Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 509: Thú Nhận
“Tạm thời không nên tiến vào, đợi sát khí tan hết phải mất từ ba tháng đến nửa năm.”
Chu Viễn Mặc nghĩ nghĩ, nói: “Lát nữa ta vẽ bùa cho Tam gia, Tam gia mang theo bên mình, lúc ngủ đặt dưới gối.”
Tiểu Bùi gia tò mò hỏi: “Chu đại ca, bùa này của ngươi có gì khác với bùa ta lấy từ chỗ hòa thường?”
“Đại ca ta vẽ bùa, có tác dụng tránh tà an thần, đảm bảo tam gia một năm này đều bình an thuận lợi, không bệnh không tai.” Chu lão nhị đáp lại hắn: “Đại ca ta một năm nhiều nhất chỉ có thể vẽ ba tấm bùa, ngàn vàng khó có đấy.”
Bồ Tát à!
Tiểu Bùi gia ngứa ngáy trong lòng, liều mạng nháy mắt với Tri Phi: Huynh đệ, chờ sau khi chuyện Chu gia kết thúc, dù thế nào ta cũng phải hỏi xin lão Chu.
Tạ Tri Phi lúc này làm gì có tâm tư nhìn vào mắt hắn.
“Nửa năm không thể bước vào cửa Chu gia, vậy Yến Tam Hợp làm sao bây giờ? Ta làm sao bây giờ?”
Lời này người khác không hiểu rõ lắm, nhưng trong lòng Lý Bất Ngôn và Tiểu Bùi gia lại rất rõ.
Hai tâm ma Tam Gia tham gia trước đó đều phải nhờ vào thân phận, bối cảnh, mạng lưới quan hệ của hắn, để giúp một tay.
Tâm mà của Chu gia hung hiểm như thế, nếu thiếu Tam gia, thì chẳng khác gì thiếu một cánh tay phải đắc lực.
Lý Bất Ngôn: “Chu đại gia, nếu Tam gia cố ý đi vào Chu phủ thì sẽ thế nào?”
“Nhẹ thì ngã bệnh, nặng thì mất hồn mất phách.” Chu Viễn Mặc: “Con người một khí mất hồn phách thì sẽ biến thành kẻ ngốc.”
“Vậy thì phải cách xa ra.” Tiểu Bùi gia kiên định nói với Tạ Tri Phi: “Ngươi yên tâm, có ta đây, ta có thể thay cho hai ngươi mình.”
Dựa vào cái giống nhát gan nhà ngươi?
Lý Bất Ngôn nhìn ngang nhìn dọc Tạ Tri Phi, cũng biết tâm ma Chu gia chắc chắn không thể thiếu hắn.
Đây không chỉ là vấn đề giúp Chu gia tiết kiệm thời gian, mà còn giảm bớp áp lực cho Yến Tam Hợp nữa.
“Tam gia, ta làm chủ cho Tam hợp tự giác, có hung hiếm thế nào thì giờ hợi một khắc, chúng ta đều sẽ đúng giờ trở lại biệt viện.”
Đây là điều Tạ Tri Phi mong muốn.
Hắn không thể vào Chu phủ, thì Yến Tam Hợp có thế ra ngoài.
Ban ngày không có thời gian, vậy thì ban đêm cũng phải có chứ!
“Ta có một điều kiện.”
Này!
Lý Bất Ngôn nghiến răng ken két, cho ngươi sợi dây là ngươi leo lên đầu ta thế hả?
“Nói đi!”
Tạ Tri Phi chưa bao giờ nặng nề đến thế.
“Lý Bất Ngôn, ngươi nổi đóa trong khách viện giống như hôm nay rất tốt, sau này nên như vậy, cũng phải như vậy.”
Lý Bất Ngôn ngẩn ra.
“Tâm ma hung hiểm, Yến Tam Hợp không thể xảy ra chuyện, ngươi quản chặt nàng cho ta, nếu nàng trách tội thì Tam gia sẽ gánh vác thay ngươi.”
“Không cần Tam gia gánh.” Lý Bất Ngôn ưỡn ngực: “Ta chân dài vài rộng, tự gánh được.”
Nào có ai khen mình như vậy?
Không biết xấu hổ hả.
Tiểu Bùi gia thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt không nhịn được, len lén liếc qua, còn chưa nhìn được gì thì đã bị nắm lấy vạt áo trước.
Tạ Tri Phi: “Bùi Minh Đình, ngươi cũng trông chừng Yến Tam Hợp cho ta, nếu nàng xảy ra chuyện, ta lột da, rút gân ngươi.”
Bùi Minh Đình: “…”
Thứ súc sinh, sao dám tàn nhẫn với huynh đệ mình như thế!
Tạ Tri Phi buông tay, ôm quyền với Chu Viễn Mặc.
“Chu đại ca, cho ta nói không xuôi tai, trên đời này chỉ có Yến Tam Hợp có thể cứu Chu gia, mạng của nàng quan trọng hơn bất cứ ai.”
Sau chuyến đi âm giới, Chu Viễn Mặc hiểu rất rõ.
Ngực hắn phập phồng, trịnh trọng nói: “Tam đệ yên tâm, mạng Yến cô nương, là mạng của ta.”
…
Cánh cửa góc khép lại.
Tạ Tri Phi nhìn hai tấm bùa trên tay, cảm giác sau giờ ngọ này giống như là một giấc mộng, hoang đường lại kinh tâm.
“Gia?” Chu Thanh đi lên: “Trở về nha môn thôi.”
“Có ba chuyện.” Tạ Tri Phi cất bùa vào lòng.
“Chuyện thứ nhất, lập tức phái người đi đón Đinh Nhất, bảo hắn sau khi trở về thì đi theo Yến Tam Hợp một tấc không rời, hễ có gió thổi cỏ lay thì mau tới báo cho ta biết.”
“Vâng.”
“Thứ hai.” Tạ Tri Phi: “Thông báo cho người nhà, từ hôm nay trở đi ta ở biệt viện của Yến Tam Hợp, huynh trưởng và cha có hỏi đến, thì nói tâm ma Chu gia quá hung hiểm, ta phải giúp đỡ.”
“Vâng!”
“Chuyện thứ ba, thông báo Thang Viên, giờ Hợi một khắc, chuẩn bị sẵn nước nóng,đồ ăn khuya, đồ ăn khuya chủ yếu là mấy món bổ, đừng trùng lặp nhau, đừng sợ tốn bạc, Tam gia sẽ tiếp tế cho nàng.”
“Vâng!”
“Về nha môn.”
Tạ Tri Phi xoay người lên ngựa, quay đầu nhìn cửa lớn Chu phủ, cắn răng nói: “Chiêu này hẹn Hách Quân cho ta, Tam gia mời hắn uống hoa tửu.”
Trong lòng Chu Thanh run lên.
Sao gia lại chủ động đi lại với Hách thế tử thế?
Tên này nếu như dính vào rồi thì hất không ra đâu.
…
Lúc Yến Tam Hợp tỉnh lại, đã là hai canh giờ sau.
Nàng vừa nhìn sắc trời bên ngoài, đặt tay lên mắt, cúi đầu nói: “Sao không đánh thức ta?”
“Chu lão đại nói ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, hắn nói sau này sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của ngươi ở khách viện này.”
Lý Bất Ngôn đi tới bên giường ngồi xuống: “Ngươi cảm thấy thế nào rồi?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Yến Tam Hợp li3m li3m môi: “Tạ Tri Phi thì sao?”
Biết ngay là ngươi muốn hỏi hắn mà.
“Chu lão đại tính không sai, là vì hồn phách hắn quá nhẹ, bây giờ đã đi rồi, chưa qua nưả năm thì không vào trong này được.” Lý Bất Ngôn: “Ta làm chủ cho ngươi rồi, giờ Hợi một khắc sẽ trở về biệt viện, không ở Chu phủ này. Thứ nhất, Tam gia chắc chắn có tác dụng trong việc giải tâm ma này. Thứ hai…”
“Nhà này hơi âm tà, ngươi sợ ta xảy ra chuyện?”
“Ừ!” Lý Bất Ngôn chỉ vào ngực mình: “Cảm giác chỗ này của ta.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy.”
Yến Tam Hợp không giấu: “Rất mãnh liệt.”
Tim Lý Bất Ngôn đập thình thịch, trong lòng bàn tay từ từ chảy mồ hôi lạnh.
Yến Tam Hợp: “Mao thị và Tam phu nhân thế nào rồi?”
“Sức khỏe hai người rất yếu, giống như vừa mới ngã bệnh nặng vậy.” Lý Bất Ngôn: “Nhất là Mao thị, ta vừa đi xem thử, cả người thoáng cái đã già đi hơn mười tuổi.”
Yến Tam Hợp giật mình: “Hơn mười tuổi?”
“Đúng vậy!” Lý Bất Ngôn nghĩ nghĩ: “Hơn nữa tinh thần cũng kém, sắc mặt vàng như nến, đúng là quái dị quá.”
Yến Tam Hợp thở dài: “Việc này tám chín phần mười vẫn là có liên quan đến Chu Toàn Cửu.”
Nương nó, Chu Toàn Cửu rốt cuộc là ai thế? Con dâu không buông tha, cháu trai không buông tha, ngay cả người bên gối cũng không buông tha.
Lý Bất Ngôn mắng một tiếng: “Đúng rồi, Tam gia có lời muốn ta chuyển cho ngươi.”
Yến Tam Hợp đưa tay khỏi mắt: “Chuyện gì?”
Lý Bất Ngôn: “Ngươi kiềm chế một chút!”
Yến Tam Hợp cười khổ, tâm ma này một khi đã tiếp nhận, thì vấn đều không phải là kiềm chế hay không kiềm chế nữa.”
“Bất Ngôn, đi đóng cửa lại.”
Lý Bất Ngôn chỉ nghĩ Yến Tam Hợp muốn nói chuyện Tam gia với nàng, đứng dậy đóng cửa lại.
“Có phải ngươi bị hắn làm cảm động rồi không? Chớ, mấy lời đầu môi ai mà chẳng nói được.”
Yến Tam Hợp chờ nàng ngồi vào chỗ của mình, nhẹ giọng nói: “Bất Ngôn, nếu không giải tốt tâm ma này thì ta sẽ chết.”
“Cái gì?”
Trong nháy mắt, huyết sắc trên mặt Lý Bất Ngôn bị rút sạch sẽ.
“Việc này Hàn Hú biết, hắn khuyên ta không nên nhận, còn chất vấn ta nếu như Lý Bất Ngôn ở đây, thì có ngăn cản hay không.”
Yến Tam Hợp vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của nàng.
“Ta nói, nàng sẽ không. Nàng chỉ nói, nếu ngươi chết, ta sẽ đi theo.”
“Yến Tam Hợp.” Lý Bất Ngôn trở tay cầm tay Yến Tam Hợp, nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi: “Nương nó, ngươi… Thật đúng là hiểu ta!”
Hèn gì Tạ Tri Phi nói nàng quyết tuyệt, thì ra nguyên nhân này!
“Tại sao?” Lý Bất Ngôn âm trầm.
“Ngươi phải cho ta một lý do, nếu không ta sẽ quay đầu bỏ đi ngay, ngươi tin không?”