Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 544: Đồng loại
Phải dùng từ gì để hình dung bầu không khí trong nhà chính lúc này?
Yên lặng tĩnh mịch?
Tiếng kim rơi xuống cũng nghe được?
Không đủ.
Giờ phút này nhà chính giống như có bị bố trí sát trận, có loại áp lực muốn giãy cũng không giãy thoát, muốn trốn cũng không trốn thoát.
Khuôn mặt ba huynh đệ Chu gia, ai nấy đều cực kỳ khó coi.
Khó coi nhất là Chu lão đại, hắn ngơ ngác nhìn Chu Vị Cẩn, nửa ngày cũng chẳng hề đảo tròng mắt.
Chu tam tiểu thư liều mạng xoắn khăn, một hồi lắc đầu, một hồi gật đầu, như tự đánh nhau với chính mình vậy.
Tiểu Bùi gia thì rất ngạc nhiên, chỉ hận không thể chắp cánh, lập tức bay đến chỗ Tạ Ngũ Thập, kể hết mấy điều vừa nghe được cho hắn nghe.
Nương nó chứ quá khiếp sợ.
Ánh mắt Yến Tam Hợp, im lặng rơi vào người Chu Vị Hi.
Một là phụ thân thương nàng nhất.
Một là nam tử nàng từng yêu, thậm chí còn nguyện bỏ trốn.
Nếu như chân tướng lộ ra quả thực có ẩn tình khác, thì điều này đối với Chu Vị Hi chẵng khác gì long trời lở đất.
Quãng đời còn lại, nàng phải làm sao đây?
“Yến cô nương, ta có thể đi chưa?”
Giọng nói của Chu Vị Cẩn, phá vỡ sự tĩnh mịch trong phòng.
Yến Tam Hợp vừa định gật đầu nói “Có thể”, không ngờ có người lại mở miệng trước mặt nàng.
“Không thể!”
Chu Vị Hi ngẩng đầu, hai tay chống lưng ghế đứng lên.
Nàng đứng rất vất vả, cả người lung lay vài cái, Lý Bất Ngôn sợ tới mức vội bước nhanh tới bên cạnh nàng, phòng nàng ngã sấp xuống.
Mắt Chu Vị Hi khóc đến đỏ bừng, bọng mắt hơi sưng, nàng đi từng bước tới trước mặt Chu Vị Cẩn, ngẩng đầu đứng đối diện, sau đó giơ tay lên.
“Bốp…”
Trời đất tĩnh lặng.
“Cha nương mắc nợ ngươi, không có nghĩa là ta cũng mắc nợ ngươi, hai lần mật báo đổi lại một cái tát này, ngươi còn hời đó.”
Mặt Chu Vị Hi sưng phù, từ từ lộ ra khí thế chỉ thuộc về đại tiểu thư Chu phủ.
“Chu Vị Cẩn, chờ ngày này đã lâu nhỉ?”
Chu Vị Cẩn ôm nửa bên mặt, dần lộ ra nụ cười dữ tợn.
Đúng vậy, đã lâu rồi.
Ta chỉ muốn thấy đại tỷ sau khi nghe được câu nói kia của Canh Tống Thăng, sẽ đau đớn đến không muốn sống.
Gì mà Chu Vị Hi không tin, tất cả đều là giả.
Nàng là cố ý không nói!
Nàng từ từ đưa mặt qua, trong mắt tràn đầy sáy khí: “Đại tỷ, tỷ nói xem nếu như…”
“Lý Bất Ngôn, đỡ Chu Vị Hi vào trong phòng rửa mặt.” Yến Tam Hợp đột nhiên lên tiếng.
“Sao lại cắt ngang lời ta?” Chu Vị Cẩn nghiêng đầu, cực kỳ phẫn nộ nhìn Yến Tam Hợp: “Ta hiểu rồi, hóa ra ngươi cũng nghiêng về nàng.”
“Chu Vị Cẩn, ngươi đủ rồi đó!” Chu lão nhị vỗ bàn, tức giận đến nổi gân xanh trên trán.
“Nhìn kìa, các ngươi ai nấy đều nghiêng về phía nàng.”
Chu Vị Cẩn trở nên điên cuồng.
“Từ nhỏ đã như vậy, cho tới bây giờ vẫn như vậy, không thay đổi, vẫn không hề thay đổi!”
Yến Tam Hợp lạnh lùng nhìn Chu lão nhị, sau đó đi tới trước mặt Chu Vị Cẩn, vươn ngón tay, đặt ở giữa mày nàng.
Cơn Lạnh thấu xương, phả vào mặt.
Chu Vị Cẩn lập tức bất động.
“Cha nương ngươi đ ộng tình, làm chuyện nam nữ, sinh ngươi ra, mặc dù cho ngươi sinh mệnh nhưng chưa qua sự đồng ý của ngươi, tự tiện đưa ngươi đến cuộc đời này, đây là cái sai thứ nhất của họ.”
Chu Vị Cẩn ngẩn ra.
Yến Tam Hợp: “Sinh ra ngươi, nhưng không đối xử bình đẳng, không công bằng, đây là sai lầm thứ hai của bọn họ.”
“Nàng đang nói gì vậy?”
Nỗi sợ hãi trong lòng Chu Vị Cẩn lại từng đợt vọt lên.
Thiên hạ không có phụ mẫu nào sai, mấy năm nay nàng bị lạnh nhạt như thế cũng không dám nói, không dám oán, chỉ sợ chữ hiếu kia đ è xuống, nàng lại rơi vào thế một người con bất hiếu.
Nhưng Yến Tam Hợp lại nói cha nương sai rồi, còn sai rất nhiều…
“Nếu là lỗi của bọn họ, ngươi phải nghĩ cách bỏ qua cho chính mình, cả đời bị nhốt ở trong khe rãnh của mình, oán khí cũng tăng thêm lên.”
Yến Tam Hợp nhìn nàng, trong mắt toàn là tiếc hận: “Cho nên trên người ngươi mới có oán khí ngút trời.”
Chu Vị Cẩn: “…” Ta oán khí ngút trời?
“Giữa hai hàng lông mày ngươi có một đường thẳng, rất sâu, có lẽ là vì thường xuyên nhíu mày. Lại nhìn ánh mắt của ngươi, sát khí trong mắt nặng, nhìn ai cũng không thích, nhìn ai cũng muốn bới móc, đây không phải giỏi giang, mà hoàn toàn ngược lại…”
Yến Tam Hợp chỉ vào ngực nàng.
“Đây là vì bên trong yếu đuối.”
Ta yếu đuối khi nào? Sao dám nói ta yếu đuối?
Chu Vị Cẩn hoàn toàn luống cuống, giận dữ quát: “Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì thế?”
“Nương ngươi cưng chiều tam gia, cha ngươi cưng chiều nhị gia, nhưng người lại không hận hai người này, chỉ hận Chu Vị Hi.”
Yến Tam Hợp sắc bén nhìn nàng: “Vì sao chứ?”
“Ta.”
Chu Vị Cẩn lui về phía sau nửa bước.
“Bởi vì trong lòng ngươi yếu đuối, không dám cắn xé người mạnh hơn mình, chỉ dám cắn xé đồng loại của mình.”
Yến Tam Hợp nheo mắt lại, giọng nói đột nhiên sắc lẹm.
“Vì Chu Hi Vị cũng giống như ngươi, chỉ là nữ nhân yếu đuối, ở nhà theo cha, ra ngoài theo chồng, chồng chết theo con.”
…
“Không phải, không phải…” Chu Vị Cẩn liên tục lắc đầu.
Yến Tam Hợp tới gần một bước: “Bản lĩnh của Chu gia vì sao truyền nam không truyền nữ?”
Chu Vị Cẩn: “…”
Yến Tam Hợp lại tới gần một bước: “Vì sao nữ nhân đến hỏi cũng không thể?”
Chu Vị Cẩn: “…”
Yến Tam Hợp lại tới gần một bước: “Ngươi xem ngươi thông minh bao nhiêu, quan sát tỉ mỉ bao nhiêu, tại sao không thể học phong thủy xem bói?”
Chu Vị Cẩn: “…”
Lui đến không thể lui nữa, nàng ngã ngồi ở trong ghế.
“Có phải những vấn đề này, ngươi còn chưa từng nghĩ đến? Vì sao không dám nghĩ? Bởi vì người làm được những chuyện này, ai nấy đều mạnh hơn ngươi.”
Yến Tam Hợp cười gằn một tiếng.
“Ngươi vừa rồi thậm chí đến dũng khí rống với hai ca ca cũng không có? Vì sao? Bởi vì hắn mạnh hơn ngươi!”
Chu Vị Cẩn ngửa đầu nhìn Yến Tam Hợp, không nhúc nhích.
Nữ nhân này đang nói gì vậy?
Mỗi một chữ nàng đều biết, nhưng ghép với nhau là có ý gì?
“Ánh mắt ngươi đừng chỉ nhìn chằm chằm Chu Vị Hi, cả đời chỉ nhìn chằm chằm một người, so sánh cái này cái kia với nàng, ngươi không cảm thấy mình rất đáng thương sao?”
Yến Tam Hợp vươn ngón tay, vuốt v e nếp nhăn trên lông mày Chu Vị Cẩn.
“Nếu như ngươi thật sự hận nàng, thì vì sao vừa về tới Chu phủ đã mơ thấy tiếng khóc kia?”
Chu Vị Cẩn: “…”
“Bởi vì ngươi áy náy với Chu Vị Hi.” Yến Tam Hợp thở dài.
“Bởi vì ngươi biết trong chuyện này, nàng không làm sai gì cả, nhị tiểu thư!”
Ta áy náy ư?
Ta áy náy chỗ nào?
Nói bậy, nói bậy, tất cả đều nói bậy!
Nước mắt Chu Vị Cẩn, lại từ từ rơi xuống.
Yến Tam Hợp không lau giúp nàng, mà thu tay về, lui về phía sau nửa bước, dùng ngữ khí cực kỳ bình tĩnh nói:
“Buông xuống tất cả đi, bọn họ sai là chuyện của bọn họ, ngươi phải tập buông xuống, nếu không thì cả đời này ngươi đều là nhị tiểu thư cầu mà không được của Chu phủ, chứ không phải Chu Vị Cẩn.”
Chu Vị Cẩn mở to đôi mắt đẫm lệ.
Nhị tiểu thư Chu phủ và Chu Vị Cẩn có gì khác nhau?
“Nhị tiểu thư Chu phủ không phải là Chu Vị Cẩn sao?”
“Nhị tiểu thư Chu phủ là xưng hô của ngườii khác, Chu Vị Cẩn mới là chính ngươi.”
Nói xong, Yến Tam Hợp không nhìn nàng nữa, xoay người quét mắt nhìn Tiểu Bùi gia.
“Minh Đình, đưa nhị tiểu thư Chu phủ rời đi.”