Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 568: Cao tăng
“Ta ép hắn.”
Lão hòa thượng không hề xấu hổ: “Chỉ cần hắn đồng ý bái ta làm sư phụ, ta sẽ khôi phục lại âm trạch của Canh gia.”
Tiểu Bùi gia nổi giận: “Lão già kia, ông ép người khác làm hòa thượng, trong lòng không xấu hổ sao?”
“Tại sao ta phải xấu hổ?” Lão hòa thượng nghi ngờ nhìn Bùi Tiếu.
“Hắn bị người khác sửa mạng, cho nên nhất định phải gặp ta, nhất định phải vào cửa của ta, Bùi đại nhân, đây cũng là nhân quả, tục nhân ngươi sẽ không hiểu đâu.”
Ta tục nhân?
Tiểu Bùi gia tức chết.
“Mệnh của Canh Tống Thăng thay đổi, mệnh của người Canh gia cũng sẽ thay đổi.” Yến Tam Hợp nhìn thẳng Canh Tống Thăng: “Ngươi vì người Canh gia, mới trốn vào không môn sao?”
“Nhìn xem, nơi này có một người hiểu chuyện này.”
Lão hòa thượng cười hề hề rất bỉ ổi.
“Muốn sửa mệnh bàn lại, cũng phải gánh vác nhân quả, Canh gia sửa lại phong thủy ngàn năm là bởi vì Canh Tống Thăng, như vậy kết quả này chắc chắn phải là hắn.”
Lão hòa thượng chỉ vào Canh Tống Thăng, trong mắt lóe sáng: “Nhân quả nhân quả, nói trắng ra là đại giới, hắn làm hòa thượng là đại giới, nếu không…”
Yến Tam Hợp: “Nếu không sẽ như thế nào?”
“Nếu không, vận thế Canh gia không chỉ không đổi theo đường cũ, mà còn có thể càng ngày càng kém.”
Lão hòa thượng chậm rãi nói: “Đây cũng là một kiểu trời phạt.”
“Kém thì kém.” Lý Bất Ngôn vỗ đùi: “Canh gia đối xử với ngươi như vậy, Canh Tống Thăng, ngươi còn quản bọn họ sống chết làm gì?”
“Còn ân sinh thành dưỡng dục.”
Canh Tống Thăng phun hai đám sương trắng trong mũi.
“Không tính là ép buộc, là ta cam tâm tình nguyện, hơn nữa, ta cũng không muốn đầu óc mình hồ đồ.”
Lão hòa thượng cười như hồ ly đã thành tinh: “Con à, ngươi tự nói đó nhé, cam tâm tình nguyện.”
“Là ta nói.”
“Sau này phải hiếu thuận với vi sư, dưỡng lão chăm sóc vi sư đến cuối đời.”
“Còn chưa đủ hiếu thuận sao, ngươi nhìn xem ngươi còn cái dáng vẻ cao tăng không?”
Canh Tống Thăng chùng mặt xuống, khí thế tăng lên: “Đã uống rượu, ăn thịt, còn thích ngắm cô nương xinh đẹp.”
“Nam mô A Di Đà Phật, rượu thịt qua ruột, sắc đẹp trước mắt, Phật tổ ở trong lòng.”Lão hòa thượng không hề xấu hổ: “Cao nhân đều ra khỏi tam giới, không ở trong ngũ hành.”
Tiểu Bùi gia: “…” Thật muốn cầm giày lên ném.
Lý Bất Ngôn: “…” Sự không biết xấu hổ đã lên một tầm cao mới.
“Vị cao nhân này.” Yến Tam Hợp: “Ngươi đến mệnh bàn của âm trạch Canh gia cũng có thể sửa lại, hẳn cũng biết Chu Toàn Cửu dùng cách gì để hóa giải việc cắn trả nhỉ?”
“Bé gái này vừa nãy thông mình thế, sao giờ đã hồ đồ rồi?” Lão hòa thượng thất vọng lắc đầu.
“Trời phạt, cắn trả, những thứ này không thể dùng chính đạo để hóa giải được, chỉ có thể dùng bàng môn tà đạo. Một cao tăng ba trăm năm mới xuất hiện như ta, trời đất rộng lớn, cả người ta toàn là chính nghĩa, lấy hoằng dương Phật pháp làm nhiệm vụ, sao có thể….”
“Cao nhân xin dừng lại.” Yến Tam Hợp: “Ý của ngươi là, Chu Toàn Cửu dùng bàng môn tà đạo?”
Lão hòa thượng buông tay: “Chứ sao nữa?”
Đang đợi những lời này của ngươi!
“Nếu như, ta là nói nếu như.” Yến Tam Hợp suy nghĩ một chút: “Có một thế gia công tử vốn được giáo dưỡng rất có quy củ, rất nghe lời, về sau lại trở nên háo sắc, ai khuyên cũng vô dụng, hắn là bị người sửa mệnh sao?”
Đây không phải là bác ta sao?
Chu Viễn Chiêu lại muốn nhảy dựng lên phản bác, nhưng vừa nghĩ tới việc Canh Tống Thăng bị sửa mệnh, đành phải cắn chặt răng nghe tiếp.
Lão hòa thượng lại buông tay, lộ ra ánh mắt nhỏ vô tội: “Cái này ta nào biết được!”
Hắn biết, nhưng hắn không muốn nói ra!
Yến Tam Hợp cười gằn một tiếng: “Còn nói là cao tăng, chó má thì có!”
“Nói trắng ra là một tên lừa đảo.” Lý Bất Ngôn hừ hừ: “Bùi đại nhân, ngươi quay về quản lý lại cho tốt, thanh lý bớt hòa thượng cho Tăng Lục Ti các ngươi, đừng để mấy tên lưu manh vào đây, chỉ ăn hoàng lương không làm chính sự.”
“Khó đấy!” Tiểu Bùi gia thở dài: “Chủ yếu là đám lưu manh này, ỷ vào tuổi lớn, cậy già lên mặt, lúc nói thật, lúc lại nói dối, thật thật giả giả, đến quỷ cũng không phân biệt rõ.”
Ba người, ba câu nói, lão hòa thượng bị nói đến mức sắc mặt có thể mở cả phường nhuộm.
Yến Tam Hợp lại còn muốn đâm vào tim hắn.
“Canh Tống Thăng, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ. Dù sao cũng là làm hòa thượng, tìm một sư phụ tốt hơn đi!”
Lý Bất Ngôn tiếc hận: “Đừng thượng bất chính hạ tắc loạn, rất đáng tiếc.”
Tiểu Bùi gia ngẩng đầu ưỡn ngực: “Hòa thượng Hoa quốc đều do ta quản, ngươi cứ tùy tiện chọn, tùy tiện nhặt, ta để lời ở đây, chỉ cần ngươi thích ai thì không có chuyện Tiểu Bùi gia ta không làm được.”
Woa!
Mắng lão hòa thượng ta, ta nhịn!
Muốn cướp đồ đệ của ta, nhịn không được!
Không được, phải thể hiện chút lợi hại cho đám tiểu bối vô tri các ngươi xem thử, nếu không, các ngươi không biết đây chẳng thể chọc vào đâu.
Lão hòa thượng liếc mắt nhìn Canh Tống Thăng nhíu mày, Canh Tống Thăng gõ bụi trong tẩu thuốc.
“Yến cô nương, ba người các ngươi đến nhà chính, lạy Bồ Tát ba cái, mỗi người cầu nguyện làm một việc cho bách tính thiên hạ, sư phụ ta sẽ trả lời ba vấn đề của các ngươi.”
Yến Tam Hợp: “Đây là quy củ gì?”
Lý Bất Ngôn: “Tại sao phải phức tạp như vậy?”
Bùi Tiếu: “Vì sao chỉ có thể hỏi ba vấn đề?” Tiểu gia ta có một bụng lời muốn hỏi đây!
Canh Tống Thăng nhướng mắt nhìn Chu Viễn Chiêu: “Sơn Tây có Vận Thành, phía bắc Vận Thành có cố Phượng Hoàng, cốc Phượng Hoàng có một thế gia tên là Nhật hành nhất thiện*, ngươi có biết không?”
*Một ngày làm một việc thiện, bẩu là tên riêng nên hong dịch ạ.
“Nhật hành nhất thiện?”
Chu Viễn Chiêu nhíu mày: “Là Hình gia sao?”
Canh Tống Thăng: “Ta đoán ngươi biết mà.”
Tiểu Bùi gia vội hỏi: “Hình gia thì sao? Đang yên đang lành nói cái này làm gì?”
Chu Viễn Chiêu tuy rằng cũng không rõ vì sao Canh Tống Thăng muốn nói đến Hình gia, nhưng vẫn rất kiên nhẫn giải thích:
“Hình gia cũng là chuyên gia xem bói phong thủy, nhưng người nhà này mặc dù tự xưng ngày làm một việc thiện, nhưng cũng là tà đạo, chuyên môn làm mấy hoạt động nghịch thiên cải mệnh này.”
Tiểu Bùi gia: “Nhóm các ngươi còn phân biệt danh môn chính phái và tà đạo sao?”
Chu Viễn Chiêu gật đầu.
“Hình gia và Chu gia chúng ta hoàn toàn là ngược lại. Đương gia Hình gia là nữ tử, đoán mệnh xem phong thủy cũng là nữ tử, hơn nữa chỉ truyền nữ không truyền nam.”
“Nữ tử Hình gia đến mười sáu tuổi sẽ bắt đầu chiêu rể, mười tám tuổi thành thân. Sau khi thành thân cũng không biết dùng phương pháp cổ xưa thần bí gì, chỉ sinh con gái, không sinh con trai, hơn nữa cả đời đều chỉ sinh một đứa.”
Lão hòa thượng nghe vậy càng hăng hái bừng bừng, cười hỏi: “Bé con, ngươi còn biết gì nữa?”
“Hình gia truyền từ đời này sang đời khác, truyền về sau, có một đương gia không biết vì sao, đột nhiên lại sinh một bé trai.” Chu Viễn Chiêu: “Nghe nói là làm quá nhiều chuyện xấu, không thể áp chế được cổ pháp, trận pháp gì cả, nên tuyệt mạch từ đây, từ nay về sau trên đời không còn Hình gia nữa.”
Canh Tống Thăng liếc mắt nhìn lão hòa thượng: “Sư phụ ta là bé trai kia.”
Yến Tam Hợp: “…” Quả nhiên.
Lý Bất Ngôn: “…” Đệt.
Tiểu Bùi gia: “…” Kinh ngạc chết ta rồi.
Chu Viễn Chiêu đột nhiên ngồi thẳng dậy, thần sắc cực kỳ kích động.
“Ngươi là người vừa sinh ra đã phải bái nhập Phật môn, nếu không thì không sống quá ba ngày đó sao…”
“Nam mô A Di Đà Phật!” Lão hòa thượng nhìn Chu Viễn Chiêu cười: “Tổ tiên tạo nghiệt, con cháu trả nợ, cũng là nhân quả.”