Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 502: Nói lý
“Tiểu Bùi gia xong chưa?”
Xong cái rắm!
Chu phủ tam phu nhân Chúc thị còn chưa kết thúc nữa nè.
Nữ nhân này vừa nước mắt bay tứ tung, vừa liên miên cằn nhằn kể ra quá khứ chua xót của nàng, nước bọt bay đẩy nửa khuôn mặt Tiểu Bùi gia rồi.
Trên đời này thứ gì đáng sợ nhất?
Nữ nhân.
Loại nữ nhân như này, quả thực chẳng có lý lẽ gì cả.
Một khắc trước còn đang nói chuyện của Chu lão gia, một khắc sau đã nước mắt như mưa, chằng thèm ngừng lại.
Tiểu Bùi gia là dỗ không được, mà không dỗ cũng chẳng nổi.
Dỗ, dựa vào cái miệng xắt xéo này của hắn ư…
Hơi khó đấy!
Không dỗ thì lại có cảm giác tội lỗi trong lòng?
Lúc Lý Bất Ngôn đến, đã thấy Tiểu Bùi gia biến mình thành cây gậy hình người, nghiến răng nghiến lợi đi bên cạnh Chúc thị.
Tiểu Bùi gia vừa thấy Lý Bất Ngôn, ánh mắt nóng bỏng như thấy được cứu tinh: Đại hiệp ơi cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.
Lý Bất Ngôn nháy mắt với hắn: Giúp ngươi ta được gì?
Tiểu Bùi gia: Lấy thân báo đáp ngươi có muốn hay không?
Lý Bất Ngôn im lặng: Ta nhổ!
Nhổ xong.
Nàng hắng giọng: “Tam phu nhân, đã đến giờ cơm rồi, người nói xong chưa?”
“Xong rồi, xong rồi.” Chúc thị lau nước mắt, xoay người nhìn tiểu Bùi gia nói: “Lời ta vừa nói, ngươi đã nhớ kỹ chứ.”
“Nhớ kỹ.”
“Nhớ nói cho Yến cô nương nghe nhé.”
“Yên tâm.”
“Một chữ không được bỏ sót!”
Ai a, bà cô à, ngươi còn có để yên cho ta hay không hả?
Biểu cảm của Tiểu Bùi gia cứ phải gọi nhà nhẫn nhịn đến cực hạn: “Vâng, một chữ cũng không bỏ sót.”
Tam phu nhân Chúc thị nghe được câu này của hắn, hành lễ với tiểu Bùi gia sau đó cầm khăn khóc thút thít rời đi.
Tiểu Bùi gia chờ nàng đi xa, ánh mắt lẫm liệt nói: “Kiếp sau ta muốn đầu thai làm nữ nhân, ta rất muốn xem thử, làm một nữ nhân nói chuyện không gạt lệ có khó hay không.”
“Kiếp sau ta muốn đầu thai làm nam nhân.” Lý Bất Ngôn: “Ta muốn xem, làm một nam nhân không nhát gan có khó hay không.”
Tiểu Bùi gia tức giận: “Nữ nhân nhà ngươi sao thế hả, chuyện tối qua vẫn chưa quên được hả?”
Lý Bất Ngôn đáp lễ: “Nam nhân này ngươi sao thế, đã làm rồi còn không cho người khác nói sao?”
Tiểu Bùi gia: “…”
Lúc này, đại thiếu phu nhân Lăng thị không biết từ đâu bước đến.
“Tiểu Bùi gia, đến lượt ta rồi.”
“Đại thiếu phu nhân à, cho ta ăn một bữa cơm đã có được không?”
Còn phải tích chút sức lực, nếu không cái mạng nhỏ này của ta, chắc chắn phải giao cho hai vị thiếu phu nhân nhà ngươi mất thôi.
Tiểu Bùi gia sợ nàng không chịu, vội vàng nói tiếp: “Ta còn phải nói lại lời của Tam phu nhân cho Yến Tam Hợp nghe, thời gian lâu quá sợ quên mất.”
“Vậy ngươi ăn nhanh lên, đừng trì hoãn thời gian!”
“Ta trì hoãn?”
Tiểu Bùi gia trừng Lý Bất Ngôn: Nữ nhân, nương nó toàn là đám không nói lý lẽ.
Lý Bất Ngôn: Lý lẽ với nữ nhân, tên nhóc này bị ngốc à?
…
Hai người một trước một sau trở lại sảnh phụ.
Cơm đã bày trên bàn bát tiên, tám món mặn một canh, vừa nhìn bề ngoài đã biết là trù nương trong phủ nấu rất có tâm.
Yến Tam Hợp ngồi ở chủ vị: “Đều ngồi cả đi!”
Tiểu Bùi gia và Lý Bất Ngôn hào phóng ngồi xuống.
Hoàng Kỳ chỉ dám ngồi nửa ghế.
Yến Tam Hợp ăn cơm, xưa nay đều không nói chuyện, nhưng tâm ma Chu gia quá hiểm quá gấp, không thể không phá vỡ thói quen ăn cơm của nàng.
“Minh Đình, ngươi vừa ăn vừa nói.”
Bùi Minh Đình dùng đũa gắp một cọng rau xanh, thuật lại lời của Tam phu cho Yến Tam Hợp nghe.
Yến Tam Hợp nghe xong, nói: “Lời của Chúc thị, ta tổng kết thành hai điểm: Một, Chu lão gia tính khí rất ôn hòa, cực kỳ dễ nói chuyện, cũng không tỏ vẻ gia chủ.”
Thứ hai, hắn được lòng người hơn lão phu nhân, bên nhà của ba con dâu có chuyện gì cầu tới cửa, đều sẽ ra tay giúp đỡ.”
Tiểu Bùi gia: “Thực ra, còn có điểm thứ ba, Chu lão gia sợ thê tử.”
Lý Bất Ngôn bật cười: “Ơ, mau nói xem, sợ cái gì thế?”
“Ăn cơm đi!”
Tiểu Bùi gia thầm đáp lại một câu, quay đầu nhìn về phía Yến Tam Hợp nói:
“Chuyện gì Chu lão gia cũng nghe theo Mao thị, Mao thị bảo đi về phía đông, hắn không đi về phía tây, Mao thị bảo đi về phía tây, hắn không đi về phía đông. Nói tiếng người có nghĩa là, toàn bộ chuyện trong Chu phủ, đều do Mao thị định đoạt.”
“Nhỏ thì Chu lão gia mặc áo quần gì, con cái lớn lên thành hôn, hết thảy đều là Mao thị quyết định, Chu lão gia nhiều nhất là giúp đỡ tính quẻ cát hung.”
“Tam phu nhân còn nói một chuyện.” Tiểu Bùi gia chậm rãi nói: “Nhà ngoại của phu nhân, bất kể việc lớn việc nhỏ gì cũng nhờ Chu lão gia kiểm tra hung cát, ba đứa con trai có đôi khi không nhịn được, muốn kiểm tra giúp, nhưng Chu lão gia cũng không dám làm giả, sợ phu nhân nổi nóng.”
Yến Tam Hợp uống một ngụm canh: “Bởi vậy có thể thấy được, Chu lão gia khá kính trọng với Mao thị?”
“Kính trọng? Xí!” Vẻ mặt Tiểu Bùi gia khinh thường: “Đó gọi là phu cương bất chính!”
“Ngươi chính trực nhất rồi đó!” Lý Bất Ngôn không chịu nổi cái vẻ đắc ý của hắn: “Đợi sau này ngươi cưới con hổ cái về, ta xem ngươi có chính nổi hay không.”
Tiểu Bùi gia liếc trộm Yến Tam Hợp.
Đùa à!
Ngoại trừ bà cô trước mắt này, trên đời này, còn ai có thể làm cho tiểu Bùi gia ta phu cương bất chính?
Hết rồi!
Tuyệt chủng rồi!
Bà cô Yến nuốt miếng cơm cuối cùng, buông đũa, cau mày nói: “Tam phu nhân có nói Mao thị nhét người vào nhị phòng, nhưng lão gia đã ngăn lại.”
“Ừ!” Bùi Tiếu: “Nhị phòng không có con trai, Mao thị bèn mua một cái mông lớn bên ngoài về, có thể nuôi như nha hoàn sinh dưỡng. Lão gia phá lệ nghiêm mặt, bảo Mao thị đừng duỗi tay dài như vậy, chờ hai năm đã rồi nói sau.”
Yến Tam Hợp: “Mao thị không nhét người vào tam phòng sao?”
“Sao có thể không nhét?”
Chúc thị vừa rồi cũng vì chuyện này mà khóc bù lu bù loa.
“Nhưng phải lão gia kiểm tra bát tự của người này mới được. Bát tự tốt thì khiêng vào cửa. Bát tự không tốt, không có cửa.”
“Chu lão gia thích tính bát tự như vậy…” Lý Bất Ngôn tò mò hỏi: “Mấy nha hoàn trèo lên giường hắn, không biết hắn có tính được không?”
Tiểu Bùi gia hừ một tiếng, cố ý cất cao giọng nói: “Chắc chắn rồi, nói không chừng sinh hoạt phu thê còn phải tìm ngày hoàng đạo ấy chứ!”
Lý Bất Ngôn chậc một tiếng: “Nam nhân các ngươi chú ý chi tiết.”
Nam nhân chúng ta ư?
Tiểu Bùi gia cười gằn: “Tiểu gia ta còn là gà đồng* đấy.”
*ý là ảnh còn zin ấy
Lý Bất Ngôn giơ ngón tay cái lên: “Không dễ dàng nhỉ, vẫn còn trinh à.”
“Ngươi…”
Tiểu Bùi gia tức muốn hộc máu.
Nam nhân có trinh sao?
Có sao?
Có sao?
“Các ngươi từ từ đấu võ mồm, ta đi dạo tiêu hóa chút.”
Yến Tam Hợp thật sự nghe không nổi nữa, đứng dậy đi ra khỏi phòng khách, một chân vừa bước qua ngưỡng cửa, đã thấy Chu Vị Hi hoảng hốt chạy như bay vào.
“Yến cô nương, Yến cô nương, đại sự không tốt, nương ta vừa mới bưng bát cơm lên đã đột nhiên té xỉu.”
Trái tim Yến Tam Hợp hơi co rụt lại: “Ấn nhân trung chưa?”
“Nhấn rồi, nhưng không tỉnh lại.”
“Sao lại không tỉnh lại chứ? Thái y thì sao?”
“Đại ca đã phái người đi mời rồi.” Chu Vị Hi muốn nói lại thôi: “Yến cô nương, có phải là ca ta rút trận pháp, nên xui xẻo của Chu gia lại bắt đầu không?”
Không thể nhanh như vậy được mới đúng chứ!
Mới qua một đêm thôi mà.
Lúc này, Tiểu Bùi gia vội vã đi ra, nghiêm mặt nói: “Yến Tam Hợp, nhấn nhân trung không tỉnh, có hơi nguy hiểm đấy.”
Trái tim Yến Tam Hợp run lên.
“Đi, đi xem thử!”