“Nương nó!” Yến Tam Hợp mắng xong một câu này, thấy thoải mái hơn không ít, ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía Tạ Đạo Chi.
Đầu óc Tạ Đạo Chi rất tốt, lớn tiếng quát:
“Ngu phụ vô tri, còn không mau cút ra ngoài, hôn sự của lão nhị, ta và lão phu nhân tự có suy tính, ngươi ép buộc cô nương nhà người làm cái gì?”
Liễu di nương lại lau nước mắt, hai tay chống mặt đất đứng lên, vừa muốn lui ra ngoài, lại bị người ngăn cản đường đi.
Vừa ngẩng đầu, là con trai mình.
“Di nương ngồi xuống đi đã, con trai có mấy câu muốn nói.”
Mọi người lại cả kinh, sao hôm nay Nhị gia cũng nhảy ra nữa?
Tạ Bất Hoặc đỡ Liễu di nương ngồi xuống, sau đó đi tới trước mặt Yến Tam Hợp.
“Chuyện đã đến nước này, nếu ta rụt đầu trốn ở phía sau di nương, sẽ không xứng làm người.”
Dáng người Tạ Bất Hoặc tuy không cao bằng Tạ tam gia, nhưng cũng không thấp.
Yến Tam Hợp không quen có người ở trên cao, bèn đứng lên, nhìn thẳng hắn.
Bộ đồ mới màu đỏ bạc, cũng không ngăn được sự lạnh lẽo trong mắt nàng.
Yến cô nương.
Tạ Bất Hoặc đón ánh mắt của nàng.
“Ta quả thật có tâm tư kia, không muốn bị di nương nhìn thấu, di nương cũng vì thương đứa con trai này, mới gây ra chuyện cười hôm nay. Xin lỗi, làm cho cô nương khó xử rồi.”
Khóe mắt hắn hơi cong lên, chợt mỉm cười.
“Ta sống hai mươi hai năm nay chưa bao giờ tranh đấu bất cứ điều gì cho bản thân mình, và đây là lần đầu tiên ta muốn mặt dày nói một vài điều cho chính mình.”
Nói đến đây, trên mặt Yến Tam Hợp, mới biểu cảm vi diệu.
“Thật sao?”
“Thật!”
“Thật lòng?”
“Thật lòng.”
Lời này không đầu không đuôi, không ai nghe hiểu, đầu óc đều hồ đồ, chỉ có sắc mặt Tạ Tri Phi thoáng cái đã thay đổi.
Con người Yến Tam Hợp, ngươi âm mưu tính kế sau lưng, giống như Liễu di nương vừa rồi vừa hát vừa hay diễn trò, thì mí mắt nàng cũng lười nâng lên nhìn, cũng sẽ lười phản ứng.
Nhưng nếu như ngươi thẳng thắn vô tư với nàng, nàng sẽ trả lại cho ngươi một sự thẳng thắn vô tư.
Quả nhiên, Yến Tam Hợp Nhất hất cằm.
“Ngươi nói đi.”
“Thực ra cũng không có gì để nói…”
Tạ Bất Hoặc hơi đỏ lên: “Ta không có bản lĩnh gì, phỏng chừng sau này cũng sẽ không có tiền đồ gì, nhưng ta sẽ đối tốt với cô nương.”
Càng đơn giản giản dị, càng có thể làm rung động lòng người.
Tạ Bất Hoặc nói rất rõ ràng, từ khi quen biết tới nay, hắn đối xử với nàng cũng rất thẳng thắn vô tư, Yến Tam Hợp im lặng một lát, cuối cùng cũng mở miệng.
“Tạ Bất Hoặc, ta tổng cộng mang theo sáu phần bánh trung thu, coi Tạ tổng quản, cũng được một phần.”
Không sao.
Tạ nhị gia ngươi và Tạ Tiểu Hoa ta trong cảm nhận của Yến cô nương, có địa vị giống nhau, đừng có mơ tưởng Yến cô nương, Yến cô nương là nhóc con nhà chúng ta.
Tạ Tiểu Hoa nghĩ thầm.
Tạ Bất Hoặc mỉm cười, lần đầu tiên hắn phát hiện trên người cô nương thần bí này một chút tính trẻ con.
“Sáu hộp bánh trung thu, hai phòng một hộp, đại phòng hai hộp, chút thân sơ này hắn chẳng lẽ nhìn không ra sao?”
“Yến Tam Hợp, tâm tư của ta và bánh trung thu không liên quan.”
“Đúng là không liên quan, nhưng phải nói rõ ràng, tránh cho người ta hiểu lầm. Ta xin nhận tấm lòng này của ngươi, nhưng tâm tư của ta không nằm ở chuyện hôn nhân…”
Yến Tam Hợp nghĩ đến thảm án Trịnh gia, trong lòng cực kỳ chua xót.
“Và cũng rất khó nói đến chuyện kết hôn luận gả.”
Lời này giống như một cây gậy đánh lêm người lão phu nhân và Ngô thị, trong phòng lại trở nên tĩnh mịch.
Nhưng mà, Tạ Bất Hoặc lại cười, hất cằm: “Ta biết, cô nương không giống nữ tử trong khuê phòng bình thường”
Lời hắn nói tự nhiên như thề đã sớm biết thân phận thật sự của Yến Tam Hợp vậy.
Trên thực tế, Yến Tam Hợp biết hắn chẳng hay biết gì.
“Cho nên, ta khuyên ngươi nên đổi người khác thích, sớm cưới thê tử sinh con, để di nương ngươi an tâm đi.”
“Ta sẽ chờ cô nương.” Ánh mắt Tạ Bất Hoặc dịu dàng: “Cũng phải đợi đã chứ, đúng không!”
Vậy thì còn gì để nói nữa?
Yến Tam Hợp im lặng ngồi xuống.
Tạ Bất Hoặc vén áo, quỳ xuống trước mặt Tạ Đạo Chi.
“Phụ thân, di nương là vì tốt cho con, mới không có chừng mực, phụ thân muốn phạt thì hãy phạt con đi ạ.”
Tạ Đạo Chi nhìn con trai trước mặt, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Ba đứa con trai bên cạnh, lão đại khiến hắn yên tâm nhất, lão tam khiến hắn lo lắng nhất, duy chỉ có lão nhị này, từ nhỏ đến lớn hắn đều không quá quan tâm. Không ngờ hôm nay lại thấy đứa bé này xử sự rất có chừng mực, có can đảm, có dẻo dai, có trách nhiệm, không thể không coi trọng hắn thêm vài phần!
“Yến cô nương, ngươi xem…”
Lão hồ ly ngươi cũng biết đánh Thái Cực đồ.
Yến Tam Hợp nói: “Tạ lão gia, ta không phải người nhỏ nhen như vậy.”
Tạ Đạo Chi vừa nghe, giả vờ cả giận nói: “Phạt gì chứ, Yến cô nương cũng đâu có so đo, ngươi quỳ ta làm gì, mau đứng lên, đừng làm mất mặt nữ.”
Chuyển đề tài, hắn lại nói: “Lão phu nhân, thời gian không còn sớm, khai tiệc đi, bọn nhỏ đều đói bụng rồi.”
Lão phu nhân trợn mắt há hốc mồm, vội vàng nói: “Khai tiệc, đại phu nhân, mau khai tiệc.”
Chu thị cũng như vừa tỉnh mộng: “Ai da, còn chưa tới giờ ăn cơm sao, người đâu, đỡ lão phu nhân, đại tiểu thư vào ngồi. Tạ tổng quản, cho người hâm rượu, mang thức ăn lên.”
“Đến rồi, đến rồi.”
Tạ tổng quản đáp một tiếng, khiến cho toàn bộ Từ Ân Đường đều nổ tung.
Tất cả mọi người làm bộ làm tịch nói năng, cười vui, nhưng ánh mắt vẫn dính vào Tạ Nhị gia và Yến Tam Hợp.
Ai có thể ngờ được, chỉ một đêm trungthu bình thường không có gì lạ, lại có thể nhìn thấy một vở kịch đặc sắc như vậy?
Ai có thể ngờ tới, hôm nay nhân vật chính, lại là nhị phòng trước đây chưa từng lên tiếng của Tạ gia?
Ai có thể ngờ tới, lão gia không chỉ không mắng nhị gia, lại còn rất thưởng thức.
Lúc này, nhân vật chính Tạ nhị gia đi tới trước mặt Yến Tam Hợp: “Yến cô nương, cùng đi thôi.”
Ánh mắt Yến Tam Hợp làm bộ lơ đãng, dừng lại ở trên mặt Tạ Tri Phi, đã thấy khóe miệng hắn cười gằn, ánh mắt cũng lạnh lùng.
Cười cái rắm!
Nếu không là ngươi cứ kêu ta đến, thì ta sẽ gặp phải chuyện này sao?
Vẫn là Lý Bất Ngôn nói đúng, làm người không thể mềm lòng, mềm lòng tương đương với việc mình đặt ở trên lửa nướng!
Yến Tam Hợp bị hắn kích thích, dứt khoát gật đầu với Tạ Bất Hoặc: “Nhị gia, mời.”
Hai người sóng vai ra khỏi chính đường.
Tạ Bất Hoặc vừa bước một chân qua ngưỡng cửa, xoay người, sâu xa nhìn Tạ Tri Phi, sau đó mới bước chân kia qua.
Rất nhanh, trong nhà chính chỉ còn lại có hai người.
Một người là Lý Bất Ngôn đang xem kịch hay.
Người còn lại là Tạ tam gia im lặng không nói lời nào.
Lý Bất Ngôn cố ý lớn tiếng “Chậc chậc” hai tiếng.
“Không thể không nói, lời nói vừa rồi của Tạ nhị gia, rất xứng đáng là đấng nam nhi, đến ta còn động lòng mà.”
Tạ tam gia lập tức đứng lên, đi ra ngoài.
Này là thẹn quá hóa giận sao?
Lý Bất Ngôn đuổi theo, nở nụ cười xấu xa: “Tam gia à, ngươi biết theo đuổi nữ nhân và trêu chọc nữ nhân, có gì khác nhau không?”
Tạ Tri Phi dừng bước, quay đầu nhìn cô.
“Một người động lòng, một ngươi động thận.”
Động muội muội ngươi!
Khuôn mặt Tạ Tri Phi âm trầm như thời tiết trước cơn mưa.