Thấy hai người không sao, vị công an nhân dân nhìn lướt qua A Lâm trong đám đông, hỏi: “Chuyện trộm bò là sao thế?”
Cố Tiểu Tây nhướng mày: “Đây chính là lời nói vô căn cứ, thanh niên tri thức đại đội Liễu Chi từ thủ đô đến, điểm thanh niên tri thức lâu năm không tu sửa sập, làm bị thương một thanh niên tri thức, nhưng Lý Vệ Đông lại trì hoãn không cho chữa trị, sợ mấy thanh niên tri thức sau khi rời đại đội tiết lộ bí mật, cho nên cho người theo dõi, hạn chế tự do của bọn họ.”
“Mặc dù hầu hết người trong đại đội Liễu Chi đều rắn chuột một ổ với Lý Vệ Đông, nhưng vẫn có một số người có lương tâm nhìn không nổi, dùng xe bò chở thanh niên tri thức lên huyện chữa trị, sao lại thành trộm bò rồi?”
“Đồng chí công an nhân dân, thanh niên tri thức xuống nông thôn để đảm đương trách nhiệm, không phải đến dâng mạng.”
Lời nói của Cố Tiểu Tây rất có sức nặng, vẻ mặt hai vị công an nhân dân trở nên nghiêm túc: “Đồng chí Cố nói đúng, chúng tôi sẽ toàn lực theo dõi việc này, tuyệt đối sẽ không để thanh niên tri thức mất mạng một cách vô ích, chuyện của Lý Vệ Đông cũng sẽ được báo lên trên.”
A Lâm không chấp nhận sự việc đi vào ngõ cụt như vậy, vội vàng nói: “Đồng chí công an nhân dân! Vậy bò của đại đội chúng tôi tính thế nào đây?”
Vị công an nhân dân nói: “Chúng tôi sẽ đến bệnh viện huyện tìm bò cho đại đội Liễu Chi, các người cứ yên tâm.”
A Lâm còn chưa kịp mừng rỡ, muốn nói gì đó, đã bị A Đạt kéo lại, lắc lắc đầu với cậu ta.
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải giải quyết cho xong hậu sự của bí thư chi bộ, bao gồm cả hàng loạt vấn đề sau khi bí thư chi bộ qua đời, những năm qua ông ta đã làm nhiều chuyện như vậy, chờ cấp trên xuống điều tra, khó tránh rút củ cải vướng bùn*, chuyện này ai xử lý?
*Ví von những chuyện không viên mãn, còn dở dang chưa xong, kéo theo các phiền phức khác.
A Lâm miễn cưỡng ngậm miệng, vị công an nhân dân cũng không để ý đến nữa, nói với Cố Tiểu Tây: “Vậy chúng tôi đi trước đây.”
Cố Tiểu Tây gật đầu, nói: “Hai đồng chí công an nhân dân về trước đi, chúng tôi tự mình trở về đại đội.”
Vị công an nhân dân gật đầu, áp giải Hứa Tấn Phương lên chiếc xe máy.
Khi họ chuẩn bị rời đi, Cố Tiểu Tây nói: “Đồng chí công an nhân dân, Lý Vệ Đông đáng bị như vậy, ông ta không chuyện xấu gì là không làm, bình thường còn thường xuyên đánh Hứa Tấn Phương, mặc dù bà ta giết người, nhưng đó cũng là hành động bất đắc dĩ, con giun xéo lắm cũng oằn.”
Nghe vậy, Hứa Tấn Phương vốn luôn cúi đầu, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Cố Tiểu Tây, vẻ mặt có chút ngơ ngác.
Dù lời này chẳng có tác dụng gì lớn, nhưng đối với bà ta mà nói, là dòng nước ấm xoa dịu những năm tháng cơ cực của bà ta.
Vị công an nhân dân hiểu rõ trong lòng, nói: “Chúng tôi biết rồi, đồng chí Cố và thanh niên tri thức Ngu cũng mau trở về đi.”
Cố Tiểu Tây gật đầu, không nói thêm gì nữa, kéo Yến Thiếu Ngu theo sau xe máy hai vị công an nhân dân, rời khỏi đại đội Liễu Chi.
Đám người A Lâm ngược lại không ngăn họ nữa, dù sao thì chuyện đã vượt qua dự liệu của mọi người, Lý Vệ Đông đã chết, Hứa Tấn Phương cũng đã kể hết những việc xấu xa mà những năm qua ông ta đã làm, công an nhân dân cũng đồng ý tìm bò giúp bọn họ, ngăn bọn họ làm gì nữa?
Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu thuận lợi rời khỏi đại đội Liễu Chi, quay đầu lại nhìn ngôi làng nằm ở khe núi, vẻ mặt Cố Tiểu Tây có chút lạnh lùng, chỉ một nơi như vậy thôi mà đã không biết bao nhiêu người vô tội đã bỏ mạng ở nơi này.
Yến Thiếu Ngu nắm lấy tay cô, nhướng mày: “Đi thôi.”
Cố Tiểu Tây thu mắt lại nhìn anh, cảm nhận lòng bàn tay ấm áp của anh, cong mắt hỏi: “Anh sẽ không nuốt lời chứ?”
“Cái gì?” Yến Thiếu Ngu sửng sốt một lúc, trong con ngươi đen nhánh hiếm khi có chút mù mờ.