Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 520: Có thể giết
“Bộ tướng quân, xin dừng tay.”
Bộ Lục bỗng dưng quay đầu đi, thấy là một công tử thế gia phong độ đi đứng nhẹ nhàng, hơi nheo mắt lại.
Tạ Tri Phi đi tới trước mặt hắn, ôm quyền.
“Tổng chỉ huy sứ binh mã ti Ngũ thành Tạ Tri Phi, xin ngươi lập tức dừng trượng hình.”
Bộ Lục thản nhiên nhìn hắn, giống như căn bản không nghe hắn nói.
Giọng nói Tạ Tri Phi sắc bén: “Xin hỏi hắn phạm vào luật gì của Đại Hoa, mà Bộ tướng quân lại trượng hình giết hắn?”
Bộ Lục lúc này mới nặng nề mở miệng: “Tạ đại nhân muốn xen vào chuyện này sao?”
Tạ Tri Phi nhìn thẳng vào mắt hắn: “Phải quản, bởi vì là chức trách.”
Ánh mắt Bộ Lục sắc bén, khẽ vung tay lên, trượng hình lập tức dừng lại.
Tiểu quan nhân tên Thiếu Đường kia thấy mình đã có đường sống, vội giãy dụa ngẩng đầu, la lên với Tạ Tri Phi: “Tạ đại nhân cứu mạng, là Từ công tử chủ động tới tìm ta, ta chỉ uống rượu ngủ với hắn thôi, không làm gì khác, không thể ỷ thế ức hiếp…”
Trong miệng bị nhét vải, tiểu quan nhân chỉ có thể dùng tay và chân liều mạng giãy dụa.
Bộ Lục trợn mắt, đôi mắt đỏ sắc bén như dao găm.
“Tạ đại nhân định quản thế nào?”
“Rất đơn giản, ta định dùng luật lệ Hoa quốc để quản thử.”
Bộ Lục lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Tri Phi, đã biết người này xuất thân từ thế gia.
Lại nhìn tuổi tác của hắn, đoán rằng người này có thể ngồi lên vị trí tổng chỉ huy sứ binh mã ngũ thành, chắc chắn là vì móc nối quan hệ.
Hắn mặc thường phục xuất hiện tại lầu Ngọc Sênh, lại phán đoán người này chẳng qua cũng là hạng phong lưu ăn chơi thôi.
Một tên công tử bột phong lưu lại muốn xen vào chuyện của Bộ gia quân ư?
“Sao?” Khóe miệng Bộ Lục nhếch lên khinh miệt: “Luật lệ Hoa quốc quy định ta không thể giết người sao?”
“Đúng, ngươi không có tư cách đó.”
Phong vân trong mắt Tạ Tri Phi bắt đầu trào lên: “Đầu tiên, nơi này là lầu Ngọc Sênh, nơi thế nhân mua vui, thủ tục lầu này đầy đủ hết, lúc mới mở lầu đã nộp lên Ngũ Thành, hợp lý hợp pháp.”
“Đúng, đúng, đúng!”
Sở ma ma vừa thấy có Tạ đại nhân ra làm chỗ dựa, vội vàng xoay eo nhỏ đi tới.
“Lầu Ngọc Sênh của chúng ta làm ăn rất quy củ.”
Mùi son phấn nồng đậm xộc tới, Tạ Tri Phi ghét bỏ nhíu mày.
“Tiếp theo, nếu làm ăn hợp pháp thì việc lầu này mở cửa buôn bán, là ngươi tình ta nguyện. Nghĩa tử ngươi tới cửa tìm hoan lạc, tiểu quan nhân nhận thiền, một người mua một người bán.”
“Đúng vậy!” Sở ma ma ưỡn ngực với Bộ Lục: “Một người bằng lòng mua, một người chịu bán!”
Bộ Lục nhướng nửa đuôi lông mày, ý bảo Tạ Tri Phi nói tiếp.
Tạ Tri Phi: “Tiểu quan nhân xuất thân từ con hát, vào nơi phong lưu này hơn phân nửa cũng là cùng đường, mạng có hèn mọn hơn nữa cũng là mạng, Bộ tướng quân vừa mở miệng đã muốn mạng của hắn, dựa vào cái gì?”
Không đợi Bộ Lục mở miệng, ngón tay Tạ Tri Phi đã giơ lên.
“Lui một vạn bước mà nói, cho dù tiểu quan nhân đáng chết, vậy nghĩa tử ngươi không sai sao? Là ai trói hắn vào lầu này sao?”
Sở ma ma chống eo: “Không có, là chân hắn tự bước vào.”
“Nếu là tự mình đi vào, vậy thì dựa vào đâu mà Bộ tướng quân chỉ khai đao với tiểu quan nhân?”
Tạ Tri Phi cười gằn: “Hay là Bộ tướng quân ỷ có nhiều người, ỷ thế mạch hiếp đáp kẻ yếu?”
“Nói hay lắm!”
Hách Quân ẩn trong bóng tối thật sự nhịn không được, vỗ tay quát một tiếng.
Từng câu đều nói vào điểm mấu chốt!
Bộ gia quân trâu bò là không sai, nhưng làm gì cho chuyện động một chút lại muốn mạng người? Lại còn là mạng người vô tội.
Không có cái lý này!
“Bộ tướng quân bảo vệ quốc gia, đương nhiên là anh hùng hảo hán nhất đẳng. Nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, không có điều luật nào của Đại Hoa viết, rằng làm tướng quân thì có thể lạm sát người vô tội. Trên luật lệ chỉ viết vương tử phạm pháp, trị tội như dân.”
Bộ Lục đột nhiên cứng đờ, ánh mắt chơi nổi lên sát khí.
Tạ Tri Phi nhíu mày, không hề sợ hãi.
Kéo một nhánh quân lên không dễ dàng, nếu chuyện xấu này truyền ra ngoài, xấu là Thanh danh của Bộ gia quân.
“Chi bằng Bộ tướng quân tha cho tiểu quan nhân một mạng, mang nghĩa tử của ngươi về quản giáo cho nghiêm, sau này đừng tới nơi phong nguyệt này nữa.”
Lời nói rất có tình có lý, có tiến có lùi, hai câu cuối cùng, còn đưa thang cho Bộ Lục bước xuống.
Lúc này đừng nói Hách Quân, dù là các vị khách khác cũng âm thầm khen ngợi, tam gia Tạ phủ này ăn chơi thì ăn chơi, nhưng đầu óc cũng không tệ.
Nhưng Bộ Lục chỉ cười gằn một tiếng, sau đó ra lệnh: “Tiếp tục đánh!”
Cái gì?
Còn muốn đánh đánh giết giết nữa sao?
Mọi người chợt xôn xao.
“Bộ tướng quân.” Ngữ khí Tạ Tri Phi chùng xuống: “Bộ tướng quân không muốn nghe khuyên sao?”
Bộ Lục đột nhiên mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo.
“Người này hôm nay chắc chắn phải chết không nghi ngờ!”
“Vậy xin Bộ tướng quân cho ta một lý do vì sao hắn phải chết, nếu không…” Tạ Tri Phi tiến lên một bước, ánh mắt đối diện với Bộ Lục: “Binh mã ti Ngũ thành tuy chỉ là tiểu nha môn, nhưng không thể đứng yên mặc kệ được.
“Đúng, lầu Ngọc Sênh chúng ta không phải nơi dễ ức hiếp đâu.” Sở ma ma cắn nát chiếc răng bạc.
Một đám vũ phu không biết trời cao đất rộng, biết sau lưng lầu Ngọc Sênh là ai không?
“Nói ra, chỉ sợ dọa vỡ gan mấy người!”
“Lý do là gì?”
Ánh mắt của Bộ Lục Đao tỏ vẻ khinh thường: “Trương Khuê, cho hắn lý do.”
Trương Khuê là người lính trẻ tuổi vừa mới ra dấu tay.
Hắn tiến lên một bước, cao giọng nói: “Ngươi này hoa danh là Thiếu Đường, mười sáu tuổi, xuất thân là con hát, nam giả nữ diễn Thanh y, ba năm trước gánh hát giải tán, hắn bán mình vào lầu Ngọc Sênh.”
Sở Nương ngẩn ra: “Sao ngươi lại biết rõ như vậy?”
Trương Khuê không để ý đến nàng, tiếp tục nói: “Ban chủ gánh hát họ Bạch, tên Liễu, tên thật của người này là Thiếp Mộc Nhi.”
Thiếp Mộc Nhi?
Hách Quân quá sợ hãi: “Người dị tộc?”
Trương Khuê không để ý tới hắn, tiếp tục nói: “Phụ thân Thiếp Mộc Nhi là người Thát Đát, mẫu thân là người Trung Nguyên, Thiếu Đường là hắn nhặt được, cẩn thận dạy dỗ mười mấy năm, sở trường không phải là hát hí khúc, cũng không phải hầu hạ nam nhân, mà là ăn cắp tình báo.”
Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người sợ ngây người, cả lầu Ngọc Sênh yên tĩnh không tiếng động.
Tạ Tri Phi lập tức hiểu ra.
Thiếu Đường là cố ý quyến rũ nghĩa tử Bộ Lục, ăn cắp tình báo của Bộ gia quân trong miệng hắn.
Tiểu quan nhân chỉ là vỏ bọc, thân phận thực sự của hắn là cờ ngầm của Thát Đát sắp xếp ở Hoa quốc.
“Tạ đại nhân.”
Bộ Lục vừa mở miệng, đưa tay ấn xuống, sức mạnh nặng nề khiến Tạ Tri Phi suýt nữa thì té ngã.
“Lý do này, ngươi có hài lòng không?”
Tạ Tri Phi muốn thoát khỏi bàn tay trên vai, Bộ Lục thành thạo ấn hắn lại.
Hành động này đã khơi dậy sự chống đối trong lòng Tạ Tri Phi.
“Hài lòng, nhưng ta còn muốn nghe xem Thiếu Đường nói gì, Binh Mã Ti không để oan cho người tốt, nhưng sẽ không bỏ cho người xấu.”
“Không cần nghe hắn nói làm gì?” Trương Khuê ngạo khí nói: “Bộ gia quân chúng ta giết người, chắc phải có lý do chính đáng, nếu sai ta đưa đầu cho ngươi chém.”
Dứt lời, hắn đi tới trước mặt Thiếu Đường, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Ta có đổ oan cho ngươi không?”
Trên khuôn mặt trắng bệch của Thiếu Đường hiện ra biểu cảm tâm như tro tàn.
Rõ ràng.
Không có.
Bộ Lục cố ý dùng thêm sức trên tay: “Tạ đại nhân, còn muốn nói gì không?”
Tay này hắn dùng nội lực, giống như ngọn núi muốn đè Tạ Tri Phi xuống.
Tạ Tri Phi nghiến răng chống đỡ, mới không bị hắn đ è xuống: “Không còn gì muốn nói nữa.”
Bộ Lục: “Có thể giết không?”
Tạ Tri Phi: “Có thể giết.”
*** tò mò vãi, nhưng em ngủ đây… chúc mọi người ngủ ngon