Nhất là cao thủ so chiêu, dùng nhiều chiêu thức đồng dạng, tất sẽ bị người khám phá, đây quả thực là tự mình tìm không thoải mái.
Vừa rồi hắn dùng một chiêu này, đánh bại đệ tử Lưu Vân Tông. Hiện tại, đối mặt Thiết Truyền Phong càng mạnh hơn nữa, vậy mà dùng chiêu đồng dạng.
Đệ tử thế tục này, dù vũ kỹ lại kém, cũng không thể thành bộ dạng như vậy a? Thậm chí ngay cả vũ kỹ bất đồng cũng không có sao?
Những đệ tử tông môn phía dưới kia, hư thanh nổi lên bốn phía.
Những gia hỏa trước kia châm chọc khiêu khích, lại một lần nữa miệng tiện. Tuy bọn hắn rất muốn nhịn xuống không nói lời nào, thế nhưng mà loại tình hình này, làm bọn hắn nhịn không được muốn mở miệng châm chọc.
– Kiềm lư kỹ cùng, thật sự là buồn cười.
– Đáng thương a. Trước kia đánh bại đệ tử Lưu Vân Tông, xem như có chút thực lực. Hôm nay xem ra, chỉ biết một chiêu sở trường như vậy.
– Vũ kỹ đồng dạng, dùng nhiều rồi, tổng sẽ bị khám phá. Cái gọi là quán quân thế tục, cuối cùng không gì hơn cái này. Ta đoán ván này, hắn sẽ bị Thiết Truyền Phong hoàn ngược.
– Hắc hắc, cho nên nói, Võ Giả thế tục cùng đệ tử tông môn chênh lệch, là toàn phương diện. Không đơn thuần là tài nguyên thiếu thốn, Vũ Kỹ Công Pháp, kiến thức khí độ, đây đều là chênh lệch trí mạng.
Giang Trần đánh ra chiêu này, ngay cả giám khảo cũng nhíu mày.
– Chẳng lẽ quán quân thế tục này, chưa bao giờ tu luyện qua vũ kỹ khác? Chẳng lẽ không có người dạy hắn? Vũ kỹ đồng dạng, kiêng kỵ lặp lại thi triển sao?
Nhưng Đan Phi ở dưới đài, lại mây trôi nước chảy. Nếu như nói ở đây có ai hoàn toàn yên tâm Giang Trần, kia chính là Đan Phi rồi.
Bởi vì Đan Phi biết rõ thân phận của Giang Trần, biết chiến tích huy hoàng của Giang Trần. Thiên tài như Thiết Đạt Chí, cũng thiệt thòi trong tay Giang Trần, huống chi là đệ tử chi thứ như Thiết Truyền Phong?
Dùng hiểu biết của Đan Phi đối với Giang Trần, hắn sử dụng vũ kỹ đồng dạng, nhất định là có thâm ý. Đây là chấn nhiếp đối thủ, cũng là coi rẻ đối thủ.
Một chiêu này, ẩn chứa khinh thị của Giang Trần đối với Thiết gia.
Thiết Truyền Phong cũng giận dữ, thân hình bay lên quát:
– Tiểu tử, lập lại chiêu cũ, ngươi là muốn chết.
Hai chữ “muốn chết” vừa ra miệng…
Trong lúc đó, bàn tay của Giang Trần như cành liễu rũ xuống.
Sau một khắc, Thiết Truyền Phong chỉ cảm thấy mình giống như đưa thân vào vòng xoáy không thể ngăn cản, khiến thân thể của hắn lắc lư bất định.
Hắn nào biết đâu rằng, Giang Trần ở trong chiêu này, sáp nhập vào Nguyên Từ chi lực, một cái thủ ấn quấy hư không, hình thành khí tràng vô hình.
Kể từ đó, Thiết Truyền Phong tựa như một con rối, hoàn toàn không cách nào tự điều khiển thân hình. Đọc t?uyện hay tại { t?ùmt? uyện.Vn }
Một màn không thể tưởng tượng nổi, cứ như vậy xảy ra ở trước mắt bao người.
Thân hình của Thiết Truyền Phong kia, nhìn về phía trên giống như chủ động đưa đến trước mặt Giang Trần, chủ động nghênh tiếp Đại Thủ Ấn.
Oanh…
Thủ ấn khắc ở trên ngực Thiết Truyền Phong, Hỏa nguyên lực cường đại để lại ấn ký ở trên bộ ngực.
Lực trùng kích cường đại hung hăng xông lên, thân hình của Thiết Truyền Phong như diều đứt dây, bất lực té xuống dưới đài.
Phanh…
Thanh âm thân thể cùng mặt đất phát sinh tiếp xúc, chấn trái tim từng người đang xem cuộc chiến run rẩy kịch liệt.
Cùng một lôi đài, cùng một chiêu số, lại một thằng quỷ không may, bị oanh xuống dưới đài.
Nhất thời, tất cả người đang xem cuộc chiến, đều hít vào một hơi lãnh khí, ngay cả giám khảo, trên mặt cũng hiện ra biểu lộ khiếp sợ cùng suy nghĩ sâu xa.
Đệ tử Lưu Vân Tông bị oanh xuống đài, có thể nói là khinh địch, trong lúc vô ý, không có chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Nhưng Thiết Truyền Phong này, rất rõ ràng không thể nói hắn khinh địch. Thế nhưng mà, kết quả như thế nào? Vậy mà không sai biệt!
Thiết Truyền Phong, lại bị đối phương một chiêu oanh xuống đài. Không có bất kỳ sức tưởng tượng, cũng không có dây dưa dài dòng, thậm chí thoạt nhìn, giống như Thiết Truyền Phong tự mình đưa lên.
Một màn này, thật sự quá quỷ dị.
Những người nhịn không được trào phúng kia, lại một lần nữa phát hiện, mình lại bị vẽ mặt rồi. Ba ba ba, đánh gọn gàng mà linh hoạt.
Cả đám đều như ăn phải một con ruồi.
Bọn hắn có thể mắng đệ tử Lưu Vân Tông phế vật, nhưng mà Thiết Truyền Phong, đây chính là Ất đẳng Võ Giả, là đệ tử Thiết gia của Bảo Thụ Tông, cái kia tuyệt đối không phải phế vật.
Những tông môn đệ tử ngồi châm chọc kia, lần này lại không thể không thừa nhận, chỉ sợ trước kia, mình đánh giá thấp võ giả thế tục rồi.
Trước kia đủ loại thành kiến đối với Võ Giả thế tục, xem ra, là nên hảo hảo nghĩ lại một chút. Đổi vị trí suy nghĩ, nếu như mình đi lên, có thể lợi hại hơn Thiết Truyền Phong sao?
Nghĩ tới đây, những Võ Giả mở miệng châm chọc này, cả đám đều lặng yên lui vào đám đông. Trong nội tâm sinh ra một cỗ kiêng kị không hiểu.
Bọn hắn không muốn thừa nhận mình sợ hãi, nhưng không thể không nói, Giang Trần cường thế thắng liền hai trận, ngăn chặn miệng của những người này.
Đan Phi thấy tình hình này, nhịn không được vỗ tay ủng hộ.
Nàng vỗ tay, liền lộ ra thập phần đột ngột. Nguyên một đám tử đệ tông môn, đều dùng một loại ánh mắt phức tạp, thậm chí mang theo cừu hận nhìn nàng.
Đan Phi hiển nhiên biết rõ, lúc này vỗ tay là kéo cừu hận, sẽ để cho những đệ tử tông môn kia hận chết nàng.
Bất quá, nàng căn bản không ngại. Nàng thích nhìn Giang Trần đại phát thần uy, nàng đã không thể chờ đợi được vì Giang Trần vỗ tay ủng hộ.
Bốn phía, vô số ánh mắt mang theo địch ý, chẳng những không có để cho Đan Phi cảm thấy áp lực, ngược lại càng thêm hưng phấn.
Những Võ Giả thế tục khác, chứng kiến Giang Trần biểu hiện như vậy, trong lòng hâm mộ, đồng thời lại ẩn ẩn có chút ghen ghét.
Bất quá, Giang Trần biểu hiện như vậy, cũng cho bọn hắn chút lòng tin. Ít nhất, cũng coi như thay Võ Giả thế tục tranh một hơi.
Cho tới bây giờ, đừng nói Võ Giả thế tục, ngay cả Võ Giả tông môn, lấy được hai trận thắng liên tiếp, cũng rải rác mấy cái mà thôi.
Hơn nữa, thắng gọn gàng linh hoạt như thế, lại một cái cũng không có.
Giang Trần dễ dàng thắng liền hai trận như vậy, tự nhiên khiến vô số chú mục. Ngay cả những tử đệ tông môn từ đầu hoàn toàn không nhìn Võ Giả thế tục kia, giờ phút này cũng nhịn không được vụng trộm đánh giá Giang Trần.
Trước kia, một ít Võ Giả Giáp đẳng tự tiếc thân phận, căn bản không chú ý tình hình chiến đấu, thẳng đến đám người không ngừng truyền bá, mới kinh động đến bọn hắn.
– Thắng liền hai cục? Đều là một chiêu giây sát? Rốt cuộc là đối thủ quá yếu, hay thực lực quán quân thế tục này siêu quần?
Trong nội tâm một Võ Giả Giáp đẳng sinh ra nghi vấn.
– Hừ, thế tục chi địa, lúc nào ra yêu nghiệt như vậy? Thằng này, cũng quá làm náo động a. Hi vọng vận khí hắn tốt, không nên rút thăm trúng ta. Nếu không, ta liền diệt uy phong của hắn. Bằng không thì, những đệ tử thế tục kia sẽ cho rằng, đệ tử tông môn đều là phế vật?
Bởi vậy, một ít Giáp đẳng Võ Giả tâm tính siêu nhiên, giờ phút này cũng từ trong minh tưởng tỉnh lại, bắt đầu chú ý đến Giang Trần.