Đỗ phủ.
Thư phòng.
Cánh cửa bị đẩy mạnh ra, Đỗ Y Vân lao đầu vào.
Ba cha con đang nói chuyện không khỏi sửng sốt.
Đỗ Kiến Học âm trầm: “Chẳng có chút quy củ gì cả, không biết thông báo một tiếng trước khi vào hả?”
“Cha!” Đỗ Y Vân đi lên trước, hất cằm: “Cha muốn gả con cho Hách Quân sao?”
Đỗ Kiến Học biết không thể giấu được nữa, dứt khoát nói: “Phủ Võ An Hầu có gia môn đệ tương đương với chúng ta, con và Hách Quân tuổi tác cũng tương đương, gả cho hắn không tủi thân con được.”
“Sao lại không tủi thân, Hách Quân kia là thứ hàng gì, chẳng lẽ cha không biết sao?”
“Nam nhân lúc còn trẻ ai không tham chút nữ sắc, thành thân, sinh ra một nam một nữ là tốt rồi.”
Hắn là tham nữ sắc sao?
Đỗ Y Vân từ nhỏ miệng mồm lanh lợi, lá gan cũng lớn, không có gì là không dám nói.
“Cả thành Tứ Cửu ai không biết Hách Quân hắn chẳng từ chối cả nữ sắc lẫn nam sắc, con gái gả cho một người như vậy, nửa đời sau nào còn hạnh phúc nữa?”
Đỗ Kiến Học bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Đỗ Y Vân nắm tay áo Đỗ Kiến Học, làm nũng nói: “Cha, con không lấy chồng, cha giúp con từ chối hôn sự này đi.”
Từ chối? Từ chối thế nào?
Đỗ Kiến Học nhìn con gái mình cưng chiều từ nhỏ đến lớn, đành phải cứng rắn nói: “Hách Quân dù thế nào thì cũng là một thế tử, con gả vào đó có thể làm một thế tử phi, nửa đời sau còn gì đáng lo nữa?”
Đỗ Y Vân chẳng thể ngờ được cha ruột mình lại nói như thế, tức giận đến ngây ngốc tại chỗ.
“Cha sẽ không bạc đãi con, ngoại trừ của hồi môn, cha sẽ thêm vào…” Trên mặt Đỗ Kiến Học hiện lên áy náy: “Thêm vài thứ nữa, để con gả đi thật phong quang.”
“Cho ta thêm nhiều của hồi môn hơn nữa, ta cũng không gả.”
“Làm càn.”
“Con là càn rỡ, là không gả, cha cũng đừng hòng ép ta gả, đừng hòng dùng hôn sự của con để đổi lấy tiền đồ tốt đẹp của cha.”
Đỗ Kiến Học bị nàng vạch trần, trở tay tát nàng một cái: “Làm phản hả!”
Cái tát này vừa nặng vừa vang, khiến Đỗ Y Vân hoàn toàn bối rối, cô sững sờ nhìn Đỗ Kiến Học một lúc lâu, rồi bụm mặt khóc lóc chạy ra ngoài.
Đỗ lão đại đi lên khuyên: “Cha, nhân phẩm của Hách Quân cũng quá…”
“Thứ khốn nạn, bây giờ là lúc nói chuyện nhân phẩm sao?” Đỗ Kiến Học trong người mang theo một bụng lửa, cháy đến tận trời cao.
“Mối hôn sự này là Vương gia làm mai, ta có thể làm sao được? Đứa nào đứa nấy chẳng được tích sự gì, cút hết cho ta!”
“Cha?”
“Cút!”
Hai đứa con trai xám xịt cút đi.
Đỗ Kiến Học ngồi xuống, đấm vào lưng ghế để phát tiết.
Đều do tên Lục Thời đã chết kia gây ra hết, một cái gian lận khoa cử khiến hắn chẳng được yên ổn.
Nếu không phải muốn giữ mũ ô sa trên đầu, hắn đâu phải gả đứa con gái bảo bối của mình cho thằng nhãi họ Hách kia?
Nương nó, đúng là xui xẻo mà.
…
“Hắt xì, Hắt xì!”
Trong Noãn Các, Hách Quân hắt xì hai cái liền: “Ai đang mắng ta?”
Tiểu quan nhân trong lòng dán môi qua: “Ai dám mắng chứ, hơn phân nửa là mấy tiểu yêu tinh bên ngoài, ai cũng mong nhớ Thế tử gia.”
“Thế bảo bối có mong nhớ ta không?”
“Nhớ muốn chết, muốn chết ấy.”
Tiểu quan giống như cá chạch không xương, nhào thẳng vào lòng Hách Quân, khiến tim Hách Quân run lên, mắt cũng đỏ, xoay người đặt hắn trên giường.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói.
“Ôn Ngọc?”
Một tiếng này, khiến tà hoả trong lòng Hách Ôn Ngọc lập tức biến mất, đứng dậy sửa sang lại xiêm y.
“Mau vào đi.”
Kẻ đi vào là Tạ Bất Hoặc.
Hách Ôn Ngọc khoát tay, tiểu tướng công lập tức thức thời ra khỏi phòng.
Tạ Bất Hoặc vừa bước vào đã đi mở cửa sổ, hương Hợp Hoan trong phòng nồng quá rồi.
“Nói đi, tìm ta có chuyện gì?”
“Một chuyện tốt, một chuyện xấu.”
Hách Ôn Ngọc cười híp mắt: “Nhị gia nghe chuyện nào trước?”
“Chuyện tốt.”
“Sáng sớm hôm nay, có người tới làm mai cho ta.”
Tạ Bất Hoặc nghĩ đến tiếng xấu của người này ở thành Tứ Cửu, lắc đầu, cười nói: “Ừ, đây thật đúng là chuyện tốt. Chuyện xấu là gì?”
“Nói là con gái của Đỗ Kiến Học, Đỗ Y Vân.”
“Sao lại là cô ta?”
Sắc mặt Tạ Bất Hoặc thay đổi mấy lần: “Ai làm mai?”
Hách Ôn Ngọc huých vai hắn: “Ngươi đoán xem?”
“Không đoán, ngươi tự nói đi.”
Hách Ôn Ngọc dùng ngón tay chấm chút rượu, viết một chữ trên bàn… Hán.
Ánh mắt Tạ Bất Hoặc bỗng chốc lạnh xuống.
Hách Ôn Ngọc thò người về phía trước, cười xấu xa: “Phiền Nhị gia cho ta một câu đi, có muốn ta cưới Đỗ Y Vân này không?”
“Việc này hỏi ta làm cái gì, hỏi cha nương ngươi à?”
“Cha nương ta tất nhiên là muốn, Đỗ Y Vân là nhân vật gì chứ, tài nữ nổi danh kinh thành, cưới nàng vào nhà, cạnh cửa phủ Võ An Hầu ta cũng trở nên cao nhã hơn rất nhiều.”
Hách Ôn Ngọc “Chậc” một tiếng: “Chỉ là người đứng sau Đỗ phủ quả thực khiến cha ta đau đầu.”
“Đau đầu thì đừng cưới.”
“Vậy sao được.”
Hách Ôn Ngọc mỉm cười phong lưu, ánh mắt đa tình.
“Gả gà theo gà, gả chó theo chó, vào cửa Hách gia ta, Đỗ Y Vân và Đỗ gia sẽ chẳng có quan hệ gì nữa. Người sau lưng Đỗ gia muốn qua lại, ta có thể giả ngu giả dại làm như không biết, bọn họ cũng không có gan ép cha ta. Chuyện thất bại, không liên quan gì đến ta, ta chỉ tiếc một thê tử có thể diện. Nếu chuyện thành, ta còn có thể kiếm chút chỗ tốt, ngươi nói có phải hay không?”
Tạ Bất Hoặc cười gằn: “Chuyện thất bại, thật sự có thể không liên quan sao, đừng đợi đến lúc đó lại bị người ta tính sổ.”
“Nói hay lắm!”
Hách Ôn Ngọc vỗ tay một cái, cười cực kỳ yêu khí.
“Vậy phải xem phía bên Thái Tử thế nào, nếu làm lung lạc ta được, thì không thể cưới Đỗ gia tiểu thư, trái phải chẳng qua chỉ là nữ nhân mà thôi.”
Tạ Bất Hoặc á khẩu không trả lời được.
Ai nói tiểu tử này không đàng hoàng?
Chẳng có ai tinh thông lại hiểu rõ lý lẽ trong quan trường như hắn.
…
Đêm khuya hơn nữa, cũng sẽ có lúc trời sáng.
Tạ Tri Phi chỉ ngủ hai canh giờ, đã mở mắt gọi “Chu Thanh”, gọi nửa ngày không thấy ai đáp lại, lúc này hắn mới nhớ ra Chu Thanh và Đinh Nhất đều đã bị hắn phái đi làm việc rồi.
Một lát sau, Tiểu Hồng và Lục Ỷ bưng chậu rửa mặt đi vào.
Sau khi Tạ tổng quản cảnh cáo, tâm tư hai người đều thành thật hơn rất nhiều.
Hầu hạ Tam gia mặc quần áo rửa mặt xong, Tiểu Hồng nhỏ giọng hỏi: “Gia, điểm tâm bày ở đâu?”
“Bảo phòng bếp không cần đưa tới, ta qua bên Nhị gia ăn một bữa.”
Tiểu Hồng nhìn theo bóng lưng Tam gia, huých cánh tay vào Lục Ỷ: “Quan hệ của Tam gia với Nhị gia tốt lên từ khi nào thế?”
“Chuyện của chủ tử ít hỏi lại, cứ làm đúng bổn phận công việc của mình đi.”
Lục Ỷ thật sự sợ hãi: “Tam gia mà còn bảo chúng ta cút, chúng ta thật sự phải cút đó.”
Viện của nhị gia Tạ phủ ở tên là Thiển Vân Cư.
Viện không lớn, cực kỳ u tĩnh, mấy tỳ nữ thấy Tam gia đi vào thì đều cả kinh mở to hai mắt.
Tam gia và Nhị gia xưa nay không hợp nhau, cũng chưa từng đến viện này, hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây sao.
Tạ Bất Hoặc đang được hai đại nha hoàn hầu hạ thay quần áo, vừa nghe lão tam tới, thì hồi lâu mới từ tốn nói:
Thật là hiếm lạ!