Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 508: Linh Hồn
“Ta có một câu hỏi!”
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn qua.
Bùi Ngụ cứng cổ, trong lòng nghĩ, Bùi thái y thì không được hỏi hả? Ai quy định chứ?
“Ta thi châm cho phu nhân và Tam phu nhân thì đều không tỉnh, vì sao hai ngươi lại tỉnh lại liền như thế?”
“Không biết!” Yến Tam Hợp trả lời dứt khoát lưu loát.
“Ta cũng có một câu hỏi.” Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn qua.
Tiểu Bùi gia cứng cổ, trong lòng nghĩ, tiểu gia ta không thể hỏi à? Ai quy định chứ?
“Vì sao người té xỉu là phu nhân và Tam phu nhân? Mà không phải người khác.”
Lần trước Nhị phu nhân còn có thể dùng lý do có thai, sức khỏe đang yếu, nhưng Mao thị và Tam phu nhân đâu có giống thế?
Nhất là Tam phu nhân, còn khỏe hơn cả hắn, khóc nửa ngày cũng không thở gấp.
“Ta cũng không biết!”
Trả lời càng dứt khoát.
Yến Tam Hợp thật sự không biết, tâm ma này ngay từ đầu đã hiện ra đủ chuyện kỳ lạ, hoàn toàn không giống với tâm ma trước đây nàng từng giải.
“Ta có thể hỏi một câu được không?” Giọng nói Tạ Tri Phi cũng yếu ớt: “Yến Tam Hợp, tại sao ta lại té xỉu?”
Ngươi?
Yến Tam Hợp đảo mắt: “Bùi thái y, mạch tượng Tạ Tri Phi thế nào?”
Bùi Ngụ: “Mạch tượng nhìn là bình thường, chỉ hơi yếu một chút.”
Lý Bất Ngôn thốt ra: “Không phải vì đau tim sao?”
Tạ Tri Phi vừa nghe lời này, ánh mắt như dao găm quét về phía Bùi Tiếu: Ngươi nói hả?
Bùi Tiếu mờ mịt.
Ta có nói sao?
Ta nói khi nào?
Sao ta không nhớ?
Tạ Tri Phi thầm ghiến răng, đợi lát nữa sẽ tính sổ với tên này.
Lúc này, Bùi Ngụ mới đi tới trước mặt Tạ Tri Phi, giữ chặt mạch tượng của hắn, lại chẩn đoán một hồi.
“Không phải vì đau tim, đau tim không phải mạch tượng này. Từ nhỏ ta đã điều trị cho Thừa Vũ, không sai được.”
Mạch tượng bình thường, thế nhưng lại té xỉu, còn không phải bởi vì Chu lão gia.
Tại sao chứ?
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp còn muốn biết nguyên nhân hơn ai hết, im lặng một lúc lại nói: “Nói nghe xem sao lại té xỉu?”
Tạ Tri Phi thu biểu cảm lại: “Ta vừa bước vào ngưỡng cửa đã cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó trước mắt tối sầm, không biết gì nữa.”
Yến Tam Hợp biến sắc: “Chu Viễn Mặc, trong phủ còn trận pháp ư?”
“Yến cô nương.” Chu Viễn Mặc vội vàng giải thích: “Tất cả trận pháp đều bị rút đi rồi, ta có thể thề với trời.”
“Tại sao Tạ Tri Phi lại có cảm giác giống ta hôm qua?”
“Chuyện này…” Chu Viễn Mặc bị hỏi đến đờ người.
Tạ Tri Phi: “Chu đại ca, thật sự rất giống Yến Tam Hợp, vừa vào ngưỡng cửa đã thấy không ổn.”
Chu Viễn Mặc cau mày: “Bùi thái y, khí huyết của Tam gia thế nào?”
Bùi Ngụ vuốt râu: “Người trẻ tuổi, lại là thân đồng tử*, tất nhiên là khí huyết dồi dào.”
*ờ thì còn zin ấy
Tạ Tri Phi quét đôi mắt như dao găm về phía Bùi Tiếu: Cái từ thân đồng tử này, cha ngươi có thể đừng nói trước mặt Yến Tam Hợp hay không?
Tiểu Bùi gia lần nữa mờ mịt: Sao nương nó chuyện gì cũng đổ lên đầu ta thế?
“Vậy cũng chỉ một khả năng.” Chu Viễn Mặc: “Hồn phách Tam gia hơi nông.”
Lý Bất Ngôn: “Có ý gì?”
Bùi Tiếu: “Có ý gì?”
Tạ Tri Phi: “Có ý gì?”
Ba giọng nói gần như vang lên đồng thời, Chu Viễn Mặc lấy khăn ra lau mồ hôi lạnh trên trán, mới mở miệng nói: “Trận pháp này của ta, là dùng để ngăn sát khí. Sát có nghĩa là hung và ác. Muốn ngăn sát, ngăn hung, ngăn ác, thì trận pháp phải càng hung, càng ác, nếu không thì không áp chế được.
Ôi…
Tiểu Bùi gia nghe được đau đầu: “Chu đại ca, huynh nói tiếng người được không?”
“Tiếng người là…” Chu Viễn Mặc nhìn Tạ Tri Phi.
“Trận pháp tuy rằng đã rút đi, nhưng sát khí lúc bố trận vẫn còn, sát khí này người bình thường không cảm giác được, nhưng hồn phách người nào nông thì sẽ có cảm giác, sinh nhật của tam gia là…”
“Mười lăm tháng bảy.” Tiểu Bùi gia thốt lên.
“Khó trách, người sinh ngày mười lăm tháng bảy, nếu không phải quỷ thai, thì hồn phách ít nhiều sẽ hơi nông.
Chu Viễn Mặc móc ra ba đồng tiền trong ngực, rắc lên bàn, năm ngón tay phải vội tính.
Dừng lại rất nhanh.
Hắn ngẩng đầu, nheo mắt: “Tam gia chín năm trước từng ngã bệnh nặng, gần như đã đến quỷ môn quan sao?”
Tiểu Bùi gia vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng, đúng, cha ta cứu hắn ba ngày ba đêm thì sao? Suýt nữa thì không cứu được.”
“Không chỉ có hồn nông mà phách cũng nhạt.” Chu Viễn Mặc khẽ thở dài: “Nếu Tam gia không tin, cứ lui ra ngoài Chu phủ cảm giác thử.”
Lại còn có chuyện như thế này?
Tạ Tri Phi cảm thấy kỳ lạ: “Chu Thanh, cõng ta đến cửa góc đi.”
Chu Thanh đi tới, ngồi xổm trước mặt Tạ Tri Phi, Tạ Tri Phi thuận thế nằm sấp lên.
Chu Viễn Mặc nhìn Yến Tam Hợp trên giường, cung kính nói: “Yến cô nương, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi cùng Tam gia xem thử.”
Yến Tam Hợp mệt mỏi nhắm mắt lại: “Đi đi!”
Tạ Tri Phi ghé vào trên người Chu Thanh, đưa tay ngoắc Lý Bất Ngôn: “Lý đại hiệp cũng đi cùng đi.”
Ngươi là cái thá gì chứ, còn muốn ta đi cùng?
Lý Bất Ngôn đang muốn phản bác, lại thấy ánh mắt sắc bén của Tạ Tri Phi nhìn nàng, lại quay lại nhìn lên giường.
Lý Bất Ngôn lúc này mới phản ứng lại, từ khách viện đến cửa góc, lui tới phải mất non nửa canh giờ.
Nửa canh giờ rất quy giá với Yến Tam Hợp.
“Đi thôi!” Lý Bất Ngôn thuận thế khoác tay lên vai Bùi Ngụ: “Bùi thái y cũng đi cùng nào.”
Còn ra thể thống gì?
Nha hoàn này làm sao thế?
Khuôn mặt già nua của Bùi Ngụ đỏ bừng.
…
Đoàn người vội vàng đi tới cửa góc.
Chu Thanh bước ra khỏi ngưỡng cửa, khom lưng buông Tam gia xuống.
Lúc chân Tạ Tri Phi vừa giẫm lên đất, thì đầu váng mắt hoa, chân tay vô lực gì đó đều biến mất cả thảy.
Hắn vung vung tay, cảm giác một quyền của mình có thể đánh chết một con hổ nhỏ.
Chuyện này đúng là tà môn.
Tạ Tri Phi lại bước vào ngưỡng cửa.
Chóng mặt!
Chóng mặt!
Chóng mặt!
Tạ Tri Phi sợ tới mức vội vàng lui ra ngoài, hơi mờ mịt nhìn Chu Viễn Mặc.
Chu Viễn Mặc cho là hắn chưa tin, nói: “Tam gia sinh năm năm nào, ta sẽ tính toán tỉ mỉ cho ngươi.”
“Không cần, không cần!” Tạ Tri Phi sợ tái mặt, không chừng bí mật mình không phải Tạ tam gia, cũng có thể bị hắn tính ra mất.
“Ta là hồn nông phách nhẹ thật, sinh nhật hàng năm trong nhà đều phải mời hòa thượng đạo sĩ. Mời rất nhiều năm rồi nhưng vẫn không ngăn được.”
Tiểu Bùi gia móc ra một tấm bùa vàng, nhét vào trong tay Tạ Tri Phi: “Ngươi cầm trước đi, lát nữa ta bảo cao tăng chép kinh An Hồn cho ngươi, chuyện náo loạn hôm nay chắc hồn phách ngươi lại yếu đi mấy phần rồi.”
Tạ Tri Phi: “…”
Không phải yếu đi, mà người trong túi da này đã đổi thành người khác.
Thân thể này là của Tạ tam gia, hồn phách lại là của Trịnh Hoài Tả, cho dù chín năm trôi qua, thì thân thể và hồn phách vẫn chưa hoàn toàn khớp được với nhau.
Cho nên, gặp phải sát khí sót lại trong trận pháp, thì hồn phách vốn không nên tồn tại trên thế giới của này Trịnh Hoài Tả hồn nới không chịu nổi sát khí mà ngất đi.
“Cho nên sau này, ta còn tới Chu phủ được không?”