Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 531: Vận may
Nam nữ ngủ chung, phải cực kỳ cẩn thận?
Yến Tam Hợp lần đầu tiên nghe thấy cách nói này.
“Tại sao?”
“Nam là dương, nữ là âm, khi thân thể nam nữ kết hợp, nói cho cùng là vận may kết hợp, dùng ta và Lăng thị làm ví dụ đi.” Chu Viễn Mặc hắng giọng.
“Nếu vận may của Lăng thị kém thì sẽ đi xuống, như vậy nếu ta làm chuyện nam nữ với nàng, thì không thể tránh khỏi sẽ trao đổi vận may với ta.”
Yến Tam Hợp trong nháy mắt hiểu được.
“Nói cách khác, vận may của ngươi truyền cho nàng, vận xấu của nàng cho ngươi, sau đó vận mệnh của ngươi sẽ có sự thay đổi sao.”
Trong mắt Chu Viễn Mặc lộ ra tán thưởng: “Yến cô nương, đúng là thế.”
“Ngược lại.” Yến Tam Hợp: “Nếu vận Lăng thị tốt, vận của ngươi hơi kém, như vậy thì vận may của nàng sẽ cho ngươi, vận xấu của ngươi sẽ cho nàng.”
Chu Viễn Mặc: “Phải.”
Yến Tam Hợp nhíu mày suy nghĩ một lát: “Trên y thư không phải có nói âm dương điều hòa, thì vạn vật mới yên ổn sao, chuyện nam nữ, không phải là âm dương điều hòa sao?”
“Nếu nam nữ vận may tương đương tương giao, thì mới thật sự là âm dương điều hòa, nếu không…” Chu Viễn Mặc biến giọng: “Cô nương có biết lục lễ của đại hôn không?”
Yến Tam Hợp: “Nạp Thải, Vấn Danh, Nạp Cát, Nạp Chinh, Thỉnh Kỳ, Thân Nghênh.”
“Trong lục lễ, Nạp Cát là tính bát tự nam nữ song phương, Bát tự hợp, vận may hợp. Môn đăng hộ đối, vận may cũng hợp.”
Chu Viễn Mặc ngừng lại, lại nói: “Hòa thượng trong miếu, tính toán đều đơn giản, chỉ xem có xung đột hay không. Người thật sự chú ý, đều sẽ tới tìm chúng ta tính toán.”
Yến Tam Hợp nghe đến đó, không khỏi nghĩ tới chuyện Tam phu nhân từng nói.
“Nhị phòng không có con trai, phu nhân mua hai cái mông lớn bên ngoài, làm nha hoàn sinh dưỡng, Chu lão gia phá lệ nghiêm mặt, là bởi vì nguyên nhân này sao?”
Việc này liên quan đến nhị phòng, Chu Viễn Mặc nhìn lão nhị.
“Nữ tử mua bên ngoài không biết gốc gác, lỡ như bát tự của các nàng là bịa ra thì đừng nói cha ta, là thần tiên cũng khó tính ra tốt xấu.”
Thì ra còn có chuyện như vậy.
Yến Tam Hợp: “Vậy mười lăm tuổi là vì sao?”
“Một nam tử qua mười lăm tuổi mới tính là bắt đầu dậy thì, người cao lên, có yết hầu, đổi giọng.” Chu Viễn Mặc: “Đối với người nhà chúng ta, trước mười lăm tuổi là lúc dương khí thịnh nhất, linh khí thịnh nhất. Lúc này không giữ được thân đồng tử thì không chỉ tiết ra dương khí tinh quan, mà còn tiết cả linh khí.”
Yến Tam Hợp: “Tiết linh khí ra thì có gì thay đổi?”
Chu Viễn Mặc: “Linh khí là khí tập hợp tinh hoa trời đất, linh khí đụng phải trọc khí, vận mệnh nghiệp lực sẽ kém đi.”
“Cái này tương đương với đổi mạng sao?” Lý Bất Ngôn thốt ra.
Chu Viễn Mặc sửng sốt, lập tức gật đầu nói: “Cơ hồ là đổi mệnh.”
Yến Tam Hợp nhíu mày.
Chu Toàn Quang vốn là người có linh khí, nhưng chưa đầy mười lăm đã ngủ với nha hoàn, linh khí sớm tiết ra.
Tiếp theo lăn lộn với con gái của trù nương, linh khí bị nhiễm bẩn, vận may kém đi.
Nhưng mấu chốt của vấn đề là… Chu Toàn Quang thân là người Chu gia, từ nhỏ lớn lên dưới sự dạy dỗ của Chu lão thái gia, sao hắn có thể phạm phải sai lầm trí mạng này chứ?
“Chu Tỉnh.”
Nàng nhìn lão tổng quản: “Chu Toàn Quang khi còn bé là người như thế nào?”
Bị hỏi đến điều này, lão tổng quản tiếc nuối nói không nên lời.
Hắn nhin Đại lão gia từ nhỏ đến lớn, đứa nhỏ kia rất giống lão phu nhân, đôi mắt đen bóng, nhìn rất có linh khí.
“Đại lão gia khi còn bé thật sự rất thông minh lanh lợi, học cái gì cũng nhanh, nhớ cái gì cũng vững, mỗi lời nói cử chỉ đều có quy củ, ai thấy đều phải khen một tiếng tuổi trẻ tài cao.”
Yến Tam Hợp: “Nhân phẩm thế nào?”
Lão tổng quản: “Yến cô nương, những thứ khác ta khó nói, ta chỉ nói một chuyện xảy ra đối với mình.”
Yến Tam Hợp: “Ngươi nói đi.”
“Có một năm Chu gia về quê tế tổ, nửa đường gặp dân lưu vong, họ đi lên cướp đồ ăn, đánh nhau với thị vệ.”
“Đại lão gia và lão phu nhân ngồi cùng xe, hắn giãy khỏi tay lão phu nhân, tự mình nhảy xuống xe ngựa, vọt tới trước mặt lão thái gia, quỳ trên mặt đất cầu xin.”
“Hắn cầu lão thái gia cho dân lưu vong chút đồ ăn, còn nói những người đó quá đáng thương.”
Yến Tam Hợp: “Lúc ấy hắn mấy tuổi?”
Lão tổng quản: “Ba tuổi.
Yến Tam Hợp: “Chu lão thái gia cho không?”
“Có cho.” Lão tổng quản: “Cũng may là cho, nếu không đằng sau còn một đợt dân lưu vong nữa, nếu như còn vây lấy thì đến thị vệ cũng ngăn không được. Lão thái gia đưa bạc, đồ ăn hết cho bọn họ, tránh được một tai họa.
Trong chuyện này, Chu Toàn Quang có hai điểm sáng: một là thiện lương; Hai là có quy củ.
Quy củ này thể hiện ở việc hắn vừa quỳ, vừa cầu xin.
Đứa nhỏ ba tuổi, nếu như không phải được phụ mẫu dạy dỗ tốt thì hoàn toàn không hình thành quy củ như vậy, chỉ biết tiến lên túm tay cha, năn nỉ giúp đỡ.
Có thể thấy được, Chu Toàn Quang khi còn bé là một người có quy củ!
Yến Tam Hợp nheo mắt lại: “Chu Toàn Quang bắt đầu thay đổi từ khi nào?”
Lần này lão tổng quản im lặng thật lâu.
“Không nhớ rõ, hình như thoáng cái đã thay đổi, ngay cả lão phu nhân cũng nói, đứa nhỏ này thay đổi đến nương cũng không nhận ra.”
Yến Tam Hợp: “Lão thái gia các ngươi biết đứa con trai này bị phế như thế, có từng nói gì không?”
Lão tổng quản: “Còn có thể nói gì nữa, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, còn trách lão phu nhân cưng chiều quá.”
Yến Tam Hợp: “Lão phu nhân có cưng không?”
Lão tổng quản: “Lão phu nhân có cưng chiều ai, cũng sẽ không cưng chiều Đại lão gia, lúc ấy ai cũng cho rằng Đại lão gia là gia chủ đời kế tiếp.”
Yến Tam Hợp: “Gã sai vặt bên cạnh Đại lão gia, tỳ nữ trong viện là ai chọn?”
Lão tổng quản: “Gã sai vặt là lão thái gia chọn, tỳ nữ là lão phu nhân tự tay chọn.”
Phụ mẫu sẽ không hại con mình.
Những người này hẳn là đều được chọn lựa cẩn thận, chủ tử tương lai, là tương lai của họ, sao có thể làm trái quy củ được?
“Nha hoàn vụng trộm với Đại lão gia tên là gì, trông như thế nào?”
“Yến cô nương?”
Chu tam gia nghi hoặc: “Bây giờ là giải tâm ma của cha ta, những chuyện phong lưu của bác cả ra có cần phải hỏi cẩn thận như vậy không?”
Yến Tam Hợp lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi nói xem?”
Chu lão đại quát to một tiếng: “Lão tam?”
Chu tam gia ngượng ngùng nghiêng đầu đi dưới cái nhìn chằm chặp của đại ca.
Lão tổng quản chớp mắt mấy cái: “Yến cô nương, nha hoàn kia tên là Xuân Vũ, trông như thế nào thì lão nô không nhớ được.”
Yến Tam Hợp ở Chu gia hai ngày, nha hoàn trong trong ngoài ngoài cũng gặp qua một ít, nhất là nha hoàn trước mặt chủ tử và con trai đều rất xinh đẹp.
“Chuyện này lão thái gia đã điều tra chưa?”
“Không chỉ lão thái gia điều tra, mà lão phu nhân cũng đã điều tra.”
“Tra được gì?”
“Hai người vừa gặp đã thương, vừa vặn đêm hôm đó nha hoàn kia gác đêm, đại lão gia nửa đêm khát nước muốn uống trà, nha hoàn kia đút nước đến bên miệng hắn.”
Lão tổng quản hơi xấu hổ.
“Trời nóng, xiêm y mặt rất mỏng, Đại lão gia vốn tuổi trẻ khí thịnh, bèn không nhịn được…”
Không đúng!
Yến Tam Hợp thầm nghĩ.