Tống Kim An nhìn Cố Tiểu Tây yên lặng làm việc, giống như thế giới bên ngoài không thể quấy rầy được cô, anh ta dở khóc dở cười.
Anh ta do dự một lát, đi đến trước mặt Cố Tiểu Tây, cúi đầu nhìn những hình phác họa trên bản vẽ của cô, trong lòng lại cảm thấy phức tạp, anh ta không rõ, tại sao lại có một người phụ nữ đa màu đa dạng lại còn quyết đoán như vậy?
Cố Tiểu Tây rụt về sau, cô híp mắt nhìn chằm chằm Tống Kim An.
Tống Kim An cười khổ, anh ta tự giác cách xa ra: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn xem tranh của cô thôi.”
Thôi Hòa Kiệt ở bên cạnh nhìn hai người, gã chú ý đến vẻ mặt chua sót của Tống Kim An, trong lòng lộp bộp, gã lại quay đầu nhìn Cố Tiểu Tây đang rất lạnh lùng, chỉ cảm thấy thế giới biến hóa kỳ ảo, bây giờ phụ nữ ở nông thôn đều biến thành miếng bánh ngon?
Gã biết rõ thân phận của Tống Kim An, nếu Cố Tiểu Tây thượng vị thành công, thì sau này thật sự từ chim sẻ biến thành phượng hoàng!
Thôi Hòa Kiệt nghĩ vậy, gã nhớ tới một chuyện trùng hợp sáng nay, đám người Hoàng Thịnh làm khó dễ Cố Tiểu Tây, cô vừa mới đi không lâu thì Hoàng Thịnh bị đau bụng? Có phải chuyện này có liên quan đến cô không? Gã có cần phải nói cho Tống Kim An không?
Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một y tá thò đầu vào, cô ấy vội vàng nói: “Đồng chí Tống! Người yêu anh tỉnh rồi!”
Tống Kim An nghe vậy thì vẻ mặt thay đổi, Điền Tĩnh tỉnh rồi? Anh ta nhìn Cố Tiểu Tây theo bản năng, thật sự không phải vì chột dạ hai từ “người yêu” kia, mà là bởi vì chuyện trên khe núi, miệng anh ta mấp máy, không kịp nói thêm cái gì đã vội vàng rời đi.
Tay Cố Tiểu Tây cầm bút cũng khựng lại, cô ngước nhìn cửa phòng bệnh mở toang.
Quả thật Điền Tĩnh có số tốt, mạng lớn, đã hôn mê vài ngày thế nhưng cô ta vẫn có thể tỉnh lại.
Cố Tiểu Tây đứng dậy, cô không giải thích gì, rời khỏi phòng bệnh, cầm bản vẽ đi theo sau Tống Kim An đến phòng bệnh của Điền Tĩnh. Lại nói, quả thật Tống Kim An rất quan tâm Điền Tĩnh, anh ta còn sắp xếp một phòng bệnh vô cùng yên tĩnh cho cô ta.
Khi cô đang chuẩn bị đẩy cửa tiến vào, thì bỗng nhiên nhìn thấy hai bác sĩ nhíu mày đi tới, vẻ mặt đầy u sầu và khó hiểu.
Cố Tiểu Tây thoáng tránh ra, hai bác sỹ lập tức đi vào phòng bệnh của Điền Tĩnh.
Trong phòng bệnh nhanh chóng truyền ra giọng nói đầy phức tạp của Tống Kim An: “Bác sĩ! Rốt cuộc cô ấy bị sao vậy?”
Cố Tiểu Tây híp mắt lại, cô đẩy cửa vào, cô đều không thể qua loa được những chuyện liên quan đến Điền Tĩnh.
Cửa phòng bệnh vang lên kẽo kẹt, Tống Kim An quay đầu nhìn thoáng qua, anh ta thấy là Cố Tiểu Tây, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp.
Hai bác sĩ nhìn Điền Tĩnh nằm trên giường bệnh, bọn họ khó hiểu nhíu mày, khi bọn họ muốn tiếp cận thì Điền Tĩnh bỗng la to lên: “Không cần! Đừng lại đây! Mấy người là ai? Cách xa tôi ra, không cần!”
Giọng cô ta khản đặc, giống như gặp phải chuyện gì sống chết vậy, khiến mọi người trong phòng bệnh đều hoảng sợ.
Cố Tiểu Tây vô cùng bình tĩnh nhìn Điền Tĩnh mặc quần áo bệnh nhân màu sáng, đang nổi điên trên giường bệnh.
Điền Tĩnh vốn đã gầy đi rất nhiều bởi vì phải ở trại cải tạo lao động, mà mấy ngày nay ở bệnh viện, cô ta gầy thành xương bọc da, thoạt nhìn người cô ta giống như là bộ xương khô gầy gò, cộng với biểu cảm điên cuồng đó, trông vô cùng khủng bố.
Bác sĩ đến gần, cô ta vừa túm vừa cắn, sắm vai bệnh nhân tâm thần vô cùng chân thật.
Từ đầu đến cuối Cố Tiểu Tây chỉ lẳng lặng nhìn, mắt đẹp híp lại, sau đó cô thấy ớn lạnh.
Điền Tĩnh đây là điên rồi? Hay là mất trí nhớ? Hay là vì nguyên nhân nào đó nên giả ngây giả dại?
Dường như Tống Kim An cũng bị Điền Tĩnh như vậy dọa sợ, anh ta nhìn bác sĩ mạnh mẽ cưỡng chế Điền Tĩnh lại, thấy khuôn mặt ngây thơ của cô ta lộ ra vẻ đau đớn, anh ta nói: “Bác sĩ, hai người đi ra ngoài trước đi, tôi cảm thấy bây giờ cô ấy nên yên lặng một chút.”