Đọc truyện Full

Chương 57: Chương 57:

CHƯƠNG 57: TỰ MÌNH XUỐNG BẾP
Edit: Lan Anh
Mặc dù đã cứu người từ Kinh Triệu phủ về, nhưng Vạn thúc cũng không nhàn rỗi, Du cô nương mặc dù bị Nhan Tạ giải vào đại lao vì có người báo án là nàng ăn cắp, ông đi xem cái gọi là ‘Tang vật’, kết quả ông bị choáng váng bởi nó.
Ông với ‘Tang vật’ cùng nhau về phủ Thiếu Chủ, kêu người đem đến phòng của Yến Cửu Triêu.
“Thiếu chủ.” Vạn thúc lên tiếng chào hỏi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Cửu Triêu đứng trước cửa sổ, yên lặng nhìn tiểu viện, không biết đang suy nghĩ gì, nghe thấy giọng của Vạn thúc cũng không xoay đầu lại, chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Chuyện gì?”
“Để chỗ đó.” Vạn thúc chỉ cái bàn bát tiên cách đó không xa.
Sau khi tạp dịch đặt cái rương lớn lên bàn thì thức thời lui xuống.
Vạn thúc mở nắp rương ra, nhìn bóng lưng của Yến Cửu Triêu nói: “Thiếu chủ, ngài tới nhìn một chút.”
Yến Cửu Triêu xoay người lại, ánh mắt rơi vào chỗ vải vóc được đặt trong rương.
Những thước vải này là một phần hạ lễ của Thượng Quan Diễm đưa tới lúc trước, để cho Yến Cửu Triêu mang theo làm hạ lễ khi Nhan Như Ngọc bày tiệc mời khách, sau khi chúng được đưa vào phủ Thiếu Chủ thì Vạn thúc là người nhận trực tiếp, Yến Cửu Triêu chưa từng xem qua, hắn chỉ thuận tay thưởng cho một hài tử nhà quê gặp ở Bạch phủ.
“Có lẽ Thiếu chủ không biết a.” Vạn thúc đem chân tướng của số vải này nói với Yến Cửu Triêu, “Chúng cũng là vải trong cung, khó trách người ta muốn báo quan.”
Nhưng kỳ lạ là chỗ vải này không phải Thiếu chủ đã thưởng cho người khác sao? Làm sao lại đến tay Du cô nương rồi?
Yến Cửu Triêu liền hiểu rõ, a một tiếng: “Nàng chính là tỷ tỷ trong miệng đứa bé kia!”
Lại nói đến Du Uyển sau khi vào phòng cùng với mama, lập tức có nha hoàn bưng nước nóng tới.

Du Uyển lột y phục của ba tiểu bánh bao ra, tắm rửa đơn giản sau đó thay một bộ trang phục bằng vải bông sạch sẽ thoải mái, mấy tiểu gia hỏa bị đẩy tới đẩy lui cũng không tỉnh dậy.
Nhìn tiểu công tử ngoan ngoãn nằm trong ngực một thôn cô, mama trợn mắt há mồm.
Nhưng nghĩ lại, tiểu công tử đã ầm ĩ cả một đêm, có lẽ bây giờ quá buồn ngủ… nên chắc chắn là ngủ quá sâu.
Mama nhìn Du Uyển thật sâu, cô nương này tuy nghèo, nhưng khí chất vô cùng tốt, yên tĩnh không màng danh lợi, khiến cho người khác dù tâm có xao động thì cũng chậm rãi yên tĩnh theo, dung mạo thì mama không để ý lắm, dù sao mỹ nhân ở đây cũng đầy đường, nhưng lúc này mama nhịn không được muốn nói một câu, nha đầu này dáng dấp cũng quá tốt đi, không giống như Vương phi đẹp câu hồn nhiếp phách, mà là một loại cảm xúc mềm mại uyển chuyển, điềm tĩnh, để cho người ta nhìn vào dung mạo cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu.
Chả trách có thể lọt vào mắt Thiếu chủ, mama nghĩ thầm.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba tiểu gia hỏa đã được nhét vào chăn mền ấm áp, Du Uyển cũng đổ một thân mồ hôi, nhà có tiền đúng là không giống, đốt Địa Long so với mấy cái bồn củi lớn còn ấm hơn.
Du Uyển túm cổ áo, cúi đầu tìm cái khăn trong túi, chợt có một chiếc khăn lụa trắng được đưa tới, người cầm khăn có một bàn tay thon dài như ngọc.
Du Uyển dừng một chút, nàng không cần nhìn lên cũng có thể đoán được thân phận của đối phương.
Nàng tiếp nhận cái khăn nói: “Đa tạ Yến thiếu chủ.”
Mama và hai nha hoàn đã sớm lui khỏi phòng khi Yến Cửu Triêu vừa bước vào, trong phòng trừ ba tiểu gia hỏa đang ngủ say thì cũng chỉ còn hai người bọn họ.
“Đa tạ ta cái gì?” Yến Cửu Triêu đứng ở bên giường nhìn đỉnh đầu của nàng, ung dung hỏi.
Du Uyển nhéo nhéo cái khăn tay, “Tạ ơn chiếc khăn này của Thiếu chủ, cũng tạ ơn hôm nay Thiếu chủ đã cứu tôi từ trong đại lao ra.”
Yến Cửu Triêu lơ đễnh nói: “Ngươi đã cứu nhi tử của bản thiếu chủ.”
“Hai chuyện này là hai chuyện khác nhau.” Du Uyển nói ra.
Không biết nghĩ đến cái gì, Yến Cửu Triêu đồng ý gật gật đầu: “Đúng vậy, là hai chuyện khác nhau.”

“Không còn việc gì thì tôi xin đi trước.”
“Bản thiếu chủ mới cứu ngươi, ngươi cứ như vậy mà đi?”
Du Uyển rốt cuộc ngẩng đầu lên, không hiểu mà nhìn Yến Cửu Triêu.
Hắn nhàn nhạt nói: “Biết làm cơm không?”
Du Uyển ngẩn người: “Biết thì biết, bất quá…”
“Đầu bếp trong phủ bữa nay xin nghỉ.” Tên Thiếu chủ nào đó mặt không đổi sắc nói.
Đầu bếp vừa đi đến cửa: “…”
Du Uyển chưa bao giờ đến phủ Thiếu chủ, nên người ta nói như vậy thì có lẽ đầu bếp xin nghỉ thật, không thì sao? Đồ ăn ngon mà đầu bếp làm thì không cần, lại đi ăn đồ ăn của thôn cô làm? Làm sao có thể?
“Yến thiếu chủ nếu không chê thì để tôi đi nhà bếp nhìn thử.”
Hôm nay hắn là người có ơn với nàng, làm một bữa cơm cũng không đáng nhắc tới.
Hai người đi phòng bếp.
Đầu bếp bị ‘Xin nghỉ’, phòng bếp trống rỗng không có ai.
Nhưng nguyên liệu nấu ăn lại rất nhiều, tùy tiện làm đại cũng có thể nấu được một bữa tối.
Du Uyển nghĩ nghĩ, hỏi: “Yến thiếu chủ muốn ăn món gì?”

Yến Cửu Triêu nói: “Bánh bao, thịt viên, bánh hành rán.”
Du Uyển kinh ngạc, một thiếu gia giàu có, vậy mà lại ăn những món này? Còn tưởng là hắn muốn ăn món gì đó phức tạp chứ.
Mấy món này cũng là ‘món ngon sở trường’ của Du Uyển, Du Uyển tìm đủ nguyên liệu nấu ăn, chặt thịt, thịt heo băm nhuyễn, thịt dê cũng băm đều, nhào bột mềm dẻo vừa đủ, nhân thịt trộn đều với lòng trắng trứng và gia vị.
Nàng bao nhân thịt dê vào bánh bao, bỏ vào lồng hấp.
Lại bắc sôi một nồi dầu thực vật, chiên thịt viên đầy một tô lớn.
Cuối cùng, cũng dùng phần dầu đó chiên bánh hành.
Không biết có phải do nguyên liệu quá ngon hay không, lần này bánh hành cùng với thịt viên đều tỏa ra một mùi thơm từ trước tới nay chưa bao giờ có.
Người của tiểu viện đều bị mùi thơm này làm cho đói bụng.
Yến Cửu Triêu bụng kêu vang.
Vạn thúc thì không ngừng chảy nước miếng.
Cân nhắc đến việc không có đầu bếp ở đây, mấy tiểu gia hỏa với Vạn thúc chắc cũng chưa ăn gì, nên Du Uyển làm đủ phần cho mọi người.
Nàng nấu trọn vẹn một canh giờ, làm từ lúc trời còn sáng đến lúc hoàng hôn ngả về phía tây.
Trùng hợp lúc này Du Phong lại tìm tới cửa.
“Đại ca của tôi đến rồi, tôi đi trước đây.”
Du Uyển từ biệt Yến Cửu Triêu.
Vạn thúc tự mình đưa nàng ra cửa, nhìn nàng với Du Phong lên xe ngựa mới xoay người một cái, sải bước hồi tiểu viện.
Điều khiến người ta kinh ngạc là, đợi ông vội vã chạy về tiểu viện thì chỗ thịt viên với bánh hành mà ông thèm từ nãy giờ, đã không còn một miếng, tất cả đều chui vào bụng Yến Cửu Triêu.
Đây là phần của năm người nha…

Thiếu chủ, người ngày thường nửa chén cơm cũng nuốt không trôi, sao bây giờ có thể ăn nhiều thịt viên với bánh hành như vậy?
Hay…hay là người vụng trộm ném đi không cho tôi ăn, vì tôi để lạc tiểu công tử sao?
Yến Cửu Triêu sờ bụng ợ một cái, mặt vô cùng thỏa mãn.

Lại nói ba tiểu gia hỏa ngủ một thẳng một giấc đến nửa đêm, phát hiện Du Uyển không có ở đây liền nhảy dựng lên, cũng may Du Uyển có chừa lại bánh bao.
Chỉ là bánh bao để quá lâu, bánh vừa nguội vừa cứng, ba người ngồi gặm nhưng gặm không nổi.
Vẫn là lão tam có sức nhất, cắn xuống một cái…
Két!
Cái răng sữa mới mọc được một tháng mém rụng…
Tiểu Tuyết Hồ vì chiến tranh lạnh với Yến Cửu Triêu mà bỏ nhà ra đi, lúc này ngửi được mùi thơm của thịt lại hùng dũng oai vệ hiên ngang khí phách mà quay về!
Nó nghênh ngang đi vào nhà, hướng tới chỗ ba tiểu gia hỏa đang gặm bánh bao thịt, biểu lộ muốn đổi đồ.
Chỉ thấy nó đem một khối kẹo đường giòn vứt trên mặt đất, sau đó đổi được một cái bánh bao so với nó còn lớn hơn.
Bỗng nhiên, một bóng đen nhỏ chạy tới!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tiểu Tuyết Hồ lấy cái bánh bao vung lên, uy vũ bá khí mà đập xuống!
Chỉ nghe thấy bẹp một tiếng, con chuột ăn vụng bị nện cho nằm bẹp dí!
Ba tiểu bánh bao: “…”
 
 


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full