Thế nhưng mà, Thủy Nguyệt Đại Sư nàng là cấp độ gì? Đây chính là Thiên Linh cảnh, chỉ thiếu chút nữa, liền đến Thiên Linh cảnh đỉnh phong.
Thực lực của nàng, muốn tiêu diệt Âu Dương Kiếm tự nhiên dễ dàng.
Thế nhưng mà, một Võ Giả thế tục, có thể đánh đồng với nàng sao?
Thủy Nguyệt Đại Sư lại nhìn hình ảnh đối chiến mấy lần, khuôn mặt vẫn còn thùy mị kia, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa:
– Súc sinh thế tục này, kiệt ngao bất tuân, lại cùng Tử Dương Tông ta có địch ý. Nếu không thể thu phục, tuyệt không thể để cho tông môn khác lấy được. Nếu không, ngày khác chưa hẳn sẽ không trở thành đại họa cho Tử Dương Tông ta.
Thủy Nguyệt Đại Sư là người sát phạt quyết đoán, khi nàng phát giác vấn đề, trong đầu, cũng đã xuất hiện rất nhiều phương án giải quyết.
Bất quá, nàng quyết định, vẫn là trước trưng cầu ý kiến của Truy Dương lão tổ thoáng một phát.
Theo như quy định, Tứ đại lão tổ đều không thể tiến vào khu khảo hạch, cho nên, Truy Dương lão tổ cùng Tam đại lão tổ khác, đều ở ngoài Bất Diệt Linh Sơn.
Bỗng nhiên, lòng bàn tay Truy Dương lão tổ trảo một cái, là một đạo Truyền Âm Phù.
Hào quang như đom đóm kia lóe lên, ở trong lòng bàn tay của hắn lộ ra khuôn mặt của Thủy Nguyệt Đại Sư.
– Lão tổ, Địa Linh khu xuất hiện một yêu nghiệt thế tục, là quán quân năm cửa sơ thí lúc trước. Người này cùng Tử Dương Tông ta trở mặt, xin lão tổ định đoạt sách lược.
Truyền Âm Phù này phi thường thần kỳ, hắn lại trảo một cái, liền biến mất rồi.
– Lại là bàn thạch yêu nghiệt kia?
Truy Dương lão tổ thì thào nói.
– Tuy ba lão quái vật khác đều nói Nguyên Từ Kim Sơn mất tích, tuyệt đối không có khả năng quan hệ đến thiếu niên kia. Nhưng vì sao lão phu luôn có một loại trực giác, Nguyên Từ Kim Sơn kia mất tích, cùng hắn có quan hệ rất lớn?
– Ngày đó ta ngược lại quá nóng vội, ép hỏi hắn vài câu. Xem ra, hắn mặt ngoài phục tùng, nhưng trong nội tâm vẫn mang thù. Nếu không, vì sao hắn gây khó dễ với đệ tử Tử Dương Tông ta?
Nói thật, Truy Dương lão tổ đối với quán quân sơ thí này, vẫn còn có chút chờ mong.
Dù sao, thành tích sơ thí kia quá nghịch thiên, coi như là đệ tử nhất lưu của bốn đại tông môn tham gia, cũng chỉ là như vậy.
Bất quá, thưởng thức quy thưởng thức, không có nghĩa là Truy Dương lão tổ sẽ vô điều kiện nhân nhượng một Võ Giả thế tục.
– Đối nghịch Tử Dương Tông ta? Thú vị.
Trên mặt Truy Dương lão tổ hiện lên một vòng hung lệ.
– Võ Giả thế tục, rốt cuộc là lòng dạ không sâu, giấu không được tâm sự, muốn ở trong đại tuyển bạt trổ hết tài năng, nói dễ vậy sao? Đắc tội Tử Dương Tông ta, sẽ nửa bước khó đi. Ân, mà thôi, ma luyện hắn một chút nữa, nếu thật là nhân tài có thể đào tạo, lão phu sẽ có thủ đoạn dụ hắn gia nhập Tử Dương Tông ta. Nếu chỉ là thế hệ cuồng vọng, mặc dù có thể xông qua Địa Linh khu, đến Thiên Linh khu, sẽ có vô số thiên tài bóp chết hắn.
Truy Dương lão tổ nhất niệm đến đây, thủ quyết khẽ bấm, phát ra một đạo truyền âm, bồng bềnh thấm thoát phi độn tới Địa Linh khu, lóe lên liền biến mất.
Bên Thủy Nguyệt Đại Sư kia, trước mặt có một đạo ánh sáng rơi vào lòng bàn tay.
– Trước mặc hắn, không cần chèn ép. Nếu như có thể thuần phục, thu cho mình dùng thì tốt. Nếu không thể thuần phục, Thiên Linh khu thiên tài vô số, sẽ có người bóp chết hắn. Ngươi thân là giám khảo, không cần can thiệp quá nhiều.
Truy Dương lão tổ truyền âm, có chút ý khuyên bảo. Hiển nhiên cũng biết tính cách của Thủy Nguyệt Đại Sư, sợ nàng hành động theo cảm tình, dễ dàng gây ra chuyện xấu. Một khi gây công phẫn, lọt vào ba đại tông môn khác cùng một chỗ vạch tội, lâm trận đổi người phụ trách, vậy thì ném hết mặt mũi rồi.
Thủy Nguyệt Đại Sư thu được pháp chỉ của Truy Dương lão tổ, trong mắt sáng tắt lấy đạo đạo quang mang, cuối cùng thở ra một hơi.
– Pháp chỉ của Lão tổ, không thể không nghe. Chẳng lẽ, ba tháng này, bổn tọa phải trơ mắt nhìn tiểu tử kia ở trước mặt diễu võ dương oai sao?
Thủy Nguyệt Đại Sư không dám bất tuân ý chỉ của Truy Dương lão tổ, nhưng mà, ở sâu trong nội tâm nàng, vẫn không muốn tiếp nhận một Võ Giả thế tục hung hăng càn quấy ở trước mặt nàng.
Dù Giang Trần biểu hiện, xa xa chưa nói tới hung hăng càn quấy. Thế nhưng mà, Thủy Nguyệt Đại Sư mang theo thành kiến, chỉ cảm thấy hung hăng càn quấy, thấy thế nào cũng không vừa mắt.
– Đệ tử thế tục trong Liên minh 16 nước, khi nào ra một dị số như vậy? Kẻ này, lại khiến bổn tọa có một loại kháng cự cùng chán ghét bản năng. Dùng tu vi của ta hôm nay, quả quyết sẽ không vô duyên vô cớ sinh ra những ý niệm như vậy. Chẳng lẽ, thân phận kẻ này, thật sự như ta đoán?
Trong đầu Thủy Nguyệt Đại Sư, lại hiện lên ý niệm để cho nàng thỉnh thoảng cảm thấy bất an kia.
– Muốn nói trước đại tuyển bạt, Võ Giả thế tục tên tuổi lớn nhất của liên minh 16 nước, chính là Giang Trần. Chẳng lẽ kẻ này, thật là Giang Trần?
Thủy Nguyệt Đại Sư một mực có suy đoán như vậy.
– Nếu thật là Giang Trần, bổn tọa ngược lại có lòng tin, để cho lão tổ cải biến sách lược. Thế nhưng mà, cái chứng cớ này quá khó tìm. Hiện tại, Lão tổ đối với tiểu tử này còn có chờ mong, còn trông cậy vào thuần phục kẻ này. Nhưng nếu thật là Giang Trần, hắn nhất định bất cộng đái thiên với Tử Dương Tông ta. Ân, nếu bổn tọa tìm được chứng cứ hắn là Giang Trần, nhất định sẽ để cho lão tổ thu hồi niệm tưởng kia…
Thủy Nguyệt Đại Sư nghĩ vậy, khóe miệng tràn ra một tia cười lạnh:
– Giang Trần… Bàn thạch yêu nghiệt. Các ngươi tốt nhất không phải là một người. Nếu là một người, bốn khu tuyển bạt này, nhất định sẽ trở thành nơi táng thân của ngươi.
Thủy Nguyệt Đại Sư nhớ tới lúc trước Sở Tinh Hán mang tin tức về tông môn.
Lúc ấy nhị đệ tử Sở Tinh Hán của nàng, từ Đông Phương Vương Quốc Nhị Độ Quan, cứu được Long Cư Tuyết về tông môn, cũng mang về tin tức, nói là một người thần bí, ra tay cứu Giang Trần.
Hơn nữa, người thần bí kia còn nói rõ, nếu như Tử Dương Tông lại phái người đối phó Giang Trần, hắn sẽ đích thân đến Tử Dương Tông nói chuyện. Cũng nói, ân oán của Giang Trần và Long Cư Tuyết, để cho chính bọn hắn giải quyết.
Vấn đề này, một mực làm phức tạp lấy Thủy Nguyệt Đại Sư. Đây cũng là nguyên nhân nàng không có phái đệ tử đuổi giết Giang Trần.
Cũng không phải nàng hoàn toàn bị câu uy hiếp kia hù ngã, mà là cảm thấy, dùng thiên phú của Long Cư Tuyết, chỉ cần lớn lên, giết Giang Trần như giết một con chó.
Cho nên, nàng cảm thấy để cho Long Cư Tuyết tự mình giải quyết, cũng không có gì không tốt.
– Thần bí nhân kia, ngay cả Sở Tinh Hán cũng cảm thấy thâm bất khả trắc. Tu vi người nọ, tất nhiên không dưới bổn tọa. Về sau Giang Trần kia đi Thiên Quế Vương Quốc, ở Thiên Quế Vương Quốc hô phong hoán vũ. Như thế xem ra, người uy hiếp Sở Tinh Hán, có lẽ là Thiên Quế Vương Quốc Hộ Quốc Linh Vương Diệp Trọng Lâu!
Nghĩ đến Diệp Trọng Lâu, trên mặt Thủy Nguyệt Đại Sư lộ ra một ít kiêng kị.