Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 541: Gặp được
Tin tức truyền tới Chu gia, đừng nói nương và đại tỷ trợn tròn mắt, Chu Vị Cẩn cũng thấy kinh sợ.
Sao có thể thế được?
Thi rớt thì chẳng qua là chậm trễ thêm ba năm, ba năm sau ngóc đầu trở lại cũng được,
Nhưng gian lận?
Hết thảy tiền đồ đều sẽ bị hủy.
Sai rồi.
Không riêng gì tiền đồ bị hủy, với gia quy của Canh gia thì nói không chừng sẽ đuổi hắn đi nữa.
Canh Tống Thăng sao lại làm chuyện không có đầu óc như vậy?
Yến Tam Hợp ngắt lời nàng: “Thế ngươi đã phát hiện ra điều gì?”
Chu Vị Cẩn lắc đầu: “Ta có thể phát hiện gì chứ? Canh Tống Thăng đã quỳ gối trước mặt nương ta, chính miệng thừa nhận rồi.”
Khoảng thời gian đó, Chu gia có thể nói là binh hoang mã loạn.
Nương tức giận công tâm, ngã bệnh.
Đại tỷ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt;
Đại ca, nhị ca, tam ca thay nhau tìm tính sổ Canh Tống Thăng.
Nàng và tiểu muội chẳng dám ra khỏi cửa viện, chỉ sợ cá trong ao gặp họa.
Người bình thường nhất trong nhà chỉ có phụ thân, sáng lên nha môn tối về nhà, còn rất bình tĩnh trấn an nương, lại đi khuyên tỷ tỷ, cực kỳ tận tình khuyên bảo.”
Chu lão tam vẫn không mở miệng, đột nhiên nói: “Chu Vị Cẩn, ngươi không nên nghi ngờ, cha vốn là người như vậy.”
“Ca nói không sai, cha vốn là người như vậy.”
Nàng căn bản không có lòng nghi ngờ, cũng căn bản không thể nghi ngờ.
Nàng chỉ không nghĩ ra, sao Canh Tống Thăng có thể hồ đồ đến thế?
Con người Canh Tống Thăng, nàng đã nghiêm túc quan sát hắn rất kỹ lúc trên bàn ăn, có sự thông minh của người đọc sách, nhưng không có khí chất cổ hủ của người đọc sách. Mà trên người người này lại có một cỗ hào khí, nói chuyện làm việc đều thẳng thắn vô tư.
Nương từng hỏi hăn trước khi thi, sau khi trúng cử thì có tính toán gì không, hắn ha hả cười, trả lời nương… nắm trường kiếm đi khắp đất trời.
Không hề che giấu, trong lòng nghĩ gì thì nói cái đó, làm nương tức giận đến trợn mắt.
“Sau đó thì sao?” Yến Tam Hợp hỏi.
Chu Vị Cẩn: “Sau đó, nương hoàn toàn từ bỏ hôn sự này, sau đó, bọn họ đã bỏ trốn.”
Yến Tam Hợp: “Là ngươi mật báo?”
Chu Vị Cẩn: “Không sai.”
Yến Tam Hợp nhìn thẳng nàng: “Vì sao lại mật báo?”
“Rất đơn giản, Yến cô nương.” Chu Vị Cẩn: “Đại tỷ ta đi theo một người như vậy thì có ích lợi gì? Nếu truyền ra ngoài, thì thể diện Chu gia phải để ở đâu?”
“Không đúng, ngươi không nói thật.” Yến Tam Hợp không chút khách khí vạch trần nàng.
“Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho Chu Vị Hi, vì thể diện của Chu gia, thì ngươi sẽ không cho nàng có cơ hội rời khỏi Chu gia.”
Chu Vị Cẩn ngẩn ra: “Yến cô nương, sao ngươi lại phản bác ta? Không phải cô ngươi nói là, ta nói gì ngươi cũng sẽ tin sao.”
“Ngươi nói thật, ta sẽ tin.” Yến Tam Hợp nhìn nàng: “Ngươi nói dối, hơn nữa còn nói đến mức, ta không nên tin, cũng không thể tin.”
Chu Vị Cẩn yên lặng nhìn nàng hồi lâu: “Vậy ngươi nói xem, tại sao ta lại mật báo?”
Yến Tam Hợp thong thả vài bước, đứng lại trước mặt Chu Vị Cẩn: “Ngươi muốn nàng xấu mặt, muốn nàng bị cha nương chán ghét, tốt nhất… là thân bại danh liệt!”
Chu Vị Cẩn nghe đến đó, khuôn mặt chợt biến sắc.
“Khe rãnh trong lòng ngươi lúc nhỏ, có dùng cả đời để lấp cũng không thể lấp đầy, khe rãnh của ngươi đến từ sự thiên vị của phụ mẫu, ngọn nguồn chẳng phải là Chu Vị Hi.”
Yến Tam Hợp: “Mà ta phản bác ngươi, là bởi vì mỗi một câu ngươi nói, đều cực kỳ quan trọng trong việc giải tâm ma của Chu Toàn Cửu.”
Dừng một chút, nàng lại bổ sung một câu: “Chu Vị Cẩn, đừng mắc kẹt trong khe rãnh của ngươi cả đời, ngươi phải nghĩ cách trèo ra, nếu không thì thế giới của ngươi chỉ có một Chu Vị Hi thôi.”
Chu Vị Cẩn ngẩn cả người, mồ hôi lạnh toát ra từ trong lòng bàn tay, hơi dính dính.
“Đúng!”
Thật lâu sau, cuối cùng nàng cũng thừa nhận.
“Ta là muốn cho tỷ ấy thân bại danh liệt, trở thành trò cười của Chu gia. Đến lúc đó, cha nương sẽ thất vọng với tỷ ấy, tốt nhất không bao giờ nhận nữ nhi này nữa.”
Cứ như vậy, nàng sẽ trở thành tiểu thư được yêu quý nhất Chu gia, sự chú ý của cha nương sẽ đặt ở trên người nàng.”
Yến Tam Hợp nói đúng.
Đây là khe rãnh cả đời nàng, lấp thế nào cũng không đầy được, cho dù đã trai qua nhiều năm như vậy.
“Mọi chuyện như ngươi mong muốn, sau khi Chu Vị Hi bị bắt trở về, nhốt vào phòng củi, Canh Tống Thăng cũng bị trục xuất khỏi Chu gia.”
Yến Tam Hợp không cho nàng quá nhiều thời gian suy nghĩ chuyện của mình: “Sau đó ngươi lại phát hiện cái gì nữa không?”
Tìm thấy gì ư?
Nương ta từ ban đầu trăm phương ngàn kế muốn tác hợp cho hai người, biến thành trăm phương ngàn kế muốn chia rẽ hai người.
Cha bị bệnh.
Bệnh vì Chu Vị Hi.
Nhưng cho dù ông ngã bệnh thì vẫn yêu thương đứa con gái lớn này nhất.
Chu Vị Hi tự trách, áy náy, thái độ dần mềm ra.
Nhưng tự trách áy náy không có nghĩa là không con tư tâm, hoàn toàn ngược lại, tâm tư của nàng càng nặng, mỗi ngày không buồn ăn uống, ngày càng gầy gò hơn.
Chu Vị Cẩn biết, nàng đang chờ Canh gia đến cầu hôn.
Canh gia là thế gia, có bề sâu tích lũy ngàn năm, nếu như song thân của Canh gia có thể tới cửa cầu hôn thì chuyện này sẽ có cơ hội chuyển biến.
Lại không ngờ, đợi ba tháng, thì lại đợi một nữ tử ôm cái bụng bầu đến.
Là một người đứng xem, xem đến đây, Chu Vị Cẩn hoàn toàn mệt mỏi.
Còn gì để xem nữa đây?
Rất rõ ràng, người chơi cờ không còn, cờ trên bàn đã bị bỏ.
Quan trọng hơn là, cha nương cũng không đặt sự chú ý vào nàng.
Thậm chí, mẫu thân còn cực kỳ chán ghét nhìn nàng.
Chuyện Yến Tam Hợp có thể nghĩ đến, nương cũng có thể nghĩ đến, nếu như nàng có thể nói sớm hơn thì đã không gây ra chuyện lớn như vậy.
Nàng trở thành đứa con vong ơn phụ nghĩa, quỷ kế đa đoan trong lòng nương.
Ánh mắt cha nhìn nàng vẫn thờ ơ như cũ, nhưng Chu Vị Cẩn biết, cha thực ra chẳng muốn nói nửa câu với mình.
Đại ca, nhị ca, tam ca vốn không thân với nàng.
Tiểu muội là cỏ đầu tường, gió thổi chiều theo xuôi theo chiều đó.
Nàng ở Chu gia, trở thành người cô đơn thực sự.
“Ta ở trong phủ mãi cũng vô nghĩa, bèn viết thư cho tam đường tỷ, bảo nàng tới đón ta qua ở một hai tháng.”
Chu Vị Cẩn sợ Yến Tam Hợp không biết: “Tam đường tỷ là đứa con cái nhỏ của nhà bác cả ta, nàng gả đến Thiên Tân Vệ, khi còn bé ta rất thân với nàng.”
“Nói tiếp đi.”
“Cha nương đều không ngăn cản, chỉ bảo lão tổng quản phái năm sáu thị vệ đi theo, lại lấp đầy nửa xe đồ đạc mang qua theo.”
Chu Vị Cẩn: “Gần đến Thiên Tân vệ, ta gặp được một người.”
Yến Tam Hợp: “Ai?”
“Canh Tống Thăng!”
Ba chữ, khiến cho tim mọi người đập nhanh lên.
Nhất là Chu Vị Hi.
Ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ chiếu nghiêng trên gương mặt nàng, giống như nữ quỷ ở âm phủ, trắng bệch tái nhợt, chỉ có đôi mắt là đen đến đáng sợ.
Yến Tam Hợp ra hiệu với Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn lập tức lấy hai chậu than trong góc, đặt ở phía sau Chu Vị Hi.
Yến Tam Hợp hỏi: “Canh Tống Thăng sao lại xuất hiện ở đó?”
Chu Vị Cẩn: “Không biết.”
Yến Tam Hợp: “Một mình hắn thôi sao?”
Chu Vị Cẩn: “Mộtngười, một gã sai vặt, một đống bình rượu.”
Yến Tam Hợp: “Hắn uống say ư?”
“Phải, nằm sấp trên bàn không nhúc nhích.”
Chu Vị Cẩn ném cho Chu Vị Hi một cái nhìn ý nhị.
“Nếu không phải thấy gã sai vặt của hắn, thì ta hoàn toàn không nhận ra nam tử uống say như chết này, sẽ là Canh Tống Thăng.”