Thú vị cái gì chứ?
“Trương Sinh này vừa kiêu ngạo, lại lỗ mãng.”
“Hả?”
Yến Tam Hợp khẽ nhướng mày: “Một khi chuyện này bại lộ, sẽ phá hỏng thanh danh tốt của Thôi Oanh Oanh.”
Nha hoàn áo đỏ giống như bị điểm huyệt.
Kỳ quái, gánh hát của bọn họ hát vở này trong các thế gia, các thiên kim đại tiểu thư nghe đến đó, chỉ thấy tràn ngập chờ mong. Tại sao đến nàng lại thành ra lo lắng cho thanh danh của Thôi Oanh Oanh chứ?
Trên sân khấu, thư sinh múa quạt hát…
“Đã từng nhìn thấy bao người son phấn dung tục, mỹ nhân thế này có thể gặp mấy lần, ta hoa cả mắt khó nói nên lời, linh hồn đều bay giữa trời…”
Thật không biết xấu hổ!
Yến Tam Hợp thầm cười gằn: “Bà mai đưa thư rồi?”
“Đưa rồi.”
“Thôi Oanh Oanh gật đầu đồng ý rồi?”
Nha hoàn gật đầu, lại lắc đầu: “Ban đầu nàng quát lớn với bà mai, rối rắm mấy bận rồi cũng đồng ý.”
“Đồng ý xong thì tiếp theo sẽ hẹn hò nhỉ.”
Yến Tam Hợp chẳng biết tại sao, trong đầu bỗng nhiên hiện ra đoạn đường tre đá dài trong nhà Nghiêm Như Hiền.
Lá trúc xào xạc, gió mát phất phơ, một vầng trăng sáng treo trên bầu trời, đó là lúc hẹn hò tốt nhất của một đôi nam nữ.
“Tướng quốc phu nhân phát hiện ra không?” Nàng hỏi.
“Phát hiện rồi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó gọi bà mai tới khảo vấn.” Nha hoàn: “Bà mai kia không sợ gì, trách cứ lão phu nhân lật lọng, vong ân phụ nghĩa, còn khuyên lão phu nhân nếu để chuyện này lộ ra ngoài, thì sẽ bất lời với thanh danh Thôi gia, còn không bằng thành tựu chuyện tốt này đi.”
Yến Tam Hợp nhíu chặt mày: “Lão phu nhân chịu sao?”
Nha hoàn: “Lão phu nhân vừa đồng ý, vừa lấy lý do Thôi gia ba đời không tuyển tú sĩ áo trắng, ép Trương Sinh vào kinh ứng thí.”
Nội dung phía dưới Yến Tam Hợp đoán cũng có thể đoán ra, Trương Sinh trúng hoàng bảng, trở về cầu thân, vì thế người có tình cuối cùng thành quyến thuộc.
Hay cho một câu chuyện tục tĩu!
Không đúng!
Yến Tam Hợp bỗng nhiên sửng sốt.
Trong câu chuyện của Lục Thời và Đường Chi Vị, một người cũng là thư sinh nghèo, một người cũng là tiểu thư thế gia.
Tiểu thư thế gia cũng là tuổi còn trẻ đã mất đi một vị chí thân. Bên cạnh tiểu thư cũng có một nha hoàn vô cùng thông minh tài giỏi, Lâm Bích. Thư sinh nghèo cuối cùng trúng thám hoa.
Sự trùng hợp như thủy triều vọt tới, Yến Tam Hợp nhìn sườn mặt Lục Thời, thật lâu, mới nhẹ giọng nói: “Ngươi đi ra ngoài đi, tiếp theo ta muốn yên lặng nghe kịch.”
“Vâng.”
Trên sân khấu, Thôi Oanh Oanh quay đầu lại cười với Trương Sinh, khiến cho Trương Sinh mất đi một nửa hồn, thở dài: “Cửa che hoa lệ ở trong viện sâu, tường trắng cao như trời xanh, chỉ hận ông trời đè trái tim loạn nhịp của ta…”
Nói chớ lợi kịch này viết tốt thật, chỉ dăm ba câu đã nói ra hết tâm tư vừa chớm của nam tử.
Tất cả tâm trạng xao động của Yến Tam Hợp thoáng chốc đã tản đi, nàng nâng má, dần dần trầm xuống…
Cũng không biết qua bao lâu, câu hát cuối cùng rơi xuống, cô theo bản năng nhìn sang bên trái.
Trong phòng bao nào còn có Lục Thời, trên bốn bàn vuông chỉ còn lại một chén trà đã sớm lạnh ngắt.
“Người đâu rồi?”
“Đi từ lâu rồi.” Lý Bất Ngôn lấy tay quơ vài cái trước mặt Yến Tam Hợp.
“Cuối cũng ngươi cũng hoàn hồn, ta gọi ngươi mấy lần mà ngươi chẳng nghe thấy. Vở kịch này y y a a gì nghe mệt quá!”
Yến Tam Hợp ngồi dậy, đáy mắt nhộn nhạo.
“Bất Ngôn, ta đã biết vì sao Đường Chi Vị, Đường Kiến Khê đều thích xem kịch rồi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì trong kịch có cuộc đời.”
“Cuộc đời gì?”
“Vài câu nói không rõ ràng được.” Yến Tam Hợp thấp giọng nói: “Ngươi nghe ngóng được gì rồi?”
Hỏi đến cái này, Lý Bất Ngôn có một bụng lời muốn nói, rồi lại không biết nên nói từ câu nào, dứt khoát hỏi: “Ta hỏi ngươi, hôm nay mùng mấy?”
Yến Tam Hợp bấm ngón tay tính toán: “Mùng một tháng tám.”
Lý Bất Ngôn: “Mùng một tháng nào Lục Thời cũng tới đây nghe kịch.”
“Mùng một mỗi tháng?” Yến Tam Hợp ngạc nhiên: “Đây là ngày đặc biệt gì thế?”
Lý Bất Ngôn thầm nghĩ, nàng nào biết.
“Hơn nữa rạp hát đều mở cửa đón khách vào buổi tối, nhưng Lục Thời chỉ đến vào ban ngày, nghe nói hắn đã cho viên chủ một khoản tiền.”
“Cho nên, sân khấu kịch mỗi tháng mùng một đều chỉ hát cho Lục Thời nghe?”
“Đúng vậy!”
Khó trách nàng và Lý Bất Ngôn ở tửu quán trà phường nhiều ngày như vậy, cũng không biết chuyện Lục Thời thích nghe kịch.
Yến Tam Hợp thầm nghĩ, chuyện này kỳ lạ quá.
“Tam Hợp, còn có điều kỳ lạ hơn cơ.” Lý Bất Ngôn đưa ngón tay chỉ lên sân khấu: “Lục Thời, chỉ nghe Tây Sương Ký.”
“Cái gì?” Sự ngạc nhiên của Yến Tam Hợp, đã không thể dùng từ ngữ để hình dung.
Ngày cố định;
Tiết mục cố định;
Mỗi tháng một lần;
Đây là sở thích gì?
“Bất Ngôn, có hỏi thăm được hắn bắt đầu từ khi nào thì đến nghe không? Đã bao nhiêu năm rồi?”
“Nghe ngóng được, bắt đầu từ mười tám năm trước, mưa gió không ngừng, hơn nữa đều chỉ ngồi ở phòng bao bên tay trái chúng ta.”
Mười tám năm trước?
Không ngờ là mười tám năm trước?
Yến Tam Hợp đứng lên, đá văng cái ghế sau lưng, vọt tới cửa phòng bao của Lục Thời, đứng lại.
Phía trên cửa phòng bao chạm trổ hoa văn, treo một bảng hiệu nho nhỏ, mặt trên dùng hành thư viết một chữ: Cúc.
Yến Tam Hợp lại quay về cửa phòng bao của mình, ngẩng đầu, trên bảng hiệu rõ ràng viết một chữ: Trúc.
“Ta xem thử rồim lầu hai tổng cộng có tám phòng, đặt tên theo thứ tự là Xuân, Hạ, Thu, Đông, Mai, Lan, Trúc, Cúc.”
Cúc?
Yến Tam Hợp đột nhiên cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Tuế hàn tam hữu là chỉ: Tùng, trúc, mai.
Lục Thời là tùng; Chử Ngôn Đình là trúc; Đường Kiến Khê là Mai.
Lục, Chử, Đường và Đường Chi Vị đều là sư huynh muội đồng môn, ba người kia đều có biệt danh, vậy Đường Chi Vị phải chăng cũng có? Có thể nào là Cúc không?
“Đây tuyệt đối không phải trùng hợp, Bất Ngôn.” Ngữ khí Yến Tam Hợp cực kỳ chắc chắn: “Mười tám năm trước, đúng lúc Đường Chi Vị chuộc thân khỏi giáo phường ti, cạo mái tóc đen, đến Am Thủy Nguyệt làm ni cô.”
Trái tim Lý Bất Ngôn nảy lên.
Phải rồi.
Lục Thời sớm không nghe kịch, muộn không nghe kịch, lại vào lúc này đến Xướng Xuân viên, bao một gánh hát, chỉ gọi mỗi khúc “Tây Sương Ký” để nghe.
Tại sao?
Lý Bất Ngôn quả thực giống như hóa đá, hoàn toàn kinh hãi đến choáng váng.
Yến Tam Hợp: “Đi, chúng ta vào xem thử.”
Lý Bất Ngôn sững sờ nói: “Vừa nãy ta đã xem rồi, không có chỗ nào đặc biệt.”
Yến Tam Hợp đi vào, ngồi xuống chỗ Lục Thời vừa ngồi.
Cúi đầu, là một chung trà đã uống cạn.
Ngẩng đầu, là sân khấu trống rỗng.
Yến Tam Hợp mờ mịt ngồi đó, có cảm giác không rõ ràng như đang dựa vào núi ngắm biển.
Trai phòng đơn giản của Am Thủy Nguyệt;
Từng chiếc đèn lồng của giáo phường ti;
Rừng trúc hai bên con đường mòn lát đá xanh…
Tuệ Như vừa ghen tị vừa hâm mộ Tĩnh Trần.
Quế Hoa sớm chiều làm bạn với Thệ Thủy;
Chử Ngôn Đình che chở Đường Chi Vị như muội muội, Đường Kiến Khê…
Từng cảnh, từng cảnh như bức tranh hiện lên trong đầu Yến Tam Hợp, nàng bỗng nhiên có một cảm giác hoang đường, dường như hết thảy đều là giả, đều không chân thật.
Vậy nó thực sự là gì đây?