Cố Tiểu Tây cũng không quan tâm đến ánh mắt dò xét của Diêu Mỹ Lệ, cô cầm rổ xoay người rời đi.
Diêu Mỹ Lệ há to miệng, muốn gọi cô lại để khuyên bảo thêm mấy câu nữa, có thể do cô ta nghĩ đến vẻ mặt bình tĩnh ung dung của cô hay đã từ bỏ cái suy nghĩ này. Dưới cái nhìn của cô ta, dì Lâm hoàn toàn không cần phải lo lắng cho đứa con gái này vì cô cũng không giống như người bình thường.
Diêu Mỹ Lệ đứng tại chỗ đưa mắt nhìn Cố Tiểu Tây rời đi, cô ta mới cười khổ lắc đầu quay về xã cung ứng.
Cố Tiểu Tây cũng không hề rời khỏi công xã Hoàng Oanh. Bây giờ mới hơn bốn giờ chiều, cách giờ tan làm vẫn còn sớm, cô có một việc còn chưa làm, cũng nên tạo niềm vui bất ngờ cho Điền Tĩnh, không phải sao?
Cô vòng qua những con đường xã phồn hoa, tiến vào một con hẻm cũ nát.
Con hẻm chật hẹp và dài thòng, lộ ra bầu không khí ngột ngạt, một vài phụ nữ lớn tuổi không cần phải làm việc đang đứng ở cửa hóng mát cắn hạt dưa, làm việc nhà. Sau khi bọn họ nhìn thấy một người không hợp với con hẻm này – Cố Tiểu Tây, bọn họ còn sững sờ một lúc lâu.
Có người hiểu chuyện há mồm hỏi: “Cô tìm ai?”
Cố Tiểu Tây lắc đầu, cô mỉm cười với người đã lên tiếng một cái, cô cũng không trả lời, chỉ đi tới một phương hướng quen thuộc.
Sau khi bảy lần quẹo tám lần rẽ trong con hẻm, khoảng bảy tám phút sau, cô mới đến nơi.
Cố Tiểu Tây ngước mắt quan sát căn phòng nhỏ âm u, đáy mắt xuất hiện một tia lạnh lùng chế giễu.
Cô cũng không có gõ cửa, trực tiếp mở hàng rào ra rồi đi vào trong sân. Sau đó, một chân của cô chợt đá văng chốt của cánh cửa đang khép hờ, cánh cửa gỗ yếu ớt mở ra bật sang hai bên, phát ra một tiếng bịch vang lớn.
Tiếng la lối om sòm của những người đang đánh bài ở bên trong căn phòng lập tức ngừng lại, chỉ còn lại tiếng la gắt gỏng và giận dữ của Nhậm Thiên Tường vang lên: “Ai? Là ai mẹ nó không muốn sống đến đạp cửa nhà của ông đây hả?”
Đang trong lúc nói chuyện, Nhậm Thiên Tường mặc áo ngoài lỏng lẻo vén rèm lên, mang theo lửa giận lao ra ngoài.
Áo sơ mi trắng của anh ta nhăn nhúm. Lúc lao từ trong nhà ra ngoài, hỗn hợp mùi rượu đế thấp kém và mùi hôi chân cùng tràn ra ngoài theo.
Không biết có phải là bởi vì vừa mới ra khỏi đồn công an hay không, mà anh ta có khí thế vò đã sứt không sợ mẻ.
Nhậm Thiên Tường râu ria xồm xoàm, tóc dựng ngược lên trời. Vẻ đẹp trai vốn có của anh ta đã mất đi mấy phần do tinh thần sa sút và sức khỏe sụt giảm. Khỏi phải nói là anh ta không bằng Trần Nguyệt Thăng, ngay cả Cố Duệ Hoài mà anh ta cũng không sánh nổi.
Cô nhớ rõ là ngày hôm đó lúc Nhậm Thiên Tường lén nhìn ra bên ngoài cửa nhà của Điền Tĩnh như kẻ trộm còn không đến nỗi như thế… Bây giờ là anh ta bị làm sao vậy?
Cố Tiểu Tây ghét bỏ lùi lại hai bước, Nhậm Thiên Tường kinh hãi trước sự xuất hiện đột ngột của cô.
“Làm sao cô biết tôi ở đây?” Giọng điệu của anh ta khó nén sự kinh ngạc. Có điều, đáy mắt lại ẩn giấu vẻ vui mừng như điên bởi vì “Con mồi” đột nhiên tự đưa tới cửa.
Lần trước gặp được Cố Tiểu Tây ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, lúc biết được cô đã gầy đi anh ta còn vừa vui vừa ngạc nhiên nữa.
Dù sao, lúc trước anh ta đã nghĩ đến việc giành được bảo bối của nhà họ Cố, anh ta đã đặt mục tiêu lên người của Cố Tiểu Tây.
Có điều, dáng dấp của Cố Tiểu Tây thật sự khiến người ta chán ngán, trong lòng anh ta hơi bài xích khước từ. Sau khi bị anh em nhà họ Cố gài bẫy phải vào đồn công an, anh ta đã thay đổi suy nghĩ, ngược lại anh ta đã để mắt tới cô gái xinh xắn đáng yêu Điền Tĩnh.
Đương nhiên Điền Tĩnh chỉ là sự lựa chọn thứ hai, Cố Tiểu Tây đã giảm béo và trở nên xinh đẹp hơn. Tất nhiên cô là sự lựa chọn phù hợp nhất.