Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 634: Sang hèn
Lý Bất Ngôn đi vào phòng bên, nhặt khăn tay, nhúng vào nước rồi cẩn thận rửa mặt.
Rửa mặt xong, lại vắt khăn, lau sạch cổ và cổ tay.
Rửa xong, nàng ngồi trước bàn trang điểm, thả tóc ra, cầm lược lên, chậm rãi chải tóc trước gương.
Cô gái trong gương đồng có khuôn mặt mộc mạc, lông mày hơi rậm, mũi không thẳng, môi hơi mỏng, chỉ có đôi mắt rất sáng, ẩn chứa chút ngang tàng.
“Có cần ta chải tóc cho ngươi không?”
Lý Bất Ngôn quay người.
Yến Tam Hợp bước tới, cầm lấy chiếc lược trong tay nàng, nhẹ nhàng chải.
“Lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi cũng đầu bù tóc rối như này, mặc một bộ đồ trắng, lúc đó ta nghĩ, tiểu cô nương này thật xinh đẹp, sau này không biết kẻ nào sẽ có số hưởng đây.”
“Lời của Chu Thanh, ngươi đều nghe thấy hết rồi phải không?”
“Ừ.”
Lý Bất Ngôn khẽ nhắm mắt, nói lời tự đáy lòng: “Yến Tam Hợp, thật ra trong lòng ta có hắn.”
“Ta biết.”
Yến Tam Hợp ngừng chải tóc.
“Sau khi ngươi ở cạnh ta, trừ lúc tổ phụ ta qua đời ra, chúng ta chưa bao giờ xa nhau, ngươi vì hắn mà bỏ rơi ta.”
“Lúc đó ta nghĩ, một mình hắn ở phía Nam không dễ dàng gì, thân phận đó của hắn cũng không dễ dàng gì.”
Lý Bất Ngôn như nói cho Yến Tam Hợp nghe, lại dường như nói cho chính mình nghe.
“Ta phải đi giúp hắn, cho dù chị đến giặt quần áo hay nấu cơm cũng được.”
Một thiếu nữ kiêu ngạo, sau khi gặp một người mà nàng không thể rời mắt, sẵn sàng cúi chiếc cổ cao ngất xuống thành một đường vòng cung mềm mại.
“Khi tới phía Nam, ta phát hiện hắn căn bản không thiếu người giặt đồ nấu cơm.” Lý Bất Ngôn lẩm bẩm: “Hắn chỉ thiếu một người nói chuyện giải sầu. Phần lớn thời gian hắn đều giải quyết công vụ, thi thoảng mệt rồi mới đặt công việc sang một bên, nhìn ta.”
Lúc đó nàng nhắm mắt ngủ, nhưng trong lòng biết rõ.
Lúc nào hắn nhìn phía nàng, một đêm nhìn mấy lần, nàng đều thầm đếm trong lòng.
“Ta nấu cơm cho hắn, hắn ăn sạch, ngày thứ hai người hầu lại bảo ta nấu cơm cho hắn, ta từ chối, hắn ở ngoài nghe thấy, nhưng không nói gì.”
Lý Bất Ngôn nặng nề thở dài.
“Yến Tam Hợp, chỉ cần hắn mở lời, ta sẽ không từ chối. Một người muốn gì, không muốn gì, đều giấu ở trong lòng, thì trái tim hắn phải sâu bao nhiêu.”
“Nữ tử trên thế gian, đều hy vọng trái tim của nam nhân đừng sâu quá, chỉ chứa vừa nàng mà thôi.”. Truyện Dị Giới
Yến Tam Hợp cười: “Bất Ngôn, đối với người như hắn thì khó lắm.”
“Đúng vậy, quá khó.”
Lý Bất Ngôn lắc đầu: “Nhưng không may là, ta không muốn phải chịu ấm ức.”
Chịu ấm ức để đứng cạnh hắn, nhìn hắn bận rộn, đợi hắn rảnh rỗi mới nhìn mình một cái.
“Tam Hợp, ngươi biết không, hộp bánh trung thu từ ngàn dặm gửi tới kia, thật ra đã cho ta dũng khí để mơ tưởng.” Lý Bất Ngôn cười khúc khích: “Ta hoang tưởng rằng mình không giống người khác, là độc nhất vô nhị, thậm chí trong lòng hắn ta còn chiếm một phần rất quan trọng.”
Sau một lúc im lặng, nàng nói: “Thực ra không phải.”
Sau khi ở phía Nam trở về, hắn chưa từng một lần nào đi tìm nàng;
Chỉ một lần duy nhất đến biệt viện, lại vì chuyện khác, cũng thuận tiện nhìn nàng một cái.
Tình cảm thật ra cũng giống như cơm chiên trứng, nguội rồi sẽ không ngon.
Nếu đun lại, mùi vị sẽ thay đổi.
Yến Tam Hợp buộc lại lọn tóc cuối cùng, khoanh tay nhìn trái nhìn phải hồi lâu, mỉm cười nói:
“Bât Ngôn nhà ta thật xinh dẹp, không biết sau này kẻ nào có số hưởng đây.”
“Kẻ nào hưởng cũng được, nhưng hắn thì không được rồi.”
Lý Bất Ngôn đứng dậy, thở dài thườn thượt, nói với Yến Tam Hợp:
“Lát nữa bảo Thang Viên chuẩn bị một ít thức ăn và rượu, lần đầu động lòng mà phải từ bỏ, ta mượn rượu giải sầu một chút, nếu không trông thản nhiên quá.”
Yến Tam Hợp: “Ta cho Chu Vị Hi mượn một bên vai rồi, còn một bên vai nữa vẫn trống, vừa hay có thể cho ngươi mượn.”
Lý Bất Ngôn bá đạo nói: “Cả hai vai đều là của ta.”
……
Triệu Diệc Thời nghe tiếng bước chân, quay đầu lại.
Thiếu nữ mỉm cười đứng ở bậc cửa: “Trăng thật đẹp, ta đi dạo với điện hạ nhé?”
Triệu Diệc Thời sửng sốt.
Trong trí nhớ của hắn, người này không vùi đầu ngủ, thì là đang cười.
Nụ cười của nàng không giống với những nữ tử khác.
Nữ tử khác chỉ hơi nhếch môi cười, người này khi cười, đuôi mắt cong lên, miệng hé ra, để lộ hàm răng trắng bóng.
Sáng lạn rực rỡ.
Triệu Diệc Thời phút chốc hiểu được tại sao mình lại đi chuyến này, ngoài người trước mặt ra, sẽ chẳng có cô nương nào nhìn hắn cười phóng khoáng chân thành đến thế.
Hắn bước tới, dịu dàng nói: “Cầu mà không được.”
“Ra hậu hoa viên nhé? Có vài gốc mai vàng đã nở hoa rồi.”
“Ngươi quyết định là được.”
Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi viện.
Trong viện, Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đứng cạnh nhau, nhìn họ rời đi.
Tạ Tri Phi sờ sờ mũi, thấp giọng nói: “Ý đồ của Hoài Nhân rất rõ ràng, hắn muốn nạp nàng làm thiếp.”
Bùi Tiếu không biết trong lòng có cảm giác gì, gọi là chua chát, có chua chát; gọi là buồn, thật sự hơi buồn.
Buồn thay cho tên phá đám này.
Nàng gan to bằng trời, sống tùy ý tự tại như vậy, sao có thể làm thiếp?
Nhưng thiếp của Hoài Nhân không phải là thiếp bình thường, sau này nếu Hoài Nhân ngồi lên vị trí đó, nàng sẽ là nương nương trong cung, nếu có thể sinh được một nam một nữ…
“Ta cảm thấy…” Bùi Tiếu do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra lời thật lòng: “…Tên phá đám sẽ không đồng ý.”
Tạ Tri Phi: “Vì sao?”
Bùi Tiếu bắt chước giọng điệu của Yến Tam Hợp, hờ hững nói: “Trực giác.”
Tạ Tri Phi quay đầu nhìn hắn.
“Nhìn gì mà nhìn?” Bùi Tiếu tức giận: “Chỉ có Yến Tam Hợp của ngươi mới có trực giác, tiểu gia ta không thể có chắc?”
“Có thể.”
Tạ Tri Phi nhả từng chữ một: “Hơn nữa còn rất chính xác.”
……
Mai vàng nở rộ, hương thơm thoang thoảng.
Hai người đi men theo hậu hoa viên, Triệu Diệc Thời đứng trước mặt Lý Bất Ngôn, cúi đầu nhìn nàng.
Lý Bất Ngôn ngẩng đầu lên, đón ánh mắt của hắn, không hề trốn tránh: “Sắc mặt điện hạ hơi mệt mỏi ha.”
Triệu Diệc Thời không nói gì, dừng lại một lát mới nhẹ nhàng lên tiếng.
“Ngày hôm đó một mình ta đứng bên ngoài lầu, nhìn nước hồ Tây, trong đầu không phải nghĩ đến giang sơn xã tắc, không phải là quốc gia thiên hạ, mà nghĩ đến nàng.”
Hắn cuối cùng cũng đã nói ra lời trong lòng.
“Ta đang nghĩ, sao lại có một nữ tữ trong lúc bị xét nhà như thế mà dám cả gan nhìn thẳng vào mắt ta.”
Lý Bất Ngôn cười: “Vì ngươi đẹp.”
Triệu Diệc Thời: “Cái nhìn đó, làm ta ghi nhớ nàng.”
“Vinh hạnh của ta.” Lý Bất Ngôn lại cười.
“Có đồng ý cùng ta không? Ở bên cạnh ta.”
Giọng nói Triệu Diệc Thời trầm ấm: “Trừ vị trí đó ra, ta có thể cho nàng mọi thứ.”
Lý Bất Ngôn im lặng hồi lâu, hỏi: “Nếu ta nói, ta muốn vị trí đó, điện hạ có sẵn lòng cho ta không?”
Triệu Diệc Thời đột nhiên biến sắc.
“Không chỉ giao vị trí đó cho ta, cả người điện hạ, trái tim điện hạ cũng chỉ có thể thuộc về một mình ta.”
Lý Bất Ngôn thu lại nét cười, nghiêm túc nói: “Nếu là như vậy, thì ta bằng lòng.”
Triệu Diệc Thời hơi khó chịu, hô hấp trở nên gấp gáp: “Lý Bất Ngôn, ngươi…”
“Ngươi chỉ là một nha hoàn ti tiện, mà dám cầu con người ta và trái tim của ta, quả thực là không biết trời cao đất dày, ảo tưởng ngu ngốc.”
Lý Bất Ngôn trong đêm đen, thở ra một làn khói trắng.
“Nhưng điện hạ à, người phân chia cao thấp sang hèn, nhưng trái tim thì không.”