Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 699: Ngựa hoang
“Các chủ Quần Phương Các nói…”
Đinh Nhất nhớ lại.
“Nói nam nhân này giống như một con ngựa hoang dã nhất, không chỉ cuồng ngạo, còn cực kỳ thanh cao.”
Thanh cao tới mức nào.
Người không vào được mắt hắn, cho dù làm quan lớn hơn nữa, thì hắn thà ném đàn, cũng tuyệt đối không khúm núm.
Kiêu ngạo đến mức nào?
Người lên thuyền nghe hắn đánh đàn, nhất định phải y quan chỉnh tề, tay mặt sạch sẽ, hơn nữa lúc nghe đàn, không được phát ra một chút âm thanh.
Ai dám lên tiếng, hắn sẽ không chút khách khí mời người đó xuống thuyền.
Điên đến mức nào?
Tự xưng cầm sư trong thiên hạ, hắn thứ hai, không người dám xưng đệ nhất.”
Tiểu Bùi gia cười gằn: “Người như vậy, sao lại không bị người ta gi ết chết nhỉ? Nhất là khi hắn còn ở ph Kim Lăng.”
Phủ Kim Lăng là nơi nào?
Nơi quan lớn tụ tập, thế lực rắc rối, không đơn giản hơn thành Tứ Cửu bao nhiêu, Đổng Thừa Phong nói cho cùng, cũng chỉ là một cầm sư mà thôi.
Dựa vào cái gì cuồng ngạo đến thế?
Ai cho phép hắn cuồng ngạo đến vậy?
“Tiểu Bùi gia.” Đinh Nhất đỏ mặt nói: “Thực ra, hắn không chỉ tiếp nữ nhân, cũng tiếp cả nam nhân.”
Nam nhân?
Đoạn tụ?
Hèn chi!
Tiểu Bùi gia lại cười gằn: “Loại người này nếu phía sau không có người che chở, thì sống qua mùng một, cũng sống không đến ngày rằm, sớm muộn gì cũng bị người ta ngáng chân giế t chết thôi.”
Yến Tam Hợp nhìn Bùi Tiếu một cái, nói: “Trong nam nhân, có ai muốn gặp hắn?”
“Yến cô nương.” Đinh Nhất lắc đầu: “Chỉ nghe các chủ nói, lúc nào cũng có nam tử từ trên thuyền xuống.”
Lý Bất Ngôn thích nhất là nghe mấy chuyện phong lưu này: “Vậy hắn rốt cuộc thích nam nhân, hay là thích nữ nhân?”
Mặt Đinh Nhất đỏ như mông khỉ: “Các chủ nói, cũng có nữ tử xuống khỏi thuyền hắn.”
Nam nữ ăn hết à?
Lý Bất Ngôn giơ ngón tay cái trong lòng: Trâu bò!. ?ì? đọc ?hê? ?ại ﹢ ??????u?ệ n﹒vn ﹢
Yến Tam Hợp hoàn toàn không tò mò chuyện nam nữ.
Tâm ma giải nhiều rồi, sẽ hiểu ra một chuyện: Nhiều khi, thứ ngươi nghe được chưa chắc là thật.
Điều nàng càng tò mò hơn, là một cầm sư, sao có thể cùng xuất hiện với tiên thái tử?
“Đổng Thừa Phong ở trên sông Tần Hoài mấy năm?” Nàng hỏi.
“Khoảng ba năm.”
“Lúc đó hắn bao nhiêu tuổi?”
“Nói là hơn hai mươi.”
“Sau đó thì sao, người này lại đi đến đâu?”
“Yến cô nương, chuyện này ta không hỏi thăm được.”
Đinh Nhất: “Các chủ Quần Phương các nói: Người này đến như một cơn gió, đi như một cơn gió, chỉ trong một đêm, đã không thấy hắn đâu nữa. Không ai thấy, không ai biết hắn đi đâu.
Yến Tam Hợp: “Hắn biến mất từ năm nào?”
Đinh Nhất: “Nói là mùa thu năm Nguyên Phong thứ hai mươi sáu.”
Năm Nguyên Phong thứ hai mươi sáu rời khỏi bờ sông Tần Hoài.
Năm đó án vu chú của tiên thái tử còn chưa xảy ra.
Triệu vương còn ở phía bắc.
Hán vương còn chưa phải Hán vương, chỉ là một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, tầm tuổi với Đổng Thừa Phong, hơn nữa còn đi theo Triệu vương ở phía bắc.
Yến Tam Hợp thầm tính toán, hỏi: “Có hỏi thăm được nguyên nhân hắn biến mất không?”
“Yến cô nương, hỏi thăm được ba phiên bản.”
“Ba phiên bản gì?”
“Có người nói hắn thích một nữ nhân, rồi bỏ trốn cùng người đó.”
“Thứ hai là gì?”
“Có người nói hắn thích một nam nhân, bỏ trốn với nam nhân kia.”
“Còn thứ ba?”
“Nói hắn gặp một quý nhân từ kinh thành tới, được bao nuôi.”
Ba phiên bản, mỗi phiên bản đều không thể tách rời hai chữ “phong lưu” là sao?
Yến Tam Hợp không khỏi lắc đầu.
“Sao?” Tạ Tri Phi hỏi: “Có chỗ nào không đúng à?”
“Một con ngựa hoang mạnh nhất, thì nữ nhân nam nhân nào có thể điều khiển thuần hóa nó được.” Yến Tam Hợp: “Bao nuôi? Càng không thể! Ngựa hoang chỉ thích hợp chạy trên thảo nguyên, lấy trời đất làm nhà.”
“Có khi nào quý nhân trong kinh là tiên thái tử, người bao nuôi hắn cũng là tiên thái tử. Tiên thái tử quyền thế ngập trời, dù có cuồng ngạo cỡ nào, hoang dã cỡ nào mà gặp được hắn thì cũng phải rút lại.”
Tiểu Bùi gia vuốt v e cằm, lẩm bẩm: “Nếu không, thì sao hắn lại có đồ của tiên thái tử?”
Nói xong, hắn bỗng nhiên cảm thấy không khí trong phòng rất kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên người hắn.
“Sao lại nhìn ta?” Tiểu Bùi gia hoảng sợ: “Ta chỉ đoán mò thôi.”
Tạ Tri Phi tức cười: “Ngươi đoán như vậy, chẳng phải tiên thái tử cũng thích nam phong sao?”
Đinh Nhất: “Vậy Đường Chi Vị là gì? Những chính phi, trắc phi của Thái tử là gì?”
Lý Bất Ngôn: “Trong thư Chử Ngôn Đình và Đường Kiến Khê chưa từng nhắc tới chuyện này.”
Chu Thanh: “Nghe ra có khả năng không lớn!”
Hoàng Kỳ trừng mắt: “Gia, người không thể nói hươu nói vượn được.”
“Ta nói ta chỉ là đoán mò thôi!” Tiểu Bùi gia cắn răng một cái: “Sao đám các ngươi còn tưởng là thật hả?”
(Tại anh nói hợp lý quá đó, em còn nghĩ dị mà)
“Phải coi là thật!”
“Hả?”
Mọi người đều nghiêng đầu, đồng loạt nhìn về phía Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp nhìn Tạ Tri Phi: “Hành tung của thái tử có ghi chép không?”
Tạ Tri Phi giật mình: “Ý của ngươi là muốn tra xem tiên thái tử có từng đến phủ Kim Lăng không sao?”
Yến Tam Hợp vẫn sờ miếng bạch ngọc trong tay, đặt lên bàn: “Mấy ngày nay, ta xem khối ngọc bội này, trong lòng nghĩ đến một vấn đề.”
Tạ Tri Phi: “Cái gì?”
Yến Tam Hợp: “Thứ này là tiên thái tử tự tay khắc, đồ của thái tử sao có thể tùy tiện tặng người khác?”
Tạ Tri Phi bỗng hiểu ra: “Ý của ngươi là, Đường Kiến Khê là tiểu sư đệ của hắn, quan hệ không tầm thường, cho nên mới có được một miếng.”
“Vậy Đổng Thừa Phong thì sao?” Yến Tam Hợp nhìn hắn: “Nếu hắn và tiên thái tử không có mối quan hệ sâu sắc, thì giống như tiểu Bùi gia nói, sao có được miếng ngọc bội này?”
Đúng rồi!
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ đây mới là vấn đề mấu chốt.
“Ta hẳn là có thể tra được.”
“Hả?”
Mọi người đều nhìn về phía Chu Viễn Mặc.
Chu Viễn Mặc: “Kinh thành và Giang Nam cách nhau mấy ngàn dặm, lặn lội đường xa như thế, trừ khi là âm thầm xuất hành, nếu không chắc chắn sẽ tìm đến Khâm Thiên Giám chọn canh giờ tốt.”
Yến Tam Hợp: “Lâu như thế mà cũng tra được ư?”
“Cô nương có điều không biết.” Chu Viễn Mặc: “Từ thời Thái Tổ, tất cả quẻ tượng hung hay cát, đều có ghi chép; không riêng gì như thế, thiên tượng, âm tinh một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày cũng đều có ghi chép.
Yến Tam Hợp trố mắt nói: “Vậy Khâm Thiên Giám các ngươi chắc chắn rất lớn.”
“Phía sau Khâm Thiên Giám, có hơn mười gian phòng, dùng để chứa những thứ này.”
Chu Viễn Mặc đứng dậy: “Nhân lúc ta còn chút quyền, đến nha môn một chuyến.”
“Khoan đã, Chu đại ca!” Tạ Tri Phi: “Ngươi đích thân đi tra đồ của tiên thái tử, quá mức nguy hiểm.”
“Chúng ta không đi sáng, đi tối, để Chu Thanh và Lý đại hiệp đi.”
Chu Viễn Mặc nghe hắn khuyên: “Khâm Thiên Giám trông nom không nghiêm, ta đại khái biết đồ ở đâu, bây giờ ta sẽ vẽ một bản đồ, nói phương vị cho các ngươi.”
Chu Thanh nhìn bầu trời bên ngoài: “Vậy đêm nay hành động.”
Lý Bất Ngôn gật đầu một cái: “Rèn sắt phải nhân lúc còn nóng.”
……
Giám chủ Khâm Thiên Giám nói trông coi không nghiêm, thì đúng thật là không nghiêm.
Chu Thanh và Lý Bất Ngôn một người trông coi bên ngoài, một người đi lấy, phối hợp không chút khe hở.
Vẻn vẹn thời gian một chén trà, Lý Bất Ngôn đã tìm được quyển sổ kia trong một cái rương.
Chu Thanh móc dạ minh châu ra, Lý Bất Ngôn lật vài trang, tay khựng lại.
“Mang dạ minh chấu đến gần đây.”
Chu Thanh cầm minh châu lại gần, đồng thời cúi đầu chăm chú nhìn…
Một lát sau.
Hai người ngẩng đầu nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc từ trong mắt đối phương.