nương không thể gặp hôn phu tương lai, cách cánh cửa, nàng nhẹ giọng nói: “Lúc này không được gặp.”
La Thiên Trì cười nhạo: “Nàng cũng có thể tin cái này?” Hắn thò đầu nhìn, thấy tiểu cô nương dán trước cửa, mặc váy áo màu trắng nhạt, giống hoa sơn chi trên đầu cành, vừa thơm ngọt vừa thuần khiết.
Nhưng Lạc Bảo Châu bị dọa sợ, vội vàng chạy vào bên trong, vừa la lớn: “Không cho huynh đi vào, trước khi thành thân mà gặp nhau sẽ không tốt… Không thể đến bạc đầu.”
Ánh mắt hắn đuổi theo nàng, thậm chí nhìn thấy nàng lấy áo ngoài trùm lên đầu, không nhịn được cười to một tiếng, dừng chân một lát, hắn nói: “Được rồi, ta đi ngay đây, nàng cẩn thận đừng làm mình buồn chết! Chờ sau này, chờ nàng gả cho ta, chúng ta có rất nhiều thời gian.” Kiềm chế ý niệm muốn cùng nàng thân thiết, hắn xoay người sải bước rời đi.
Lạc Bảo Châu vén áo choàng ra, hung hăng thở hổn hển mấy hơi mới thoải mái.
– ————
Thấy thời tiết dần nóng, Lạc Bảo Anh luôn nghĩ đến ruộng tốt nàng đã mua, cũng không biết quản trang xử lý như thế nào, rất muốn đi xem, ngày hôm nay liền nói với Vệ Lang là mình muốn đi, Vệ Lang nghe thế thì mất hứng, nhàn nhạt nói: “Mỗi ngày dùng nhiều băng như vậy, có bao nhiêu nóng? Lại nói nông trang, nàng biết trồng hoa màu rồi nuôi gà nuôi vịt sao, nàng đi có ích lợi gì?”
Hiểu được hắn lại đang keo kiệt, Lạc Bảo Anh ôm cổ hắn: “Ta chỉ đi nửa tháng được chưa? Ngày nào cũng ở kinh thành rất không thú vị.”
“Ở cùng ta mà không thú vị?” Hắn nhướn mày, ánh mắt lộ ra vài phần hàn ý.
Nếu nàng gật đầu, khẳng định lại bị hắn đè lên giường hung hăng làm một trận, Lạc Bảo Anh cảm thấy mỗi ngày eo đều mỏi, vội nói: “Không phải, sao lại thế chứ? Ta chỉ muốn ra ngoài chơi một chút, ta đến nông trang, chàng cũng có thể đến thăm ta mà.”
“Bây giờ ta không rảnh rỗi, nàng lại không phải không biết, đi huyện Hoành cũng phải mất đến năm sáu canh giờ.” Hắn xụ mặt, “Tốt nhất không nên đi.”
Hắn không muốn một mình khó ngủ.
Lạc Bảo Anh thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn, bật cười nói: “May mắn chàng ở kinh thành đấy, nếu là ngoại phóng, xem dáng vẻ này của chàng thì làm thế nào bây giờ!”
Vệ Lang nói: “Ngoại phóng đương nhiên mang nàng đi cùng, còn cần phải nói sao? Chân trời góc biển, lên núi đao xuống biển lửa đều mang theo nàng.”
Lạc Bảo Anh không nói gì, chỉ đành lấy ra tuyệt chiêu cuối cùng, duỗi tay túm tay áo hắn nói: “Chỉ đi nửa tháng nha, cũng không phải một tháng, cũng không phải hai tháng, tướng công, Tam biểu ca, Vệ đại nhân, cho ta đi có được không? Ta bảo đảm nhanh chóng trở về bồi chàng!” Thấy hắn thờ ơ, nàng ngồi lên đùi hắn vặn vẹo lung tung.
Vệ Lang không kiềm được cười, thật ra nếu hắn không đồng ý, lấy tính tình Lạc Bảo Anh, nàng đã muốn đi thì không ai ngăn được, đây là nàng tôn trọng hắn: “Thôi, muốn đi thì đi, nếu nàng thích chỗ đó, cứ ở lại đến giữa tháng bảy, đỡ phải trở về lại nháo ta.” Hắn lật hồ sơ trên tay, Lạc Bảo Anh mơ hồ thấy hai chữ biển thủ.
Đó là tội danh không nhỏ, nàng hỏi: “Chàng đây là muốn vạch tội ai?”
Vệ Lang không nói, xoa đầu nàng: “Nàng đến nói với các trưởng bối một tiếng.”
Lúc nào cũng không muốn nói chính sự với nàng, Lạc Bảo Anh bĩu môi đến chỗ Vệ lão phu nhân, kết quả Vệ lão phu nhân nói: “Chờ thêm mấy ngày nữa rồi đi, Đại bá mẫu và Nhị bá mẫu con muốn tổ chức hoa sen yến, mời rất nhiều phu nhân và các cô nương tới, con cũng không cần vắng mặt, vừa hay cũng quen biết một chút.”
Loại tiệc này không chỉ để thưởng thức mà còn phải làm đủ loại thức ăn, Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, sao đột nhiên lại muốn tổ chức yến hội? Nàng suy nghĩ một lát: “Chẳng lẽ là muốn chọn thê tử cho Nhị ca?”
“Chọn vợ là thứ yếu, lúc trước Đại bá mẫu con ở kinh thành thường tổ chức yến hội, nàng rất thích náo nhiệt, một năm bốn mùa phải làm rất nhiều lần, chỉ là con không biết thì về tình cảm cũng có thể tha thứ, lúc ấy còn chưa tới đây, tới rồi thì nàng lại ở nơi khác.”
Lạc Bảo Anh cười rộ lên: “Nghe rất có ý tứ, vậy mấy ngày nữa con mới đi.”
Tới ngày ấy, trước cửa Vệ gia ngựa xe như nước, các nữ quyến váy áo rực rỡ, đều tụ tập ở hoa viên, Lạc Bảo Anh theo sau Phạm thị và Trình thị, cùng mọi người chào hỏi lẫn nhau.
Hôm nay nàng mặc áo lụa ngắn màu xanh da trời thêu cành hoa lê, phía dưới là váy trắng thuần, nhìn bình thường, nhưng lúc đi lại có ánh bạc chợt lóe, hình như được khảm nhiều viên đá quỷ nhỏ, giống như chìm đắm dưới ánh trăng, trong trẻo lạnh lùng lại không mất diễm lệ, giống hoa hồng có gai, cực kỳ xinh đẹp nhưng chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Phạm thị cũng không nhịn được phải khen ngợi, nhẹ giọng cười nói: “Hôm nay con đúng là khó có thể hình dung, sẽ chỉ khiến các cô nương lấy làm xấu hổ, con a…”
“Đại bá mẫu khen lầm, con tuổi này còn xinh đẹp nữa, những cô nương đó đều trẻ hơn con.”
Nghe được lời này, Phạm thị càng cười: “Con chỉ mới mười sáu tuổi, có vài cô nương còn lớn hơn con, thật là, tới đây, ta giới thiệu cho con vài vị phu nhân.”
Hai người nắm tay đi đến.
Vài vị cô nương đều nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, có người nhẹ giọng nói: “Chỉ cần nhìn Tam thiếu phu nhân này là biết được Vệ gia phú quý, nhìn váy áo nàng ấy mặc xem, nhà bình thường đâu thể có?”
“Còn không phải, cũng không biết Lạc gia bọn họ làm thế nào mà trèo cao như vậy.” Có người cười nhạt, “Ta thấy Tam thiếu phu nhân này cũng giống thế.”
Vẻ khinh miệt được miêu tả sinh động, mọi người nhìn qua, thấy người nói chuyện chính là Ngũ cô nương Liễu gia, dung mạo như hoa như nguyệt, không phải tầm thường.
Quả nhiên chỉ có dung mạo bực này mới có sức coi thường Lạc Bảo Anh, nhưng Ngũ cô nương này chỉ là thứ nữ mà thôi, ánh mắt mọi người lại dời đi, nói giỡn cười đùa với nhau.