– Tranh đoạt động phủ, bổn tọa chỉ cường điệu một điểm, là phải công bình, ngăn chặn bất luận mưu lợi làm rối kỉ cương gì. Mặc kệ ngươi có bao nhiêu địa vị, mặc kệ ngươi có bối cảnh gì. Ở trong chiến đấu tranh đoạt động phủ, phải dựa vào thực lực bản thân. Một khi bị tra ra mưu lợi làm rối kỉ cương, chung thân không được tham dự tranh đoạt động phủ Chí Tôn khu. Nếu như tra ra sau lưng có người trợ giúp ăn gian, mặc kệ liên quan đến ai, hết thảy xét xử, môn quy hầu hạ.
Thống trị tông môn, tổng cần phách lực, cũng cần có quy tắc.
Ở phương diện quy tắc, chưa bao giờ Đan Trì cung chủ sẽ thả lỏng.
Sau khi Đan Trì cung chủ nói, tất cả thiên tài tham dự tranh đấu, mỗi một cái đều nghiêm nghị. Dù trong nội tâm có chút tính toán, cũng đều ngoan ngoãn thu vào.
Ai cũng biết, Đan Trì cung chủ nhất ngôn cửu đỉnh. Tại Đan Càn Cung, nếu như ai khiêu chiến quy tắc, tất sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Đan Trì nói xong, Liên Thành trưởng lão cùng Vân Niết trưởng lão phân biệt đại biểu Vũ đấu cùng đan đấu phát biểu một chút.
Lên tiếng hoàn tất, riêng phần mình tiến vào khu vực thi đấu.
Mộc Cao Kỳ và Giang Trần tụ cùng một chỗ, tiến nhập Đan Đấu khu.
– Trần ca, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể được thứ nhất, ta được thứ hai, hắc hắc.
Mộc Cao Kỳ trải qua hành trình Mộc Linh tuyền, tự tin rõ ràng tăng lên không ít.
Lần trước Giang Trần đã nói với hắn, có một số việc không nên quá khiêm tốn, phải lớn mật tự tin.
Giang Trần gật đầu, bỗng nhiên bên cạnh có một âm thanh chói tai truyền đến:
– Mộc Cao Kỳ, lúc nào ngươi không có tiền đồ như vậy? Đan Hà Cốc chúng ta nhiều thiên tài như vậy, ngươi không nịnh bợ, hết lần này tới lần khác đi nịnh bợ một hộ từ bên ngoài đến? Còn thổi phồng cái gì đệ nhất? Đệ nhất dễ cầm như vậy sao?
Người nói chuyện, là một thiếu niên môi hồng răng trắng, tướng mạo nho nhã, nhưng lỗ mũi chỉ lên trời, ánh mắt ngạo mạn, xem xét liền biết, chính là loại cảm thấy trừ mình ra, những người khác trong thiên hạ là dư thừa.
– Ha ha, Lệnh Hồ Phong, ta nói là chuyện của ta, ngươi đừng có quản rộng như vậy được chứ?
Mặc dù Mộc Cao Kỳ không có trả lời lại mỉa mai, nhưng ngữ khí cũng trầm xuống.
Lệnh Hồ Phong sững sờ, hiển nhiên là không ngờ, Mộc Cao Kỳ gần đây ôn hòa còn hơn con thỏ, vậy mà sẽ cãi lại.
– Ơ, Mộc Cao Kỳ, ngược lại là ta xem thường ngươi rồi. Còn học cãi lại? Cái này là cánh cứng cáp rồi, hay có chỗ dựa?
Mộc Cao Kỳ không vui nói:
– Lệnh Hồ Phong, đừng cho ngươi mặt mũi liền không biết xấu hổ. Tỷ thí Đan đấu, ngươi có bản lãnh gì, toàn bộ thi triển ra. Ngươi có thể thu được động phủ, ta phục ngươi. Ở chỗ này đẩy lời lẽ, có thể thắng được động phủ sao?
Lệnh Hồ Phong cười ha ha:
– Mộc Cao Kỳ, loại người như ngươi, cũng xứng cùng ta nói bổn sự? Đừng tưởng rằng ngươi có chút thiên phú luyện đan, liền cảm thấy mình rất giỏi. Nhớ kỹ, hai cái danh ngạch đan đấu, như thế nào cũng sẽ không đến phiên ngươi.
Ngữ khí người này hung hăng càn quấy, ánh mắt lộ ra ý ác độc.
Mộc Cao Kỳ hiển nhiên không muốn đấu võ mồm với hắn, lôi kéo Giang Trần:
– Trần ca, chúng ta đi thôi.
Giang Trần gật đầu, đối với loại tôm tép nhãi nhép này, hắn thật không có tất yếu tức giận.
– Giang Trần đúng không, ta nghe nói qua ngươi. Ngươi một hộ từ bên ngoài đến, căn cơ bất ổn, liền dám tham gia giác trục Chí Tôn động phủ, ngươi cũng không e lệ? Cũng không tiểu ra soi mình?
Thân hình Giang Trần đột nhiên ngưng tụ, Thiên Mục Thần Đồng bắn ra một đạo tinh mang, ở trên người hắn khẽ quét mà qua.
– Ngu xuẩn.
Giang Trần vứt bỏ hai chữ, khinh miệt cười cười, quay người đi vào.
Lệnh Hồ Phong là cố ý khiêu khích, thấy Giang Trần không tiếp chiêu, cũng hơi có chút kinh ngạc. Đang muốn mở miệng, bỗng nhiên bên người truyền đến một tiếng ho khan.
Xem xét, lại là tổ phụ Lệnh Hồ Nhàn của mình. Mà bên cạnh Lệnh Hồ Nhàn, còn có mấy trưởng lão của Bản Thảo Đường.
Đi ở sau cùng, dĩ nhiên là Bản Thảo Đường đường chủ Vân Niết trưởng lão.
Vân Niết trưởng lão biểu lộ đạm mạc, thoáng nhìn Lệnh Hồ Phong, liền đi vào phía trong.
Lệnh Hồ Phong bị Vân Niết trưởng lão xem xét, toàn thân liền ứa ra mồ hôi lạnh.
– Vững vàng.
Lúc Lệnh Hồ Phong đang bối rối, tổ phụ Lệnh Hồ Nhàn truyền âm tới:
– Ngươi muốn chọc giận Giang Trần, mình lại nổi giận trước, làm sao có thể thành châu báu? Lần này cơ hội tốt như vậy, nếu như ngươi không thể thắng được một động phủ Chí Tôn, nhìn ta trở về thu thập ngươi như thế nào.
Lệnh Hồ Nhàn truyền âm xong, liền hừ nhẹ một tiếng, cũng đi theo vào.
Đan đấu có tất cả hơn ba trăm người tham gia, hiển nhiên, muốn giác trục ra hai danh ngạch, là cực kỳ gian nan.
Cho nên, hạng mục đan đấu này, phân ra hai bước dự tuyển và giác trục cuối cùng.
Ở trong dự tuyển, trực tiếp đào thải chỉ còn ba mươi người, tiến vào giác trục cuối cùng.
Mộc Cao Kỳ và Giang Trần đứng ở phía dưới, hướng Giang Trần giới thiệu nói:
– Lệnh Hồ Phong, là cháu ruột của Bản Thảo Đường trưởng lão Lệnh Hồ Nhàn, thiên phú Linh Dược không tồi. Lần này ở trong tranh đoạt, bài danh Top 3. Hắn cuồng như vậy, cũng là có vài phần tiền vốn.
– Lần này ngoại giới coi trọng Âu Dương Siêu nhất, cũng là cháu ruột của Bản Thảo Đường trưởng lão. Tổ phụ của hắn là Âu Dương Đức, địa vị ở Bản Thảo Đường còn cao hơn Lệnh Hồ Nhàn. Còn có thiếu nữ Lăng Huệ Nhi nhỏ nhắn xinh xắn kia, tiếng hô của nàng cũng rất cao.
Những cái này đều là đối thủ chủ yếu, Mộc Cao Kỳ kiên nhẫn giới thiệu.
Lúc này, Vân Niết trưởng lão bắt đầu tuyên bố quy tắc:
– Thi đấu tuyển bạt, có năm hạng mục. Ở trong thời gian quy định, ba mươi người hoàn thành trước nhất, tiến vào giác trục cuối cùng.
– Năm hạng mục theo thứ tự là, giám đỉnh, khống hỏa, phân biệt hạt giống, tổ hợp Linh Dược, phân giải đan phương.
– Giám đỉnh cùng khống hỏa không cần nói tỉ mỉ, chính là bài học trụ cột của Đan Càn Cung. Phân biệt hạt giống, thì phải ở trong một ngàn hạt giống, tìm được hạt giống Linh Dược chỉ định; tổ hợp Linh Dược, thì yêu cầu trong số lượng Linh Dược quy định, tiến hành ghép thành đôi tổ hợp, ít nhất phải hoàn thành đủ số quy định; về phần phân giải đan phương, thì sẽ cho các ngươi năm đan phương, phân giải từng cái, tìm ra đan phương duy nhất không có sai lầm.
Năm hạng mục thi đấu, kỳ thật đều không tính phức tạp.
Giám đỉnh và khống hỏa, lần trước Giang Trần cùng Ngôn Hồng Đồ thi đấu, đã từng tham gia loại tỷ thí này. Đối với cái này cũng không xa lạ gì.
Tuy nội dung không giống lần trước, nhưng chỉ cần hình thức đồng dạng, Giang Trần căn bản là không hề áp lực.
Đối với Giang Trần mà nói, loại nội dung này, là đơn giản như ăn cơm uống nước, giám đỉnh cùng khống hỏa, Giang Trần thế như chẻ tre.
Không hề nghi ngờ, hắn dùng tốc độ nhanh nhất, tiến vào khâu thứ ba.
Phân biệt hạt giống.
Cái khâu này, độ khó tăng hơn một tí, nhưng đối với Giang Trần mà nói, đồng dạng không phải nan đề gì.
Cái khâu này yêu cầu, nhất định phải từ trong một ngàn hạt giống, tìm ra năm hạt giống thuộc tính giống nhau, hơn nữa chỉ có năm hạt này, tìm nhầm một hạt, liền tính bị loại.