Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 515: Xảy ra chuyện
“Được!”
Yến Tam Hợp mỉm cười.
Một nữ tử có thể bỏ trốn cùng nam nhân, cho dù kín kẽ cất mình vào trong quy củ, cho dù đã cất rất nhiều năm thì sự dũng cảm trong lòng kia vẫn y như cũ.
Chu Vị Hi gật đầu với Tiểu Bùi gia, Lý Bất Ngôn, hít sâu một hơi đi ra ngoài.
Thật không sao chứ?
Tiểu Bùi gia không tự chủ được đi theo, trong lòng cứ cảm thấy lo lắng.
Chu Vị Hi thuận lợi đi ra khỏi viện, muốn xoay người vẫy vẫy tay với Yến Tam Hợp, chứng minh mình rất tốt.
Nhưng vừa vẫy một lúc đã thấy đau ngực, giống như có người cầm kìm lửa đâm vào ngực nàng một cái.
Chu Vị Hi đau đến mức ngũ tạng lục phủ đều xoắn lại với nhau, cuộn người lại.
“Đại tẩu!” Tiểu Bùi gia sợ tới mức vội vàng tiến lên: “Tẩu thế nào rồi?”
“Ta…”
Chu Vị Hi lúc này đã nói không ra lời, huyết sắc trên mặt trong nháy mắt rút đi sạch sẽ, cả người không khống chế được mà run rẩy.
“Đại tẩu, đại tẩu?”
Một bóng người xông tới, bế ngang Chu Vị Hi, hét to với tiểu Bùi gia: “Kêu đại tẩu thì có ích gì, mau gọi cha ngươi tới đây!”
“Cha, cha ta đâu.” Tiểu Bùi gia gấp đến độ giậm chân: “Cha ta ở đâu rồi?”
“Tiểu nhân đi kêu.”
Lập tức có gã sai vặt thông minh chạy như bay đi gọi người.
Chu gia lúc này đều đứng canh ở ngoài viện.
Màn vừa rồi ai nấy đều thấy rất rõ ràng, đừng nói là nữ quyến, mà hai huynh đệ Chu lão đại, Chu lão nhị cũng kinh hãi đến mức mặt cắt không còn một giọt máu.
Nhất là Chu lão đại, tựa như hắn lại trở về âm giới, xương cốt cả người hóa thành băng vụn vỡ.
Lý Bất Ngôn liếc nhìn Chu Vị Hi đang bất tỉnh, quyết định rất nhanh: “Nếu còn không kịp thì đi trước dẫn được, ta đưa ngươi đến.”
“Bùi thái y ở trong viện phu nhân, Lý cô nương mau đi theo ta.”
Lão tổng quản quay đầu bước đi.
Hắn tuy rằng tuổi tác không nhỏ, nhưng chân cẳng lại rất nhanh nhẹn.
Tiểu Bùi gia đang muốn đi theo, lại nghe Lý Bất Ngôn quay ngươi hét to với hắn: “Ngươi trông chừng Yến Tam Hợp cho ta, không được rời đi một bước.”
Tiểu Bùi gia dừng chân, vội chạy về sau vài bước, nhìn xem Yến Tam Hợp có chuyện gì không.
“Không sao.”
Nàng đứng ở ngưỡng cửa giơ tay, trên mặt không có chút kinh ngạc, giống như đã đoán được hết thảy.
Yến Tam Hợp đoán được sao?
Không phải.
Nếu có thì nàng sống chết cũng sẽ ngăn cản Chu Vị Hi.
Không ngăn cản, thực ra vẫn còn một nguyên nhân: Chu Vị Hi là con gái đã xuất giá.
Nàng từng giải nhiều tâm ma như vậy, chưa có tâm ma nào động đến con gái đã xuất giá, dù sao con gái gả đi như bát được đã đổ, đã là người của nhà khác.
Tại sao?
Vì sao tâm ma của Chu Toàn Cửu đến con gái đã xuất giá cũng không buông tha?
Quá kỳ lạ rồi!
“Yến cô nương.”
Chẳng biết từ lúc nào, Chu Viễn Mặc đã đi tới trước mặt Yến Tam Hợp, run rẩy nói: “Làm sao bây giờ?”
Còn có thể làm sao bây giờ?
Yến Tam Hợp bước ra khỏi ngưỡng cửa, đối diện với ánh mắt Chu Viễn Mặc, bình tĩnh lạ thường nói: “Tạm dừng việc hỏi, bảo mọi người về phòng trước; lập tức phái người thông báo cho Tạ Nhi Lập, nói Đại phu nhân đã xảy ra chuyện rồi.”
“Được.”
“Còn nữa.”
Yến Tam Hợp nói rất chậm: “Chu Viễn Mặc, chuyện này chúng ta đều phải suy nghĩ thật kỹ.”
“Nghĩ gì?”
“Tất nhiên là muốn Chu lão đại ngươi đưa ra lựa chọn: Có còn muốn giải tâm ma này tiếp không?”
Nếu giải tiếp, thì phải hỏi hết mọi người.
Nhưng hỏi ai thì người đó sẽ lập tức gặp xui xẻo.
Không tiếp tục thì bày trận pháp ngăn sát khi, có thể ngăn bao nhiêu thì ngăn bấy nhiêu.
Nhưng tâm ma vẫn còn, Chu gia sẽ từng người từng người chết đi, cho đến khi chết hết không còn ai.
Phía trước cũng không phải, phía sau cũng không đúng, đây là con đường cùng.
Chu Viễn Mặc đột nhiên nghĩ đến quẻ mình tính kia… tai ương ngập đầu!
Tai ương ngập đầu!
Chu Viễn Mặc chợt phun ra một ngụm máu.
“Đại ca!”
“Đại gia!”
Chu lão nhị và Chúc thị một trước một sau xông tới đỡ lấy, hai người lo lắng nhìn Chu Viễn Mặc.
Chu Viễn Mặc nói không nên lời, mặc cho máu trào ra trên khóe miệng.
Người người đều nói kẻ đoán mệnh, không thể đoán cho mình, khi còn bé hắn hay hiếu kỳ, có vụng trộm tính bát tự cho mình một lần, không nói tốt xấu, nhưng ít nhất cũng sống lâu.
Nhưng hết thảy điều trước mắt nói cho hắn biết, bát tự chắc chắn đã tính sai rồi.
Chu Viễn Mặc lấy tay xua hai người đi, lấy khăn lau khóe miệng, cúi đầu nhìn Chúc thị nói: “Bảo mọi người về viện trước, không có việc gì thì đừng ra ngoài, cơm tối vẫn dọn bình thường, dọn cho Yến cô nương phong phú một chút.”
“Mấy đứa trẻ ở tam phòng tụ tập ở chỗ ngươi, ngươi đích thân chăm sóc, ban đêm ngủ trong viện chúng ta.”
Chúc thị rưng rưng nước mắt: “Vâng.”
Chu Viễn Mặc: “Đi đi, bình tĩnh vào, đừng để tụi nhỏ nhìn ra được gì.”
Chuyện Chu lão gia có tâm ma, Chu Viễn Mặc đã ra lệnh, không cho phép nói với bất kỳ đứa bé nào.
“Đại gia cũng phải bảo trọng.”
Nước mắt Chúc thị đọng lại trong hốc mắt, giờ khắc này, cuối cùng không kiềm chế nổi mà chảy xuống, đi một bước quay đầu lại ba lần.
“Lão Nhị.”
“Ca?”
“Ngươi đi trông chừng đại muội muội.”
Chu Viễn Mặc: “Còn phải trấn an mẫu thân, nói ta và Yến cô nương sẽ nghĩ cách, bảo người không cần lo lắng, cứ dưỡng bệnh cho tốt, người có khỏe thì ta mới yên tâm.”
Chu lão nhị vừa nhớ tới đại ca mình vừa hộc máu, thì không muốn dời bước đi.
“Đại ca, còn huynh thì sao?”
“Ta đi tìm Yến cô nương nghĩ cách.”
Chu Viễn Mặc nhét chiếc khăn dính máu vào trong ngực, mũi cay cay, nói: “Ta không tin, cha lại nhẫn tâm để cả Chu gia cùng chết như vậy!”
…
Sắc trời đầu đông, gần như tối rất nhanh.
Yến Tam Hợp thích tản bộ trong bóng tối, như thế sẽ khiến suy nghĩ của nàng trở nên rõ ràng.
Chuyện đã đến nước này, thì chỉ dựa vào lựa chọn của Chu lão đại nữa thôi.
Nàng chỉ nghĩ chuyện, làm sao để Chu Vị Hi có thể bình an vô sự.
Lần đầu tiên gặp Chu Vị Hi, nghe được cái tên này, trong lòng liền không khỏi ấm áp.
Tích ngã sơ khiên, chu hoa vị hi.
Yến Hành từng giảng giải cho nàng: Chu Hoa là chỉ trăm hoa; Vị Hi là vẫn chưa điêu tàn.
Trăm hoa chưa tàn, đó là mùa xuân, mùa xuân đứng đầu bốn mùa, ngụ ý hy vọng.
Một người đến cái tên cũng tràn ngập hy vọng, cuộc đời của nàng chắc chắn sẽ tốt đẹp, không nên sớm mất đi vì người khác.
Yến Tam Hợp xoay người, liếc nhìn tiểu Bùi gia đi theo phía sau lưng: “Minh Đình, ngươi đi xem đại tẩu đã tỉnh chưa?”
Tiểu Bùi gia thật sự rất khó chọn.
Nếu không đi- bà đồng đã lên tiếng rồi.
Nếu đi- Lý Bất Ngôn đã dặn là không được rời nàng nửa bước.
Nên nghe ai đây?
Haiz!
Cái đầu heo của ta thực sự bị dọa đến choáng váng rồi.
Tiểu Bùi gia vỗ trán, kêu to: “Hoàng Kỳ, ngươi chết đi…”
Vừa nói được một nửa, đã thấy Lý Bất Ngôn chạy như bay đến.
“Tam Hợp, ta bế đi nửa đường thì đại phu nhân đã ngất đi, Bùi thái y châm một mũi, nhưng chỉ giật giật mí mắt, không có tỉnh lại.”
Yến Tam Hợp khẽ run mày.
Như vậy…
Mao thị và Tam phu nhân rốt cuộc là vì sao mà đột nhiên tỉnh lại?
Vấn đề này Bùi thái y đã hỏi rồi, các nàng nói không biết, Bùi thái y cũng không hỏi tận gốc rễ.
Bây giờ xem ra, mấu chốt của vấn đề là đây rồi, vả lại quả thực có liên quan đến âm giới.
Như vậy…
Mao thị và Tam phu nhân đột nhiên tỉnh lại, rốt cuộc có liên quan gì đến âm giới?