Cố Tiểu Tây sờ khuôn mặt nhỏ của Yến Thiếu Đường, đồng tử cô bé sáng lấp lánh.
Mỗi lần nhìn cô gái nhỏ, dáng vẻ của Yến Thiếu Ngu lại hiện lên trong đầu cô.
Hai anh em trông rất giống nhau, thậm chí đường nét bên ngoài của Yến Thiếu Ngu còn tinh xảo hơn Yến Thiếu Đường một chút. Nhưng mà tính tình của anh thẳng thắn không khoan nhượng, tựa như một ngọn lửa đang cháy hừng hực, và thứ đầu tiên mà người khác chú ý vĩnh viễn không phải tướng mạo của anh.
Yến Thiếu Đường ăn uống no nê, Cố Tiểu Tây cũng dọn dẹp xong xuôi, còn dùng nước giếng ngâm một bình trà lá tre.
Cô lựa ra lá tre non, sau khi phơi nắng sẽ thơm hơn, khi pha ra có vị ngọt, lại thêm nước giếng không gian phụ trợ nên đã thành một thức nước vô cùng ngọt mát lại giải khát, mấy ngày nay cô đều đưa trà lá tre ra đồng.
Cô vừa mới rót trà ra thì mấy người Cố Chí Phượng đã trở lại.
Sắc mặt Cố Đình Hoài rất kỳ lạ, anh ấy và Cố Tích Hoài nhìn nhau, hai người nhìn nhau một chút, ngay cả lỗ tai Cố Tích Hoài cũng ửng đỏ, không biết là nghe thấy cái gì nhưng đúng là anh ấy đang xấu hổ.
Cố Tiểu Tây nhíu mày lại: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Khóe miệng Cố Chí Phượng giật giật, nghĩ một chút nhưng vẫn nói: “Nghe nói tối hôm qua, trong đám lau sậy ở phía tây thôn xảy ra chuyện, goá phụ Lý và Trần Nguyệt Thăng… Bị… Bị người phát hiện…”
Anh ấy nói rất mơ hồ, nhưng Cố Tiểu Tây lại lập tức hiểu ra.
Cô hơi ngạc nhiên, hôm qua Trần Nguyệt Thăng vẫn còn đang nhăn nhăn nhó nhó muốn chiếm được hảo cảm của cô, nhưng đến ban đêm lại lăn lộn với Lý Siêu Anh? Rốt cuộc là do tình tiết điều kiện ở đời trước quấy phá, hay là Trần Nguyệt Thăng sinh ra đã là một tên cặn bã?
Nhưng mà cô cũng không bận tâm quá nhiều, dù sao Điền Tĩnh và Trần Nguyệt Thăng đã trở thành quá khứ, anh ta và Cố Duệ Hoài lần lượt bị loại, không còn có sức ảnh hưởng với Điền Tĩnh nữa. Bây giờ, người có thể phát huy công dụng chỉ có một mình Nhậm Thiên Tường.
Không biết bây giờ Nhậm Thiên Tường đã thành công hay chưa? Tại sao vẫn không có tin tức nào truyền tới?
Vẻ mặt Cố Tiểu Tây vẫn bình tĩnh như thường, nhưng lại khiến Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài ở bên cạnh nhìn thêm hai lần.
Có lẽ là thắc mắc, nên Cố Tiểu Tây vẫn không nhịn được, hỏi: “Bé à, em… Em không tức giận sao?”
Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên, hỏi ngược lại: “Tức giận? Vì sao em phải tức giận?”
Dứt lời, cô chợt nhớ đến danh tiếng trước đây của mình, vì Trần Nguyệt Thăng mà muốn chết muốn sống, thậm chí còn từng làm rất nhiều chuyện không còn tự trọng, bây giờ ngẫm lại, ngoại trừ thấy buồn cười thì không còn gì khác.
Tuy nhiên, nếu chuyện như thế này xảy ra, e rằng một thời gian nữa, mọi người trong đại đội sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khác thường.
Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Tây hơi đau đầu, đành tính ban ngày đi chợ đen, ban đêm trở lại nhà vậy.
Khi cô đang suy nghĩ đến đây thì bên ngoài truyền đến một tiếng hét: “Cố Tiểu Tây! Cô ra đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô!”
Cố Tiểu Tây hơi sửng sốt: “Là Trần Nguyệt Thăng!”
Cố Tích Hoài không vui, nói: “Anh ta không tiếp nhận xử lý ở đại đội, mà chạy tới tìm Tiểu Tây làm gì? Vừa xảy ra chuyện với góa phụ Lý, anh ta có thể yên tĩnh một chút hay không hả, cứ nhất định phải lôi người ngoài vào mới hài lòng à?”
Anh ấy vẫn luôn không có cảm tình gì với Trần Nguyệt Thăng, lúc trước như thế, hiện tại cũng vậy, nhất là sau khi nhìn thấy anh ta khịt mũi coi thường Cố Tiểu Tây trước kia, bây giờ lại mong mà không được, trong lòng Cố Tích Hoài càng thêm chán ghét.
Nghĩ như vậy, Cố Tích Hoài nói: “Để anh ra đuổi người đi!”
Dường như Trần Nguyệt Thăng biết mình hiện đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, Cố Tiểu Tây chưa chắc sẽ đồng ý gặp mình, anh ta suy nghĩ, lại nói thêm một câu: “Cố Tiểu Tây! Tôi muốn nói một chút về chuyện của Điền Tĩnh!”
Nghe anh ta nói vậy, bước chân Cố Tích Hoài dừng lại, rồi quay đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây.
Anh ấy cũng biết khúc mắc giữa Cố Tiểu Tây và Điền Tĩnh, hai người giống như có mối thù sâu nặng vậy.
Cố Tiểu Tây cũng không chần chờ, cô đứng dậy xuống giường rồi vén rèm lên đi ra ngoài.