Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 534: Bổn phận
Đâu chỉ Chu Viễn Mặc hoảng sợ, Chu lão nhị, Chu lão tam cũng biến sắc, hai người làm ra nhất trí là nhìn lão tổng quản.
Lão già này nói hươu nói vượn cái gì với Yến cô nương thế?
Lão tổng quản cúi đầu, ánh mắt theo bản năng tránh đi.
“Lão tổng quản.”
“Đại gia?”
Chu Viễn Mặc đã khôi phục bình tĩnh: “Ngươi lập tức phái người đi đón Nhị tiểu thư về, phải nhanh chân lên.”
Lão tổng quản mừng rỡ, đại gia không trách tội hắn, còn bảo hắn làm việc.
“Vâng, vâng, lão nô sẽ đi ngay.”
“Yến cô nương.”
Chu Viễn Mặc: “Những người còn lại để cho ba huynh đệ chúng ta thương lượng một chút, chuyện cha có tâm ma, chúng ta đều giấu với người bên ngoài… phải tìm lý do thoái thác.”
“Lý do thoái thác có thể tìm Tam gia.” Yến Tam nheo mắt: “Binh mã ti ngũ thành tra án, tóm lại sẽ có lý do chính đáng.”
“Đúng, đúng, đúng!” Tiểu Bùi gia vội vàng thêm một câu: “Chu đại ca, lúc trước giải tâm ma Quý gia cũng dùng cớ này, không ai dám hoài nghi cả.”
Trái tim Chu Viễn Mặc run lên, hai hàng lông mày vừa muốn giãn ra, rồi lại chợt nhăn lại.
“Tam gia không vào được phủ này…”
Tiểu Bùi gia thầm mắng một tiếng “Ngươi ngu thế”: “Tạ Ngũ Thập không vào được phủ này, nhưng vào được mấy nhà kia mà.”
“Đúng vậy, có thể tìm tới cửa.”
Chu Viễn Mặc thấy Yến Tam Hợp gật đầu, thở phào nhẹ nhõm: “Lão tam, ngươi mau đến chỗ Tam gia một chuyến đi.”
“Vâng!”
“Thái độ cũng cần cung kính hơn một chút.”
“Đại ca, huynh yên tâm, ta sẽ coi Tam gia là tổ tông.”
Chu tam gia vừa rời đi, đã có mấy nha hoàn bà vú mang hộp thức ăn đi vào.
Nhìn trời thì đã đến buổi trưa.
“Bất Ngôn, đi gọi Hoàng Kỳ, Đinh Nhất ăn cơm.”
Yến Tam Hợp nhìn Chu Viễn Mặc: “Ngươi cũng đi ăn cơm trước.”
“Yến cô nương, ta và nhị đệ ở đây…”
“Không cần.”
Yến Tam Hợp nói rất kiên định: “Ta muốn thương lượng với bọn họ chút chuyện.”
Tiểu Bùi gia thấy Chu Viễn Mặc đứng im bất động, vội vàng huých vào tay hắn.
“Chu đại ca, vẫn thương lượng chuyện của Chu lão gia thôi, có một số việc phải phân tích đã?”
Lúc này Lý Bất Ngôn đã đi ra khỏi viện hơn mười trượng, nhưng lỗ tai nàng rất thính, có thể nghe rõ lời Tiểu Bùi gia nói.
Còn phân tích đồ? Ngươi đúng là coi mình ra gì thật?
…
Năm người, mười món ăn, một món canh, trong canh còn bỏ chút hoàng kỳ, bạch sâm, mấy thứ bổ khí nhất.
Yến Tam Hợp từ từ dùng hết, lấy nước trà súc miệng, xong rồi mới nói chuyện.
“Minh Đình, ta sẽ kể hết chuyện sáng nay hỏi được cho ngươi nghe.”
Trong lòng tiểu Bùi gia đang tò mò ba huynh đệ Chu gia đã nói những gì, không ngờ Yến Tam Hợp lại chủ động nhắc tới, quả thực vừa mừng vừa sợ.
Chắc chắn là bà đồng cảm thấy Tiểu Bùi gia ta là người có thể thương lượng, cho nên mới chủ động nói cho ta nghe.
Lý Bất Ngôn vừa thấy hắn đắc ý, bèn biết tiểu tử này nghĩ sai rồi.
Yến Tam Hợp là nói cho ngươi nghe sao?
Đó là nói cho Đinh Nhất nghe, để cho hắn kể lại hết cho chủ tử hắn.
Lý Bất Ngôn liếc về phía Đinh Nhất, quả nhiên, tiểu tử này ngồi rất đoan chính, chẳng chớp mắt nhìn Yến Tam Hợp, giống như đang tập trung.
Yến Tam Hợp nói rất tỉ mỉ, không bỏ sót một chữ.
Nói xong, ánh mắt nàng hơi nhướng lên, nhìn chằm chằm Bùi Tiếu: “Cảm thấy có chỗ nào không đúng không?”
Bùi Tiếu không ngờ nàng lại đột nhiên đặt câu hỏi, đang muốn hồi tưởng lại một chút.
“Đừng nghĩ.” Yến Tam Hợp ra lệnh ngữ khí: “Trực tiếp trả lời.”
Bùi Tiếu theo bản năng nói: “Ta cũng là trưởng tử, nhưng dù háo sắc thế nào, cũng sẽ không có quan hệ với con gái của trù nương, dính dầu mỡ, rất bẩn.”
Yến Tam Hợp nhìn về phía Hoàng Kỳ: “Ngươi thì sao, cảm thấy có chỗ nào không đúng?”
Ai da, sao lại tới chiêu này rồi?
Đầu Hoàng Kỳ căng thẳng, da đầu nổ tung.
“Coi như gia nhà ta thích đứa con gái của trù nương đi, nhưng ta thân là tâm phúc bên người, tuyệt đối sẽ khuyên ngăn, không thể để cho gia làm bậy!”
Yến Tam Hợp nhìn về phía Đinh Nhất: “Ngươi thì sao?”
Ta?
Ta là trung nô đó!
“Tam gia ban đêm không ngủ, chà đạp thân thể mình, ta sẽ quỳ xuống với ngài; quỳ mà vô dụng, ta sẽ khóc; khóc vô dụng, ta sẽ kéo lão gia, lão phu nhân, phu nhân ra hết.”
Đinh Nhất ưỡn ngực, chính khí lẫm liệt.
“Cho dù Tam gia trừ tiền lương thì ta cũng phải khuyên, đây là bổn phận làm hạ nhân.”
“Cho nên…” Yến Tam Hợp gõ gõ ngón tay trên bàn: “Chuyện con thứ thượng vị này… Có vấn đề!”
Không phải chứ!
Hoàng Kỳ hoảng sợ: Chu lão gia là người như thế ư?
Đinh Nhất hoảng sợ: Chu lão gia có bản lĩnh như vậy ư?
Lý Bất Ngôn thấy Tiểu Bùi gia bình thản, dùng chân đá hắn: “Sao ngươi không giật mình?”
“Ta là ai chứ?” Tiểu Bùi gia lườm nàng một cái, dõng dạc nói: “Lúc trước ta vừa nghe Chu lão gia là con thứ thượng vị, đã cảm thấy có điểm không thích hợp, quả nhiên, bị ta đoán được rồi.”
Ta nhổ!
Tất cả mọi người đều thầm mắng hắn một câu.
Lúc này, có tiếng bước chân tới gần.
Lão tổng quản đi tới cạnh cửa, không dám vào nhà, bèn đứng ngoài cửa nói: “Yến cô nương, nhị tiểu thư sắp đến Chu gia rồi.”
Nhanh thật.
Xem ra là gả đi không xa.
“Biết rồi.”
Yến Tam Hợp đứng lên, Tiểu Bùi gia kéo ống tay áo của nàng, hết sức chủ động hỏi: “Có muốn ta đi cùng không?”
Yến Tam Hợp lắc đầu: “Ta có hơi tò mò về nàng, cùng đi đi, Hoàng Kỳ, Đinh Nhất, các ngươi tiếp tục công việc buổi sáng.”
“Vâng!”
Vừa dứt lời, Chu tam gia đã vào viện.
“Yến cô nương, tiểu Bùi gia.”
Hắn gần như là nhảy qua ngưỡng cửa: “Tam gia không ở Binh Mã ty, nói là sáng sớm đã đi đến Bộ gia quân ngoài thành rồi.”
“Bộ gia quân?” Tiểu Bùi gia nhìn về phía Đinh Nhất: “Chủ tử ngươi đi Bộ gia quân làm gì, chuyện tối qua không phải đã xong rồi sao?”
Đinh Nhất khổ sở, thầm nghĩ sao hắn biết được, Tam gia có nhắc đến đâu.
Chết tiệt.
Hắn thật sự thất sủng rồi.
“Đêm qua có chuyện gì?” Yến Tam Hợp đột nhiên hỏi.
Bùi Tiếu lúc này mới phát hiện mình lỡ miệng, vội lấp li3m: “Cũng không có chuyện gì.”
“Nói đi!”
Đôi mắt đen của thiếu nữ giống như một cái giếng cổ, ngoại trừ sâu không thấy đáy, còn hiện ra sự lạnh lẽo.
Bùi Tiếu sợ nhất Yến Tam Hợp dùng ánh mắt này nhìn hắn.
“Phát hiện gián điệp của Thát Đát và người của Bộ gia quân đang giằng co nhau ở lầu Ngọc Sênh, ta đoán hắn còn muốn đi điều tra thêm.”
Chu tam gia vừa nghe lời này: “Ơ, đây là đại sự.”
“Cũng không phải đại sự.”
Bùi Tiếu nhìn Chu tam gia: “Chỉ phái người canh giữ ở cửa thành thôi, trước khi trời tối hắn cũng phải về thành, yên tâm đi, chuyện của Chu gia hắn sẽ lo.”
Chu tam gia xoay người nhìn lão tổng quản, lão tổng quản gật gật đầu, lập tức đi sắp xếp người.
Yến Tam Hợp đi tới trước mặt Đinh Nhất: “Đinh Nhất, bên cạnh hắn chỉ có một mình Chu Thanh sao?”
Chẳng phải là rõ rành rành sao?
“Tam gia bảo ta đi theo Yến cô nương một tấc không rời.”
Ngay khi Đinh Nhất cho rằng Yến Tam Hợp bị lời của hắn làm cảm động, muốn hắn về với Tam gia, thì Yến Tam Hợp nhếch môi lên, nói một câu mà hắn nằm mơ cũng không ngờ.
“Vậy sau này ngươi phải ra sức làm việc cho ta.”
Đinh Nhất: “…”
Lý Bất Ngôn ở bên cạnh lắc đầu.
Nha đầu kia thực ra còn nửa câu chưa nói… Làm xong rồi, thì về sớm bảo vệ Tam gia nhà ngươi!