Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu cùng rời khỏi bệnh viện, đi thẳng đến cục công an huyện Thanh An.
Khi hai người đi vào cục công an, bên trong chỉ có một cảnh sát nhân dân.
Người này vừa nghe được động tĩnh bèn đứng lên, nhìn về phía hai người: “Hai đồng chí có chuyện gì vậy?”
Trước khi tới đây, Cố Tiểu Tây đã sắp xếp ngôn từ, thuật lại lần lượt chuyện mấy ngày trước đại đội sản xuất Đạo Lao Tử cùng nhau lên núi, mà cô thì bị Điền Tĩnh làm hại ngã xuống sườn dốc ra sao.
“Cố Tiểu Tây? Yến Thiếu Ngu?” Cảnh sát nhân dân sững sờ một lúc khi nghe thấy tên của hai người, sau đó hiểu rõ: “Hoá ra là hai người, thì ra hai người đã mất tích như vậy. Thế nhưng chẳng phải hiện tại đồng chí Điền Tĩnh đang cấp cứu tại bệnh viện sao?”
Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người trong cục công an huyện Thanh An đều bận rộn vì chuyện của đại đội sản xuất Đạo Lao Tử. Còn tưởng rằng sau khi Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu trở về thì có thể nghỉ ngơi một chút, ai ngờ việc này vẫn chưa kết thúc, phần lớn cảnh sát nhân dân đều đến đại đội Liễu Chi rồi.
“Lúc ở trên núi, cô ta muốn giết tôi, nhưng lại bị thanh niên trí thức Yến phát hiện ra, chỉ có thể cắn chặt răng nói phải xuống núi đi tìm tôi. Sau đó ngọn núi sạt lở, toàn bộ mấy người chúng tôi, bao gồm cả thanh niên trí thức Tống đều bị mắc kẹt ở trên núi.”
“May mắn là chúng tôi tìm được một cái nhà gỗ để trú tạm, sau đó lại bị đàn sói theo dõi.”
“Khi thanh niên trí thức Yến giằng co với đàn sói để cứu chúng tôi, Điền Tĩnh lại sợ sau khi tôi còn sống trở về, chuyện cô ta muốn giết tôi sẽ bại lộ, nên đã lấy dao tính đối phó tôi, trong lúc tranh chấp ở đã ngộ thương chính mình.”
“Hiện tại cô ta đã tỉnh táo lại, nhưng mà bác sĩ nói cô ta mắc chứng mất trí nhớ, đã không còn nhớ rõ hành vi của mình nữa. Suýt chút nữa cô ta đã làm hại tính mạng của tôi, mặc dù chúng tôi đều còn sống trở về, nhưng tội danh này cũng nên có người gánh chứ?”
“Đồng chí cảnh sát nhân dân, cái dây gai này chính là vật chứng, mà lúc đó ở trên núi có rất nhiều xã viên của đại đội sản xuất Đạo Lao Tử là nhân chứng, nếu không tin thì các anh có thể đi điều tra.”
Giọng điệu Cố Tiểu Tây bình tĩnh kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Khi nói tới mấy chữ “Chứng mất trí nhớ”, cô còn cố ý tăng thêm ngữ điệu, tạo thành cảm giác Điền Tĩnh đang cố gắng thoát khỏi thân phận tội phạm giết người mà cố ý dựa vào thân phận người bị hại, là một người suy tính nham hiểm.
Vẻ mặt cảnh sát nhân dân nghiêm túc hẳn lên, nhìn dây gai mà Cố Tiểu Tây đưa tới, lông mày nhăn lại.
Nếu quả thật như Cố Tiểu Tây nói, vậy thì vụ án thanh niên trí thức mất tích đơn giản này đã trở thành một hành vi tội ác được mưu tính trước, mà Điền Tĩnh cũng phải bị bắt về để tiến hành điều tra thẩm vấn.
Yến Thiếu Ngu muốn mở miệng phụ họa vài câu, nhưng lại bị Cố Tiểu Tây kéo tay lại.
Cô để anh theo tới không phải là để anh làm chứng. Chỉ là cô hiểu, nếu không cho anh đi cùng thì anh cũng không yên lòng, về phần chuyện của Điền Tĩnh thì vốn không liên quan gì đến anh, nên đương nhiên cô cũng không muốn anh dính dáng vào.
Yến Thiếu Ngu lại không hề do dự một chút nào, lạnh lẽo nói: “Đồng chí cảnh sát nhân dân, tôi tận mắt nhìn thấy Điền Tĩnh lấy dao cắt đứt dây gai, không giả được, cô ta cũng không vô tội, hi vọng đồng chí cảnh sát nhân dân có thể mau chóng xử lý.”
Cố Tiểu Tây liếc mắt nhìn anh một cái, mím môi.
Yến Thiếu Ngu là thanh niên trí thức đến từ thủ đô, những gì anh nói rất đáng tin cậy.
Cảnh sát nhân dân trầm ngâm một lát, sau đó lấy giấy bút ghi chép lại tình tiết vụ án, một lát sau, thắc mắc hỏi: “Đồng chí Cố, cô và Điền Tĩnh cùng là xã viên trong một đại đội, tại sao cô ta lại muốn giết cô?”
Cố Tiểu Tây lắc đầu, tâm trạng chán nản nói: “Từ lúc nhỏ quan hệ giữa tôi và cô ta cũng không tệ, nhưng mấy tháng trước lại đột nhiên thay đổi, tôi nghĩ, có lẽ là bởi vì Nhậm Thiên Tường.”
Cảnh sát nhân dân sững sờ: “Nhậm Thiên Tường? Là Nhậm Thiên Tường kia của công xã Hoàng Oanh phải không? Cái người có tổ tiên từng là địa chủ ở nơi đó?”