Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 530: Nam nữ
Chu Viễn Mặc nhướng mắt nhìn lão tổng quản, ý bảo hắn có gì nói đó.
Lão tổng quản lúc này mới mở miệng: “Ngũ lão gia thì phục, nhưng đại lão gia có hơi không cam lòng.”
Yến Tam Hợp: “Vì sao không cam lòng?”
Lão nô chỉ nghe nói ngày đó sau khi lão thái gia tuyên bố, đại lão gia trở về phòng, đập một bình mỹ nhân, còn nói lão gia không phải là thứ tốt lành gì.
“Hắn ghen tị sao.” Chu lão nhị không thích nghe người khác nói cha mình không tốt, mặt xanh mét nói: “Ghen tị cha ta giỏi hơn hắn.”
Yến Tam Hợp nhìn Chu lão nhị, im lặng một hồi: “Ngoại trừ đêm đó, Đại lão gia còn tỏ vẻ không hài lòng lúc nào nữa không?”
Lão tổng quản suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
“Lúc Lão thái gia qua đời, lão gia làm gia chủ, đại lão gia là người đầu tiên rời khỏi Chu gia. Ngày chuyển nhà, đại lão gia và lão gia cãi nhau một trận trong thư phòng của lão thái gia, đẩy ngã một tấm bình phong trong thư phòng. Tấm bình phong kia rất đáng giá, là vật tổ tiên truyền lại, chỉ sửa thôi cũng tốn mấy trăm lượng bạc.”
Là bởi vì tốn nhiều bạc nên hắn còn tiếc mấy ngày.
Chu Tỉnh nhớ rất rõ ràng.
Yến Tam Hợp nheo mắt: “Sao lại cãi nhau?”
“Lão nô thật sự không biết.”
Lão tổng quản: “Lão thái gia vừa qua đời, ta bận đến chân không chạm đất, sau đó mới nghe người ta nói.”
Yến Tam Hợp nhìn về phía Chu lão đại: “Việc này ngươi biết không?”
Chu Viễn Mặc lắc đầu.
Yến Tam Hợp: “Các ngươi thì sao?”
Chu lão nhị, Chu lão tam cũng đều lắc đầu.
Yến Tam Hợp: “Tam gia, làm phiền ngươi đi một chuyến, hỏi phu nhân xem có biết việc này không.”
Chu lão tam thầm nghĩ chẳng cần đâu, rõ ràng là Đại lão gia nhỏ nhen.
“Yến cô nương, ta cảm thấy…”
“Lý Bất Ngôn, ngươi đi đi.”
“Ta đi, ta đi!”
Chu lão tam sợ tới mức vội mở cửa chạy đi.
Yến Tam Hợp lại nhìn Chu Tỉnh: “Sau đó thì sao, đại lão gia còn náo loạn nữa không?”
“Không náo loạn nữa.”
“Hai huynh đệ có qua lại không?”
“Có qua lại.”
Lão tổng quản: “Trong phủ có chuyện gì, đại lão gia đều sẽ đến. Trong phủ ông ấy có chuyện gì, lão gia nhà chúng ta cũng sẽ đi.”
Yến Tam Hợp cảm thấy hơi không hợp lý: “Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì sao?”
Lão tổng quản cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Hắn chỉ là một hạ nhân, cho dù có được chủ tử tin tưởng thì cũng sẽ không thể nào hỏi đến chuyện này.
Lúc này, Chu Viễn Mặc mở miệng.
“Bác cả ta có về, nhưng không hề vui vẻ, dù là ngày ta thành thân, ông ấy cũng rất lạnh lùng, uống mấy chén rượu mừng là đi ngay.”
“Ta thành thân cũng vậy.” Chu lão nhị: “Nhưng bác gái và mấy đường huynh rất thân thiết với chúng ta, bác gái còn lén lút xin lỗi nương ta, nói ông ấy ngoài mấy kỹ nữ kia thì còn lại chẳng để ai vào mắt.”
Yến Tam Hợp: “Lão tổng quản, Đại lão gia háo sắc như thế nào, ngươi kể tỉ mỉ cho ta nghe thử.”
Khuôn mặt già nua của lão tổng quản đỏ bừng.
“Đại lão gia chưa tới mười lăm tuổi, đã lén lút làm chuyện kia với nha hoàn trong phòng, vì chuyện này còn bị lão thái gia đánh một trận.
Chưa tới mười lăm tuổi?
Yến Tam Hợp: “Vậy hắn là phá hỏng quy củ Chu gia sao?”
Còn không phải sao!
Lão tổng quản nói đến chuyện này, gương mặt còn hơi tức giận.
“Lão phu nhân bị ông ấy chọc tức đến ngã bệnh, đuổi hết tất cả nha hoàn trong phòng ra ngoài, đổi thành gã sai vặt.”
Yến Tam Hợp: “Sau đó thì sao?”
“Về sau cuối cùng cũng thành thật một khoảng thời gian, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, ông ấy lại làm bụng của con gái nhỏ Giang trù nương phủ đối diện lớn lên.
Ba huynh đệ Chu gia hai mặt nhìn nhau.
Chu lão đại: “Lão tổng quản, sao còn có chuyện này ư, chúng ta sao chẳng biết gì vậy.”
“Cũng không phải chuyện vẻ vang gì.”
Lão tổng quản thở dài: “Lão thái gia, lão phu nhân vì tiền đồ của Đại lão gia, hạ khẩu lệnh, không ai được nói ra ngoài.”
Yến Tam Hợp: “Sau đó con gái út của Giang trù nương ra sao?”
Lão tổng quản: “Uống một chén thuốc phá thai, sau đó bán hết nương con nhà họ.”
Lý Bất Ngôn cười gằn một tiếng: “Ức hiếp kẻ yếu hơn.”
Lão tổng quản vội vàng giải thích: “Lão phu nhân làm như vậy là nhẹ rồi đó, theo lý thì nên đánh chết người nhà này.”
Mắt Yến Tam Hợp hơi run lên: “Vì sao lại thế?”
“Cô nương có điều không biết, nữ nhi Giang trù nương kia thật không phải là thứ hàng tốt gì.”
Mấy chục năm trôi qua, lão tổng quản nhớ tới chuyện này, vẫn hận đến nghiến răng.
“Lão phu nhân vốn dĩ muốn bỏ mẫu lấy con, nhưng điều tra ra mới biết, Yến cô nương ngươi đoán xem kết quả thế nào?”
“Sao?”
“Tiểu tiện nhân kia chưa tới mười ba tuổi đã vụng trộm với gã sai vặt trong phủ, trong Chu phủ có ít nhất bảy tám gã sai vặt cũng từng vùng trộm với nàng.”
Lão tổng quản bĩu môi: “Đứa bé trong bụng còn chẳng biết là của ai?”
Lý Bất Ngôn: “…” Ghê thật.
Lúc này, Chu lão tam thở hồng hộc chạy tới.
“Yến cô nương, nương ta nói bà biết việc này, là đại bá đòi bạc của cha ta, cha không cho, nên ông ấy mới gây rối.”
Chu lão nhị cười gằn một tiếng: “Hắn là ỷ vào việc mình là trưởng tử đích tôn, không cam lòng xuất phủ như thế, muốn đòi chút thứ tốt đây mà.”
Yến Tam Hợp bỗng nhiên đứng lên: “Các ngươi chờ ta, ta ra ngoài đi vài vòng.”
Chậu than tuy rằng đã bị dời xa, nhưng khí nóng vẫn còn, hơi nóng làm đầu óc nàng hơi choáng váng, không thể suy nghĩ.
Ba vị gia Chu gia nhìn chằm chằm nàng, không hiểu sao phải ra ngoài đi vài vòng.
Chỉ có Lý Bất Ngôn khẽ nhếch khóe môi, Yến Tam Hợp hẳn là đã nhận ra điều gì đó.
Chính xác.
Yến Tam Hợp nhận ra có gì đó không đúng.
Đúng như Chu lão nhị vừa mới nói, Chu Toàn Quang là trưởng tử đích tôn.
Mỗi đại gia tộc đều gửi gắm vào kỳ vọng sâu sắc với đích trưởng tử đích tôn.”
Xa không nói, chỉ nói đến Tạ gia gần nhất.
Tạ Nhi Lập là trưởng tử đích tôn, từ nhỏ đã được Tạ Đạo Chi mang theo bên mình đích thân dạy dỗ, mỗi một bước đi trong tương lai của hắn, đều đã có kế hoạch.
Trong cuộc sống, Yến Tam Hợp cũng chưa từng nghe nói Tạ Nhi Lập có chuyện phong lưu gì.
Cho dù có, thì cũng tuyệt đối không coi trọng một đứa con gái của trù nương.
Đây mới là tầm mắt nên có của một thế gia đích trưởng tử, đích trưởng tôn.
Chu Toàn Quang thân là trưởng tôn trưởng tử của Chu gia, từ lúc ba tuổi vỡ lòng hẳn đã biết sứ mệnh trên người mình.
Mỗi lời nói cử chỉ của hắn đều được Chu lão thái gia đích thân dạy dỗ, còn có một lão phu nhân ở bên cạnh, theo lý thì không thể nào sống lệch lạc được!
Chẳng lẽ hắn không biết gia quy của Chu gia là trước mười lăm tuổi không gần nữ sắc hay sao?
Hay là nói hắn trời sinh tính phản nghịch?
Gió lạnh thổi qua, đầu óc Yến Tam Hợp cực kỳ tỉnh táo.
Đúng rồi, vì sao mà Chu gia có quy củ là trước mười lăm tuổi, không phải mười sáu tuổi, mười bảy tuổi?
Yến Tam Hợp xoay người đi vào trong phòng, bước vào ngưỡng cửa đã hỏi: “Mười lăm tuổi không gần nữ sắc, ngoại trừ nữ sắc làm phân tâm ra, thì còn nguyên nhân gì khác đối với nam nhân Chu gia các ngươi không?”
Bàn tay Chu Viễn Mặc đặt trên đầu gối, lập tức nắm chặt, dường như có điều gì khó nói.
Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn đã buông lỏng ra.
“Lão Tam, đệ đóng cửa lại.”
“Vâng.”
Chu Viễn Mặc chờ cửa đóng lại, mới từ từ mở miệng.
“Yến cô nương, trong nghề của chúng ta, có một quy củ bất thành văn.”
“Cái gì?”
“Nam nữ ngủ chung với nhau, chắc chắn phải cẩn thận vạn lần.”